VẬY THÌ ĐỪNG RỜI KHỎI TÔI NỮA

“Tên gì?”

“Dung Tự”

“Tuổi?”

“Mười tám”

“Tới hội chợ làm cái gì?”

“Chỉ ngang qua thôi”

“Cậu đi ngang qua?” Người cảnh sát đối diện đột nhiên lớn tiếng, đem cái bàn đập xuống một tiếng không nhỏ “Cậu có nhìn qua thông báo các loại máy bay an toàn chưa hả? Có biết là ở thành phố Bắc Kinh cấm máy bay không người lái không?”

“……”

“Cậu đây hẳn cũng không phải là lần đầu tiên phải không? Trước kia máy bay cũng bị đánh hạ xuống?”

“….”

“Nói chuyện!”

Ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, biến thành một chùm ánh sáng, soi rõ ra từng hạt bụi bay lên rồi an tĩnh nằm trên sàn nhà.

Không khí im lặng nửa ngày, chàng trai hơi nheo đôi mắt lại. Nhìn rõ phía sau mình là bóng dáng một người trầm mặc khẽ run. Mái tóc trên đầu cũng theo đó mà lắc lư.

Xùy.

Anh ở trong lòng cười nhẹ.

Dừng lại một lúc, mới liếm liếm khóe môi. Lộ ra một chút thái độ nhận sai, thở dài nói:

“Anh nói nhỏ một chút. Đừng có mà hù dọa cô ấy”

Thanh âm trong trẻo trầm thấp, lại mang theo một chút vô lại. Giống như chỉ là sự thay đổi giọng nói của thời kỳ con trai. Nhưng thực chất bên trong lại lộ ra một chút thận trọng cùng xa cách.

Nghê Ca đang cầm di động ngồi ở trên ghê sofa để gửi tin nhắn cho anh trai. Đột nhiên bị điểm danh. Có chút mờ mịt ngẩng đầu “Gì cơ?”

Ánh mắt trời theo sườn mắt chiếu vào sườn mặt cô, lộ ra gò má trắng nõn cùng cái cằm tinh xảo. Mái tóc đen dài buông ở trên vai. Lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ sạch sẽ vô hại.

Người cảnh sát nhìn qua cô, nhanh chóng an ủi

“Không có việc gì.  Cô gái nhỏ. Chú không có nạt cháu. Chú là thay cháu giáo dục tên tiểu tử này. Cháu ngồi thêm một lúc. Lát nữa người trong nhà sẽ đến đón cháu”

Nghê Ca chưa từng gặp qua chuyện này. Không biết nên nói cái gì. Nhẫn nhịn nửa ngày mới nhỏ giọng nói được một câu “….Cảm ơn chú”

“Không cần phải sợ” Người cảnh sát lại an ủi cô thêm một câu. Đến khi quay về lại là một sắc mặt nghiêm nghị. Vẻ mặt nghiêm túc gõ gõ mặt bàn giáo huấn Dung Tự.

“Hôm nay là lần thứ mấy cậu ngồi ở nơi này bị giáo huấn hả? Cười? Nhóc con cậu còn có mặt mũi cười?”

Dung Tự ngồi ở trên ghế. Chân dài gác vào nhau. Đôi tay ôm mặt. Không nhịn được cười.

“Thật xin lỗi. Cháu nhận sai” Nửa ngày, anh đưa tay vịn lên trán. Vẻ mặt nghiêm túc nói như đang tuyên thệ “Máy bay không người lái của cháu hôm nay bị mất kiểm soát. Mới không cẩn thận xông vào khu vực cấm bay”

Hơi ngừng lại còn có ý tốt bổ sung thêm một câu “Bất quá còn làm tóc của cô gái nhà người ra bị đứt một đoạn. Chuyện này thật là vô cùng ngoài ý muốn”

Người cảnh sát giương mắt nhìn “Cậu còn có mặt mũi nói chuyện này?”

Máy bay không người lái bay vào khu vực cấm của hội chợ lúc đầu cùng không phải là chuyện lớn gì. Đầu năm nay nó khá phổ biến. Người dân thành phố cũng không có ý kiến gì. Chính là mặc kệ. Thường ngày máy bay bị đánh hạ xuống. Tình huống không có gì nghiêm trọng. Bắt được người liền giáo dục vài câu liền thả ra.

Nhưng hôm nay cái tên tiểu tử này. Lật qua sổ ghi chép. Đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Hôm nay máy bay của anh bay không được ổn. Liên tục lắc lư. Cô gái nhỏ đang đi trên đường thì bị chiếc máy bay hướng thẳng đầu bay tới. Cánh quạt quấn lấy mái tóc dài. Anh đành phải đưa cô đến đồn cảnh sát cầm kéo cắt xuống một đoạn tóc mới có thể lấy chiếc máy bay xuống.

“Ngồi nghiêm túc và suy ngẫm lại cho tôi”

Giáo huấn nửa ngày cũng khá mệt. Người cảnh sát đứng lên lấy ấm đun nước bên cạnh. Lấy ra hai chén giấy rót nước. Đem một ly đưa cho Nghê Ca “Cô gái nhỏ. Uống nước đi cháu”

Nghê Ca có chút ngoài ý muốn liền đưa tay ra nhận lấy “Cảm ơn chú ạ”

Cô gái nhỏ váy trắng tóc dài. Hai chân khép lại ngồi ở đằng kia không nhúc nhích. Vóc dáng không cao không thấp lại rất tinh xảo. Cả người nhẹ nhàng dịu dàng. Trông rất ngoan ngoãn.

Anh ta cười “Đừng khách khí”

Một giây sau, điện thoại trong văn phòng vang lên.

Người cảnh sát đi vào văn phòng nhận điện thoại. Cách một bức tường, âm thanh đứt quãng

“Dung thủ trưởng….Vâng…..Vẫn là chuyện đó……Vâng, đã xong…Ồ là tôi giáo huấn cậu ấy…..Vâng, tôi khẳng định không nể tình….”

Nghê ca nháy mắt mấy cái, lặng im không tiếng động liền đoán. Người gọi tới chắc chắn là Chú Dung. Khẳng định là giống như khi còn bé. Luôn liên tục cường điệu “Nếu là Dung Tự gây chuyện,  không cần phải nể mặt. Thậm chí có thể mắng nhiều hơn nữa”.

Khóe mắt cô cong cong. Trong mắt không tự giác hiện lên ba phần ý cười.

Dung Tự đang nhìn chằm chằm vào kia. Như là có cảm giác. Đột nhiên quay đầu lại. Nhẹ nhàng nhìn cô một chút.

Bốn mắt nhìn nhau. Ý cười trong mắt Nghê Ca cũng giảm đi một chút.

Dung Tự híp mắt “Chậc”

“Được rồi. Cậu đi đi” Vừa cúp điện thoại, người cảnh sát trở về nói với Dung Tự “Trở về thì ngoan ngoãn một chút. Đừng có lại làm mất trật tự nơi công cộng”

“Vâng”

Xét thấy người cha già nhà mình đã tận tâm chỉ bảo qua trăm lần. Dung Tự biểu hiện vô cùng kính cẩn nghe lời “Cảm ơn chú cảnh sát”

Cơ hồ là sau một giay khi thanh âm anh vừa nói ra thì điện thoại Nghê Ca liền vang lên.

Cô ấn nút nhận máy. Đơn giản vâng dạ vài tiếng. Sau đó người liền đứng lên đi tới

“Chú ơi, anh trai của cháu đã đến. Cháu cũng xin đi trước. Cảm ơn chú ạ”

“Không có gì. Không có gì”

Dung Tự bước chân dừng lại. Khóe miệng hơi cong không dễ phát hiện.

Hai người cùng đi ra khỏi đồn cảnh sát thì mặt trời đã sắp lặn. Ráng chiều màu đỏ. Mặt trời ngã về phía Tây. Đám mây lơ lửng trông giống như hình vảy cá.

Nghê Ca nhìn xung quanh. Ở đường đối diện thấy được xe của anh trai mình – Nghê Thanh. Anh ngồi trong xe, xa xa hướng cô vẫy tay.

Cô vội vàng chạy qua. Vừa chạy đến bên đường thì đột nhiên bị gọi lại

“Chuyện đó—“

Bước chân hơi ngừng lại. Cô xoay người nhìn.

Bầu trời ở sau lưng Dung Tự vừa cao vừa xa. Ánh tịch dương ở chân trời nhiễm một mảnh tím đậm mềm mại. Anh cách cô mấy bước chân. Đôi tay đôi chân dài đẹp đẽ. Thân hình cao ngất. Lông mày đen nhánh. Tóc cắt rất ngắn. Đường nét khuôn mặt sắc sảo.

Anh chỉ đơn giản mặc một chiếc áo tay ngắn cùng quần đùi. Giống như hình ảnh trong trí nhớ cùng một dạng. Tuấn mỹ đến mức làm cho người khác khó mà chống đỡ.

“Này” Dung Tự thần sắc vẫn như cũ nhàn nhạt. Dừng một chút. Lại từ trong túi lấy ra một nhúm tóc. Đặt ở lòng bàn tay cô.

“Tôi vừa lấy từ trên cánh quạt xuống. Nhìn có vẻ không ít”

Thề với trời. Anh không phải là cố ý. Chiếc máy bay không người lái kia đột nhiên không thể điều khiển, xông vào khu vực ngoài vùng bay của nó. Sau đó thẳng tắp mà đáp ở trên đầu cô.

Bất quá….Anh thầm nghĩ xin lỗi. Nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành một câu khác “Dù sao thì em, tóc em cũng không đến nỗi ít”

Gió đêm mang theo mùi hương hoa. Nghê Ca nhìn anh một lát. Nửa ngày mới nhẹ nhàng đem nhúm tóc nhận lấy. Sau đó cô mềm giọng gọi “Dung Tự”

“Hửm?”

Một giây sau, cô gái nhỏ hốc mắt không biết làm sao lại đỏ lên.

Cô nắm chặt nhúm tóc kia. Hung hăng vứt vào người anh. Giọng nói dù tức giận cũng vẫn ngọt ngào “Anh thật phiền”

Sau đó dường như sợ anh trả thù. Xoay người cũng không dám nhìn lại anh. Nhanh như chớp liền bỏ chạy.

Bầu trời còn một chút ráng chiều. Cô gái tóc đen mượt mà. Làn váy nhẹ nhàng tung bay.

Dung Tự lẳng lặng đứng tại chỗ. Rất lâu sau cho đến khi gió thổi đi mấy sợi tóc dài mềm mại cô vừa ném lên người anh. Anh mới chậm rãi híp mắt, có chút vui vẻ nói

“Vài năm không gặp. Tính tình thật lớn!”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi