Nghê Ca tức giận hừ một tiếng.
Sau đó giận dỗi mà cất di động. Không hề trả lời lại anh.
“Nghê Nghê” Mạnh Viện từ bên ngoài đi vào, thấy những bạn học khác đều ở phòng tự học, ha giọng nói “Mình vừa mới cầm đáp án từ văn phòng về. Thầy Tôn bảo cậu trước khi đi buổi tọa đàm thì tìm thầy một chuyến”
Nghê Ca một bên thu thập túi sách, một bên hỏi “Thầy nói có chuyện gì sao?”
“Không có…Nhưng mà tớ đoán, có thể là chuyện thi cử”
Nghê Ca mang cặp lên “Được rồi. Vậy lát nữa tới hội trường chúng ta gặp lại”
Môn cuối cùng của kỳ thì giữa kỳ cuối cùng cũng xong. Thời gian là ba giờ chiều bốn mươi phút.
Trường học sắp xếp rất đúng lúc. Đem buổi tọa đàm dời đến bốn rưỡi chiều.
Nghê Ca tính toán thời gian cảm thấy vừa vặn. Cô trước hết đi tìm thầy Tôn. Sau đó sẽ đi đến chỗ tọa đàm.
Kết quả không nghĩ tới. Thầy Tôn lôi kéo cô giảng giải rất lâu.
“….Tóm lại em suy xét một chút. Thầy thực sự cảm thấy. Cuộc thi văn học rất đáng tham gia” Hơi dừng, thầy Tôn lại cường điệu “Chắc em biết Lê Tịnh Sơ đi? Cô ấy từ khi cấp hai đã tham gia vào cuộc thi văn học. Mỗi năm đều gửi bài nhưng đều không được vào. Nhưng mà em xem, cô ấy năm nay kỳ nghỉ hè tham gia cuộc thi ở đại học A. Không phải liền lấy được giải thưởng sao? Cho nên em cũng không cần có áp lực. Giống như những học sinh văn khác mà tranh tài. Coi như là viết chơi đi. Chuyện này cũng rất tốt không phải sao?”
Thẳng đến khi cô cầm thật dày một xấp giấy báo danh ra khỏi văn phòng. Trong đầu còn quanh quẩn giọng thầy Tôn nói đầy nhịp điệu “Làm sao lại không được chứ? Làm sao lại không được chứ?”
Nghê Ca hít một hơi. Bắt đầu hướng hội trường mà chạy tới.
Nhưng mà cho dù như thế thì cô vẫn đến muộn mười lăm phút.
Khối mười ngồi ở vị trí gần phía trước hội trường. Chủ nhiệm thấy cô mồ hôi đầm đìa chạy vào cửa liền tranh thủ thời gian tiến tới, thấp giọng dặn dò “Phía trước không còn vị trí. Em ra phía sau nhìn thử xem còn không? Lớp mười hai có nhiều người không đến, đoán chừng phía sau còn ghế trống.”
Nghê Ca nhỏ giọng nói câu “Vâng”, sau đó khom lưng đi về phía sau.
Chưa đi được mấy bước. Trước mặt cô giơ ra một cái chân dài, ngăn cản đường đi của cô.
Nghê Ca “…..”
Cô làm bộ muốn dẫm lên trên đó.
“Dẫm. Em dẫm xem” Dung Tự khoanh tay, liền nhìn cũng không nhìn cô “Em dám dẫm. Hôm nay anh đây liền phá lệ đánh con gái”
“…..”
Nghê Ca chần chờ mà nuốt nuốt cuống họng.
Nói thật lòng thì…
Cô cảm thấy, anh sẽ không đâu.
Giọng nói Dung Tự rơi xuống. Sau một lúc cũng không thấy cô đáp lại.
Anh ngẩng đầu nhìn, mắt hơi híp lại.
Cột ánh sáng xuyên qua cửa sổ cao cao mà rơi vào hội trường. Trong không khí chiếu ra bụi bặm đang bay lơ lửng.
Ngược ánh sáng, trên đầu cô gái trước mắt giống như sinh ra một cặp sừng dê nho nhỏ. Cặp sừng nhỏ mọc rũ xuống đôi tai, ngây thơ mà vung qua vung lại.
Dung Tự cảm thấy hô hấp của anh giống như ngừng lại. Phảng phất bị cái gì đánh trúng. Toàn bộ thế giới đều trở nên mềm mại.
Anh không được tự nhiên thu lại chân. Mặt đen nhìn qua bên người Tống Hựu Xuyên mà đập một cái “Đi. Dịch vào bên trong một chút”
“Làm gì?” Tống Hựu Xuyên đang cúi đầu vụng trộm làm bài tập, một bên vừa đứng dậy lại không quên châm chọc anh một câu “Liên tục nhích tới nhích lui, cậu bị động kinh à?”
“Sao cậu nói nhảm nhiều vậy?”
Mắt thấy có chỗ trống. Nghê Ca vội vàng nhỏ giọng nói “Cảm ơn anh”
Dung Tự “Hừ”
Cô ngồi xuống. Buổi tọa đàm đã nói đến tầm quan trọng của việc ứng tuyển, cùng phân chia ngành học.
Bộ phận này Nghê Ca trước kia sớm đã nghe, liền trực tiếp bỏ qua.
Nhưng mà cô còn chưa kịp thở một ngụm. Liền cảm giác người bên cạnh một mực dùng ánh mắt nhìn về phía mình
Nghê Ca “…..”
Cô xoay mặt qua “Trên mặt em có cái gì sao?”
“Không có” Lão đại lạnh mặt “Vừa rồi cô mắng em?”
“Hả?” Nghê Ca hơi giật mình, mới phản ứng lại trong miêng anh “Cô” là nói chủ nhiệm lớp của cô “Không có”
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không. Dung Tự giống như nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nhưng mà ngay sau đó anh lại lạnh mặt hỏi “Vậy quầng thâm mắt của em là từ đâu mà tới?”
Nghê Ca tư duy còn dừng lại ở vấn đề trước
“Vì cái gì chủ nhiệm lớp phê bình thì em sẽ có quầng thâm mắt?”
Dung Tự xoay qua chỗ khác, hừ nhẹ “Coi như anh không hỏi đi”
“….”
Được rồi.
Nghê Ca không cùng anh so đo. Dung Tự từ nhỏ đã như vậy. Trong lòng nghĩ gì cùng bên ngoài nói gì, hoàn toàn là hai chuyện khác biệt.
Anh quả thật cần một người phiên dịch cho bản thân.
Vì vậy cô không chút để ý mà lấy di động ra, bắt đầu học từ mới.
Chùm ánh sáng mặt trời từ bên cạnh chiếu tới. Lồng ngực cô có chút phập phồng. Mấy sợi tóc rơi ra dính ở trên trán. Chóp mũi nhỏ đổ một chút mồ hôi.
Dung Tự đột nhiên vỗ vỗ Tống Hựu Xuyên “Mang quyển sách nào khác không? Mượn một quyển”
“Cậu muốn xem hay là muốn cầm để xé?”
“….”
“Nếu cậu dự định muốn xem, tôi liền cho cậu mượn tạp chí. Còn nếu cậu định xé chơi thì tôi cho cậu cuốn sách Ngữ văn”
“…..” Dung Tự liếm liếm môi “Muốn xem”
Thế là Tống Hựu Xuyên đưa cho anh một cuốn tạp chí.
Dung Tự cầm ở trong tay, không do dự liền cầm lên quạt.
Anh dùng là tay trái. Tống Hựu Xuyên cũng ngồi ở bên trái. Vừa nhìn thấy liền không vừa ý “Tôi nói này. Cậu có làm sao không vậy? Chúng tôi ở bên này một loạt người. Cậu dùng tay phải quạt, chúng tôi còn có thể hưởng ké một chút gió chứ”
Dung Tự nghiến răng nghiến lợi, từng chữ nói ra “Lão tử đây thích dùng tay nào thì liền dùng tay đó”
Sợ Nghê Ca phát giác ra. Anh liền trừng mắt nhìn bọn họ,rồi lại xụ mặt quay đầu nhìn cô.
Cô gái cừu mi mắt buông xuống. Cúi đầu chơi trên phần mềm học từ mới. Mỗi lần nhấn đi kèm với từ tiếng Trung giải thích. Hệ thống lại đưa cho cô một chuỗi đồng vàng.
Từ góc trên bên phải cô nhìn tới trị số….
Dung Tự cẩn thận xích lại gần. Sau đó cực nhanh thu hồi ánh mắt.
Cô trong trò chơi, hẳn là một phú bà siêu cấp.
Ai.
Anh thở dài.
Đáng tiếc là đồ ngốc.
“Cậu nhìn xem loại này bài tập, loại này bài thi, loại này đề” Tống Hựu Xuyên hung ác mà đâm cây bút vào bài thi ngữ văn “Tôi đã học hết ba bài khóa ngữ văn, vẫn trốn không thoát làm câu phóng đại”
“Thầy Tôn nói, càng cận kề kỳ thi đại học, ông ấy lại lo lắng cho thành tích của mấy chúng ta. Nói hằng đêm bản thân đều đổ một thân mồ hôi lạnh”
Vài sợi tóc trên trán cô bị gió thổi đi, lại mềm như bông mà rơi xuống. Lại thổi đi. Lại rơi xuống.
Dung Tự đột nhiên cảm thấy chơi vui. Ngữ khí có chút hững hờ nói
“Phân ăn nhiều thành thói quen, lớp mười hai làm bạn không cô đơn”
Một giây sau, Nghê Ca đột nhiên ngẩng đầu.
Dung Tự lập tức phản xạ có điều kiện mà thu hồi lại cuốn tạp chí đang quạt.
“…Như vậy đối với cuộc thi văn học này. Theo góc độ cá nhân của tôi. Tôi kiến nghị. Những bạn học nào có năng lực nên đi tham gia một chút” Trên đài giáo viên nói “Nó ở trường trung học trong nước có độ thừa nhận vô cùng cao. Tham gia vào đó, việc ứng tuyển vào đại học trong nước vòng đầu tiên khẳng định đều ổn”
Cuộc thi văn học….
Nghê Ca chớp chớp mặt.
Chính là thầy Tôn khuyến khích cô đi tham gia thi.
Kỳ thật chưa chắc là thầy Tôn coi trọng cô cái gì. Chỉ là bởi vì….
“Mặc dù là cuộc thi này xác suất lọt vào trong, mọi người đều biết là rất thấp” Trên đài giáo viên tiếp tục “Nhưng cái này không trở ngại các em dự thi. Hằng năm có thể đi vào vòng chung kết vốn chỉ có 0,4%, 99,6% là không vào được. Cho dù có thất bại thì cũng nằm ở đại đa số”
—Cho nên là bởi vì, ngài cảm thấy, thêm một cái số không ngại nhiều.
Bên trong hội trường vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của học sinh.
Nghê Ca nhớ tới trong balo cô còn có một xấp giấy báo danh. Hơi hơi nheo mắt lại. Có chút buồn ngủ mà ngáp một cái.
“Chuyện kia” Dung Tự đột nhiên phát ra tiếng.
“…??”
Cô khó hiểu mà nhìn qua.
“Nếu…” Anh kéo dài âm rồi dừng một chút, như là suy nghĩ hồi lâu. Sau đó mới hạ quyết tâm “Phòng tự học, luôn có người làm ồn đến em nghỉ trưa”
Anh có chút mất tự nhiên, nhẹ giọng nói “Em có thể lên phòng tự học trên lầu dùng bàn của anh”
***
Trên đài tiếng của giáo viên phảng phất bỗng nhiên rời xa, lập tức nhỏ lại.
Nghê Ca mở to con mắt cừu nhỏ, nhìn anh sửng sốt.
Dung Tự rất ít khi ngay thẳng như vậy mà hướng cô lấy lòng. Cô cảm thấy có một tia thụ sủng nhược kinh.
Cô lập tức nghĩ không biết làm sao để cảm tạ anh, theo bản năng nói
“Cảm ơn anh Tự”
Cô gái nhỏ giọng nói mềm như bông. Dung Tự thân hình cứng đờ. Mang theo vẻ mặt đáng ngờ mà quay đi.
Hơn nửa ngày, mới một lần nữa quay lại, xụ mặt nghiêm giọng nói
“Việc nên làm thôi”
Trên lầu là phòng tự học nhỏ có vị trí cố định, mỗi người chỉ có một chỗ.
Dung Tự đem nó nhường lại cho cô. Rất có cảm giác giống như hoàng đế truyền ngôi vị.
Nghê Ca không biết nên báo đáp ra sao. Nghĩ tới nghĩ lui. Suy đoán anh đối với ngữ văn quả thật đại khái là căm thù đến tận xương tủy. Vậy cô có lẽ có thể cứu anh một chút tiếng anh…
Cừu non cô gái nghiêm túc suy tư một trận. Quyết định trước thăm dò ý tứ của anh một chút “Anh Tự”
“Hửm?”
Cô dễ dàng như vậy liền đổi cách xưng hô. Dung Tự vui vẻ đến mức sắp đến trời cao. Ánh mắt nhướng lên nhìn cô.
Nghê Ca tùy tiện tìm mấy từ rồi mở phần mềm ra đưa cho anh nhìn
“Anh biết cái từ này có ý gì không?”
Trên màn hình viết: milkman.
Anh vô cùng quyết đoán “Ngưu Lang”
“….” Nghê Ca chưa từ bỏ ý định, lại thay đổi một cái “Cái này”
“Cowboy” Dung Tự mười phần khẳng định “Tuổi trẻ Ngưu Lang”
Nghê Ca “….”
Tính toán, anh là không thể cứu được.
***
Lúc tọa đàm kết thúc, Nghê Ca không chỉ có đoạt được mong muốn biết được chuyện liên quan đến ứng tuyển mà còn đọc xong từ mới ngày hôm nay: mười lăm từ đơn.
Cô vừa lòng thỏa ý, ôm lấy balo nhỏ “Anh Tự, bây giờ anh đi sao?”
Dung Tự bị cô gọi liền đỏ mặt, một bộ nghiêm trang đem balo của cô mà cầm lấy “Đi”
Đám người rộn ràng nhốn nháo. Ba khối học sinh đều hướng về phía cửa mà chen ra. Hai người chưa đi được mấy bước đều bị ngăn ở cửa. Đám người một lúc lâu cũng không động đậy. Nghê Ca buồn bực ngán ngẩm, cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại.
Sau khi tọa đàm kết thúc, cô lại lần nữa mở ra âm thanh trong điện thoại. Dung Tự mới phát hiện, trò chơi này lại là một trò chơi có hiệu ứng âm thanh.
Mỗi lần nối từ đơn, đều sẽ có tiếng đinh nhẹ vang lên. Sau đó đồng vàng liền nhập vào kho ầm ầm.
Cô xem rất nhanh. Cho nên anh đứng bên người cô, toàn bộ đều nghe được: ào ào ào ào lạp lạp lạp.
Dung Tự “….”
Nghe qua rất có tiền.
Trở về anh cũng phải đi đăng ký một cái. Lập tức học tiếng anh. Sau đó muốn cùng cô đấu.
“…Mặc kệ nói như thế nào. Cảm ơn cậu giúp mình bảo hộ mấy bức thư này. Thời gian trước mình không ở trường học, một mực lo lắng. Lá thư này gửi đến sẽ bị mất”
Đám người chậm chạp di chuyển. Chếch phía đối diện là thanh âm hai cô gái trò chuyện theo cơn gió qua thổi đến. Ôn nhu thanh mát giống như bạc hà ngày hè.
Một cô gái khiêm tốn nói “Không cần cảm ơn. Không cần cảm ơn đâu. Đây đều là việc nhỏ. Không làm cậu cùng bạn bè chậm trễ liên hệ với nhau mới là quan trọng”
Nghê Ca tay không tự giác dừng một chút. Nhận ra. Phía trước thanh âm khiêm tốn này đến từ Lê Tịnh Sơ.
Nhưng cũng chỉ là dừng một chút. Cô rất nhanh một lần nữa cúi đầu xuống. Tiếp tục trò chơi từ mới.
Mặt khác cô gái khác thấp giọng hô nhỏ “Sao lại là việc nhỏ? Chúng tớ toàn bộ thư đều là một mình thay cậu nhận. Nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao có được hay không?”
Lê Tịnh Sơ cười “Đừng đừng. Cậu đừng nói như vậy. Mình cũng chỉ là tiện miệng nói mà thôi”
“Ha ha ha, mình biết. Cậu thường xuyên viết bài cho bên tờ báo san. Cho nên sẽ có rất nhiều thư”
“Đúng vậy. Cho nên mình…”
Phía sau liền không nghe rõ.
Bảo vệ trường thấy người khó mà sơ tán. Bèn vội vàng chạy đi mở một cái cửa khác. Đường đi lập tức rộng ra. Các học sinh chen chúc nhau mà đi ra ngoài.
“Hôm nay anh trai tới đón em. Em đi trước” Nghê Ca lễ phép mà tạm biệt “Anh Tự. Hẹn gặp lại”
Từ trong hội trường, Dung Tự liền có chút lo lắng.
Sau khi ra khỏi hội trường, bên ngoài có gió thổi qua. Trong đầu anh lóe lên nhiều thứ, rất nhiều chuyện chồng chất lên nhau”
Tay mắt lanh lẹ, anh bắt lấy tay cô “Nghê Ca”
“Vâng?”
“Những bức thư trước kia em gửi cho anh, là gửi đến nhà anh—“ Dung Tự hơi ngừng, ý tứ hàm xúc không rõ hỏi “hay là vẫn gửi đến trường học?”
- -----oOo------