VẬY THÌ ĐỪNG RỜI KHỎI TÔI NỮA

Trước khi trở về Bắc Kinh, mẹ Nghê đã lét lút đặt ba điều kiện với cô: Một là chăm chỉ học tập, không được gây chuyện. Hai là rời xa Dung Tự. Ba là nếu Dung Tự nhắc tới hôn ước thì coi như không tồn tại chuyện này.

Vừa nói đến điều thứ ba đã khiến Nghê Ca kinh hãi. Cô bất quá chỉ là rời khỏi đại viện, đi phương Nam nhà ngoại để tĩnh dưỡng. Làm sao mà vừa mới trở về liền mang trên lưng là một cái hôn ước??

Mẹ Nghê ở đầu dây bên kia chỉ hàm hồ nói “Chờ con trở lại rồi hẵng nói”

—nhưng mà sau khi trở về, mẹ Nghê vẫn không nói cho cô biết nguyên do. Cô ra vẻ lơ đãng hỏi, lại bị đối phương dùng giọng nói ấm áp lại ôn nhu nói một câu “Mẹ sẽ không hại con” liền chặn lại.

Nào ngờ trước mắt Tống Hựu Xuyên lại lần nữa nhắc tới chuyện này. Trong bữa tiệc lại không có người nào tiếp đỡ cho cô. Cô chỉ có thể trong lòng tràn đầy xấu hổ “Tôi….”

Sau đó liền bị mắc kẹt chỗ này.

“Tôi” nửa ngày rồi cũng không thấy Nghê Ca nói thêm cái gì.

Dung Tự thấy cô một lúc lâu không nói lên lời. Chậm rãi thu hồi biểu tình lười nhác không chút để ý lại, hàm dưới không tự giác được mà căng chặt. Ánh mắt lạnh xuống.

Lại qua một phút thấy cô vẫn lắp bắp không nói được gì. Tống Hựu Xuyên kinh ngạc “Không phải là cậu thật sự không nhớ rõ?”

Nghê Ca có chút khó mở miệng “Tôi quả thật không nhớ rõ…”

Cô cùng anh khi nào mà lại có cái hôn sự này vậy? Thực sự đã hỏi qua cô rồi sao?

Dung Tự mím môi lại. Một chút dư quang cuối cùng trong mắt cũng đã tắt. Tống Hựu Xuyên cách anh rất gần. Chỉ cảm thấy người bên cạnh trong nháy mắt biến thành một tảng băng. Toàn thân tỏa ra cỗ hơi thở lạnh lùng.

“À ờ….Cũng không phải là chuyện này!” Cảm nhận được thái độ của người bên cạnh thay đổi, Tống Hựu Xuyên nhanh chóng sửa lại “Nghê Nghê lúc đó còn nhỏ nha. Tôi đây tám chín tuổi cũng không nhớ được cái gì. Trong đại viện chúng ta có ai tám chín tuổi có thể nhớ rõ được nhiều chuyện như vậy chứ? Mọi người nói có đúng hay không?”

Các trưởng bối đều vui vẻ hớn hở không mở miệng. Mặt khác có người cùng tuổi cậu ta nhanh chóng phụ họa

“Đúng thế, anh Tự trên mặt không có sẹo cũng không có mụn nhọt. Không nhớ được cũng là bình thường!”

“Đúng vậy. Nghê Nghê phải nhớ ba nhớ mẹ, nhớ anh trai, còn phải nhớ anh cảnh vệ, nhân viên cần vụ. Đúng là phải nhớ quá nhiều người! Đầu óc cũng không đủ lớn nhớ được nhiều thế!”

“Vậy đi, anh Tự lại một lần nữa giới thiệu. Hai người liền vẫn là anh em tốt!”

……………

Nghê Ca “…….”

Cô mới rời đi có mấy năm thôi mà. Như thế nào mà đám người này đều đổi nghề nói hợp xướng rồi??

Bên trong ầm ĩ ồn ào. Dung Tự lạnh mặt đẩy ghế ra đứng lên.

“Xin lỗi” Anh thấp giọng “Tôi đi toilet”

Mắt nhìn thẳng một đường đi ra đến cửa.

Khi bên người cô đi qua, liền một chút cũng không nhìn cô.

Trong phòng bao chớp mắt liền yên tĩnh. Tống Hựu Xuyên thò qua an ủi

“Anh Tự vẫn luôn là như vậy, cậu đừng để trong lòng”

“Không sao” Nghê Ca vội vàng nói “Tôi biết mà”

Nhưng bởi vì là biết cho nên cô mới càng uể oải.

“Cậu học ở ban nào?” Dung Tự không trở về, Tống Hựu Xuyên lại chủ động đổi đề tài “Sau khi khai giảng chúng tôi liền tìm cậu”

“Hình như là ban 1”

Có người đột nhiên xen vào “Thật khéo. Chủ nhiệm lớp bọn tớ chính là giáo viên dạy môn ngữ văn lớp câu…”

“Phốc, cậu nói chính là lão Tôn. Cũng không phải chứ….”

“Haizz, ai lại cùng cái này nói đùa. Lão Tôn dạy học chính là một người vô cùng chuyên chú lại nghiêm khắc….”

……………..

Ánh đèn màu cam rũ xuống. Trong phòng bao vẫn như cũ ồn ào.

Nghê Ca lắng nghe. Không biết đầu tiên bắt đầu từ câu nào. Lực chú ý bắt đầu không tự giác rời đi. Rơi xuống vào cửa sổ trong phòng bao.

Bên ngoài cửa sổ bầu trời đã vào đêm. Bầu trời đêm bao la tràn ngập các vì tinh tú. Gió ban đêm mùa hè có chút hơi nóng nhẹ nhàng thổi. Phía chân trời là mặt trăng hình lưỡi liềm. Dung Tự một mình đứng ở đó. Đưa lưng về phía cô. Bóng dáng thon dài lại thẳng tắp. Phảng phất mang theo một chút trầm mặc.

Nhân viên phục vụ khi ngang qua ngẫu nhiên dừng chân, thấp giọng hỏi anh có cần giúp đỡ gì không. Anh lắc đầu rồi lại quay trở lại nhìn. Hai tay đặt ở rào chắn song cửa sổ không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nghê Ca không hiểu sao có chút khổ sở. Nhịn không được nghĩ. Nhiều năm như vậy không gặp… Tên gia hỏa này…Thực sự một chút đều không muốn gặp cô sao??

Nhưng câu hỏi này, tất nhiên là cô không dám đi tìm người nào đó hỏi.

****

Sau khi trở về nhà đã rất muộn. Cô không kịp nghỉ ngơi vài ngày liền bắt đầu đi học.

Mấy ngày nay ba Nghê không ở nhà. Nhiệm vụ đưa cô đến trường liền giao cho Nghê Thanh.

Đồ ăn sáng rất phong phú. Làm cho tâm tình sa sút của Nghê Ca giảm bớt một chút. Nghê Thanh đưa cô đến trường học. Trước khi xuống xe, đột nhiên gọi cô lại “Nghê Nghê”

“Dạ?”

Anh thoáng lui ra phía sau một chút, dò xét nhìn em gái mình. Ngày đầu tiên khai giảng học kỳ mới phải tham gia huấn luyện quân sự. Hôm nay cô mặc một bộ quân phục. Ngày trước Nghê Ca có học múa nên cô đem mái tóc để rất dài, lại làm cho làn da cô càng thêm trắng nõn. Lúc nào cũng lộ ra một bộ dạng mềm mại đáng yêu. Bây giờ mặc bộ quần áo này trên người, lại đem mái tóc buộc lên. Lộ ra một cái trán trơn bóng. Ngược lại hiện ra mấy phần khí khái.

Nghê Ca lại bị Nghê Thanh chăm chú nhìn như vậy. Cô không hiểu sao sinh ra một cảm giác khẩn trương “Trông em rất kỳ quái à?”

“Không phải” Nghê Thanh cười, vỗ vỗ lên bờ vai cô “Anh đang nghĩ, ở nơi này hình như còn thiếu một cặp quân hàm?”

“Trước khi đi em có tìm qua. Nhưng khắp nơi trong nhà đều không có” Nghê Ca lúc sau mới có cảm giác, có chút bối rối “Không biết có phải hay không lúc nhận quân phục không cẩn thận làm rơi mất”

“Không sao. Như thế này cũng rất đẹp” Thấy cô như lâm vào đại địch, Nghê Thanh vỗ đầu cô cười hiền hòa “Nếu như huấn luyện viên có hỏi thì em cứ giải thích đúng sự thật”

Nghê Thanh lớn hơn cô 6 tuổi. Đã sắp tốt nghiệp đại học. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai sẽ trở thành một vị quan ngoại giao.

Trong nhà họ Nghê, ba Nghê thì bề bộn công việc vô tâm lo cho gia đình. Mẹ Nghê thì toàn bộ thời gian tinh lực đều đặt sự chú ý trên người anh trai. Hiện nay lại được anh trai an ủi. Cô cả người tâm tình đều tốt đẹp “Cảm ơn anh trai”

Nhưng tâm tình tốt đẹp cũng không kéo dài được bao lâu. Bởi vì nửa giờ sau, trên sân tập, lần đầu tiên cô bị huấn luyện viên gọi tới “Em kia! Ra khỏi hàng!”

Huấn luyện viên trẻ tuổi mặt không chút biểu tình “Quân hàm của em đâu?”

“Báo cáo huấn luyện viên! Em…” Nghê Ca cảm thấy chính mình cùng không nói rõ được nó ở đâu. Lại bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn. Trong lòng cô có ký ức không tốt hiện lên. Ngón tay không tự giác cuộn lại. Thanh âm cũng giảm xuống “Em cảm thấy…có thể là đánh mất”

“……”

“Người cũng lớn như vậy rồi. Sao không đem chính mình ở nhà luôn mà còn ở đây?” Huẩn luyện viên nhíu mày “Đứng ở chỗ này. Khi nào đem quân hàm tìm về mới được trở về chỗ”

Trong đội ngũ vài tiếng cười vang lên.

Nghê Ca không nói gì.

“Có nghe thấy không? Nói chuyện!”

Nghê Ca đành phải nói “Báo cáo huấn luyện viên! Nghe thấy được!”

“Cười! Cười cái gì mà cười hả?” Huấn luyện viên quay đầu liền đi giáo huấn những người khác “Còn có ai mặc váy? Ai đi giày thể thao? Đều ra khỏi hàng cho tôi!”

Mùa hè ở Bắc Kinh mặt trời lên rất nhanh. Mới chỉ một lúc mà ánh sáng đỏ dịu nhẹ ban sáng đã biến mất thay vào đó là mặt trời chói lòa. Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng lên. Nghê Ca đứng ở nơi xa bóng râm. Trên sân tập không ngừng truyền đến âm thanh của huấn luyện viên. Cô đứng tại chỗ một cử động nhỏ cũng không dám. Đứng được nửa ngày, đỉnh đẩu cô lắc lư rơi xuống dưới một sợi tóc gãy. Cô chớp chớp mắt rồi liền chu môi thổi nhẹ một chút.

Một chút gió mát thổi nhẹ qua. Xa xa trong tiếng gió truyền đến một tiếng kêu vui vẻ

“Này, anh Tự, kia có phải là cô vợ nhỏ của anh không?”

Nghê Ca thân hình cứng đờ. Thanh âm là từ phía sau truyền đến. Cô không có cách nào quay đầu nhìn mà chỉ có thể duỗi lưng thật thẳng.

“Chúng ta đi tới chào hỏi cô ấy đi. Dù sao huấn huyện viên cũng không ở đây….Ồ, tôi chưa từng thấy Nghê Nghê mặc quân phục đâu. Cậu còn không lại nhìn xem?”

Nghê Ca cực kỳ không được tự nhiên. Lưng nóng muốn bốc cháy đến nơi.

Sau đó cô nghe thấy vang lên một tiếng “Hừ”

Nghê Ca “……”

Bất quá giây lát, Tống Hựu Xuyên lại nhảy nhót đến trước mặt Nghê Ca. Cậu không dám đến quá gần, chào một câu “Nghê Ngê”

Nghê Ca nháy mắt mấy cái. Ra hiệu cô nghe thấy. Cô không chỉ nghe thấy mà còn thấy được không chỉ Tống Hựu Xuyên mà còn cả người bên cạnh cậu – Dung Tự.

Học kỳ mới bắt đầu. Đại khái là anh đi lấy sách. Mặc trên người bộ đồng phục của trường, tay áo xắn đến cánh tay. Sườn mặt mi thanh mục tú. Hình dáng sạch sẽ rõ ràng.

“Đi thôi, Xuyên Tử”

Từ đầu tới cuối anh một chút cũng không nhìn cô.

Nghê Ca rũ mắt xuống dưới. Trên sân tập thổi qua một trận gió nóng. Đem thanh âm của Tống Hựu Xuyên đang rời đi truyền đến bên tai cô “Ai, Nghê Nghê rất ngoan nha…”

“Cô ấy vì sao lại bị phạt đứng.

Im lặng thật lâu.

Xùy. Cô nghe thấy rõ ràng. Dung Tự phát ra một tiếng cười giễu “Cô ấy làm chuyện gì tôi làm sao biết được!”

*****

Cùng bị phạt đứng với Nghê Ca còn có hai người bạn học cùng lớp một nam một nữ. Bạn nữ tên gọi là Mạnh Viện. Đôi mắt to tròn. Mặc một chiếc váy màu bạc hà rất đáng yêu. Giống như tên của cô ấy vậy.

Thật vất vả chịu đựng đến khi kết thúc. Cô ấy thân mật lại gần “Cậu vì cái gì mà không mang quân hàm vậy?”

Nghê Ca gãi gãi đầu “Có thể là bị mất”

“Vậy tớ lợi hại hơn” Mạnh Viện cười hắc hắc “Tớ không có mặc quần quân phục”

“……”

Không cần nhắc nhở. Quá rõ ràng. Cô đều có thể nhìn ra.

Nghê Ca suy nghĩ một chút, hiếu kỳ “Cậu như vậy, không sợ bị phạt đứng sao?”

“Tớ cũng không nghĩ” Mạnh Viện nói “Nhưng mà quân phục của tớ bị thiếu quần”

Nghê Ca khó có thể tin được “Quân phục của cậu không có quần sao?”

“Ừm”

Nghê Ca cảm thấy có chút không thích hợp. Nhưng cô không dám kết luận quá sớm.

Trước đó học sinh nhập học, quân phục cùng túi hồ sơ là cùng một chỗ phát ra. Nhưng người bán quân phục chính là ở trung gian. Nếu như thiếu đồ vật, phải tự bản thân đi tìm bọn họ mà lấy.

Buổi chiều còn phải tiếp tục huấn luyện. Cô cũng không dám trì hoãn. Ăn cơm xong liền cùng Mạnh Viện hướng cửa trường học mà chạy.

Lúc đến mới phát hiện. Có rất nhiều người đều đang xếp hàng. Nghê Ca kinh ngac “ Mọi người đều thiếu đồ vật sao?”

“Đúng vậy”

Có người thiếu thắt lưng. Có người thiếu giày. Nhưng giống như Mạnh Viện thiếu quần vẫn là số ít. Phần lớn cũng đều giống như Nghê Ca, thiếu quân hàm, hoặc là thiếu cái vật nhỏ.

Mạnh Viện lôi kéo cô gia nhập vào đội ngũ xếp hàng.

Đến phiên Nghê Ca. Dì phát đồ vật có mái tóc quăn cũng không ngẩng đầu lên “Thiếu gì?”

“Quân hàm”

Đối phương ra hiệu “Nhìn xem giá bao nhiêu đi?”

Nghê Ca liếc mắt nhìn qua. Trên chiếc bàn nhỏ có dán một tờ giấy đều công khai ghi giá của từng món đồ vật.

Nghê Ca đột nhiên cười “Dì xác định sẽ phát sao?”

Đối phương tay hơi ngừng lại, ngẩng đầu “Cháu có ý gì?”

“Như thế nào lại có nhiều người thiếu đồ vật vậy?” Nghê Ca bình tĩnh nói “Khi nhập học bọn cháu đều đã trả tiền khi nhận quân phục. Dựa vào cái gì lại phải trả thêm lần nữa?”

“Làm sao tôi biết được. Có lẽ là do các cháu không cẩn thận đánh mất?” Dì tóc quăn lơ đễnh nói “Mỗi năm đều có người đánh mất quần áo đồ vật. Tổn thất như thế này sao lại tìm bọn ta chịu trách nhiệm được?”

“Nhưng là….”

“Cũng chỉ có mấy chục đồng, cô có mua hay không? Không mua thì tránh ra, đằng sau còn có rất nhiều người xếp hàng”

“Cháu không thiếu mấy chục đồng tiền. Nhưng vấn đề ở đây không phải là tiền” Nghê Ca cố chấp, muốn cùng đối phương lý luận “Coi như là quân hàm do cháu đánh mất, nhưng mà còn có người thiếu giày, thiếu quần áo. Ai sẽ đem những đồ vật lớn như vậy mà làm mất rồi lại đến mua?”

“Tôi nói cô có phải bị bệnh hay không? Đến gây chuyện?” Bà ta hơi nóng nảy “Tôi nói phải trả tiền chính là trả tiền. Chỉ mấy đồng tiền mà cùng tôi ở chỗ này mấy lời vô ích. Cô không mua thì cũng đừng có đứng ở đây làm chướng mắt”

“Nhưng là….”

“Tránh ra!” Kiên nhẫn của dì tóc quăn đã hết. Đưa tay muốn đẩy Nghê Ca ra.

Một giây trước khi đụng vào cô. Một cái bóng rổ đột nhiên bay tới. Không chút sao lệch đập ầm lên một tiếng bên trên cửa kim loại. Cánh cửa bị kéo theo bỗng nhiên đụng vào trên lưng bà ta làm cho bà ta lảo đảo. Suýt chút nữa quỳ xuống.

“Con mẹ nó nói cái gì?”

Nghê Ca sững sờ.

Giây tiếp theo, chàng trai có vóc dáng cao ráo không nhanh không chậm bước tới, cười lạnh “Sao? Để tôi mời hiệu trưởng đến xem là cuối cùng là thật sự hay không  thiếu đồ vât?”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi