VỀ BÊN EM KHI ĐÊM ĐÃ TẬN

Nếu anh không treo nụ cười đùa cợt trên gương mặt, suýt chút nữa Tô Ly đã tưởng anh đang nói thật.

Cô tin anh chắc chắn có thể chôn một người ở nơi rừng núi hoang vu này.

Nhưng có vẻ bây giờ anh không có động cơ đó, mà giống như là đang cố ý hù dọa cô.

Quả nhiên, sau khi Lăng Diệu nói xong, anh không đến gần Tô Ly, mà quay trở lại cái hang vừa nãy.

Đây là một hang động cho động vật ngủ đông, lẽ ra bên dưới có rất nhiều loài bò sát nhưng bởi vì cô đạp vỡ cửa động khiến các sinh vật bên trong bị đánh thức.

Cho dù vậy, chúng cũng không ra ngoài để làm tổn thương người khác. Nhiệt độ trong lòng đất ấm áp hơn bên ngoài, bây giờ chưa đến mùa chúng rời khỏi cứ hang.

Cho dù anh hù doạ cô nhưng nếu anh không đến có lẽ cô sẽ ôm cái cây này cả ngày.

Lúc này, anh cầm một cành cây cứng cáp và đào một lớp đất phủ lên miệng hang.

Vì đất không cứng nên anh chỉ tốn một ít thời gian đã lấp lại cửa động. Anh thử giẫm vài lần lên đó để chắc chắn rằng nó không bị vỡ ra nữa.

Sau khi làm xong, anh nhìn lên bầu trời, thỉnh thoảng có vài con chim kền kền với bộ lông màu đen bay khỏi những cây cổ thụ cao chót vót khiến tuyết trên cành rơi xuống dưới.

Anh quay đầu lại nhìn Tô Ly đang đứng ở chỗ cũ, cô vẫn chưa nhúc nhích kể từ khi bị anh cảnh cáo. Cô nhìn chằm chằm anh trong lúc anh đang làm việc, như thể cô thực sự sợ hãi.

Anh siết chặt cành cây trên tay và sải bước về phía cô.

“Ngốc à?” Anh nhìn cô và hỏi.

Tô Ly đan hai tay vào nhau và không nói gì.

“Em thật sự cho rằng anh sẽ chôn em?” Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, ngước mắt nhìn cô chằm chằm rồi lại cúi đầu bấm gì đó: “Yên tâm đi, anh liều mạng như thế chắc chắn sẽ chết trước em.”

Tô Ly còn chưa hiểu ý anh thì anh đã đưa chiếc điện thoại di động đến trước mặt cô. Màn hình điện thoại sáng lên, số pin vẫn còn đầy.

“Làm gì vậy?” Cô hỏi.

Lăng Diệu đưa điện thoại cho cô: “Không phải em muốn báo cảnh sát sao? Anh cho em cơ hội.”

Tô Ly cảm thấy anh điên rồi, hoặc là sắp phát điên nên cô không dám nhận lấy. Nhỡ đâu cô làm anh khó chịu, cô sẽ phải vất vả để nhặt lại cái mạng nhỏ của mình một lần nữa.

Thấy cô không nhúc nhích, anh cười rồi tiếp tục bấm điện thoại.

Tô Ly bị anh bỏ mặc ở một bên. Cô lặng lẽ liếc về phía anh. Hình như anh đang nhắn tin với ai đó.

Cô nghĩ về một chiều hướng xấu, chẳng lẽ anh đang bàn bạc với kẻ đó để xem phải xử lý cô thế nào?

Sau khi dùng xong, Lăng Diệu cất điện thoại đi. Anh cúi đầu liếc mắt nhìn lòng bàn chân của cô và cầm nhánh cây trong tay hướng lên trên. Anh nói: “Nhìn đường rồi tiến lên hai bước.”

Tô Ly nghe thấy lời chỉ dẫn của anh, cô khinh thường nhưng vẫn bước lên hai bước, gót chân vẫn còn đau.

Lăng Diệu liếc một cái rồi nói: “Được rồi.”

Tô Ly dừng lại. Cô đang không hiểu gì thì anh đã ném nhánh cây trong tay đi, tới chỗ cô và ngồi xổm xuống. Anh quay đầu nói: “Lên đi.”

Cô chần chừ không di chuyển.

Anh lại nói: “Không muốn xuống à?”

Bấy giờ Tô Ly mới chậm rãi bò lên, cô vừa nằm lên vai anh đã được anh cõng lên.

Anh cao hơn cô nhưng cô ở trên lưng anh nên cô lập tức thấy tầm nhìn của mình cao hơn một chút.

Lúc đến đây, cô chạy trong một tâm thế vô cùng hỗn loạn nên cô không thể nhớ rõ đường về.

Tiểu Hắc đi trước dẫn đường, còn Lăng Diệu phải cõng cô trên lưng nên việc trở về khó khăn hơn rất nhiều.

Cô định tự mình đi vài lần nhưng anh không cho cô cơ hội, cánh tay rắn chắc dùng sức giữ lại, không hề có dấu hiệu buông lỏng.

Tô Ly không biết ý định của anh là gì. Cô chỉ có thể cố gắng nói chuyện phiếm: “Anh… anh làm nghề này được bao lâu rồi?”

Vốn dĩ cô nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng cô không ngờ anh rất thẳng thắn:”Bắt đầu làm từ lúc tốt nghiệp.”

Tô Ly hít một hơi, cô tính nhẩm trong đầu xem thử đã bao nhiêu năm.

Cô đã từng chứng kiến những người hút thứ đó nhưng người tiền sử nghiện ngập nhiều năm thì khuôn mặt không còn trẻ khoẻ như bạn bè cùng trang lứa nữa.

Thoạt nhìn anh có vẻ khá thô bạo nhưng nó được tạo thành do môi trường sống, sắc thái tinh thần cũng khá tốt. Hơn nữa cô chưa bao giờ thấy anh điên cuồng và đánh mất lý trí, ngược lại anh luôn bình tĩnh và lạnh lùng như một khối băng.

“Tại sao anh tiếp xúc với nó?” Khi hỏi đến chuyện này, cô cảm thấy trái tim mình lạnh ngắt như có gai đâm thẳng vào tim.

“Có người đến tìm anh và giới thiệu cho anh công việc này. Lúc đó anh không có con đường nào khác, phải làm thì làm thôi.”

Nghe giọng điệu thản nhiên của anh, Tô Ly không khỏi tức giận: “Bọn họ bảo anh làm thì làm à? Anh thiếu tiền như vậy sao?”

Anh không nhiều lời: “Vấn đề không phải là tiền.”

Vấn đề không phải là tiền thì cô không nghĩ ra được gì khác: “Vì cái gì?”

Anh vẫn tiếp tục đi về phía trước nhưng anh im lặng, có vẻ như đang thở dài.

Một lát sau, anh cất tiếng gọi cô: “Tô Ly.”

Một giọng nói chứa đầy suy tư và sự điềm tĩnh.

Tô Ly nhận ra anh đang nghiêm túc: “Sao cơ?”

Anh hỏi: “Em có cảm thấy cuộc đời này rất khổ sở không?”

Cô tưởng anh sẽ nói những lời thật lòng, cô thuận miệng đáp: “Trước đây tôi không nghĩ như thế nhưng bây giờ tôi cảm nhận được rồi.”

“Bởi vì ba em?”

Cô hơi kinh ngạc, cô nghĩ là anh đoán mò: “Có một chút.”

Lăng Diệu nhìn thẳng về phía trước và nói: “Có một số người chỉ có thể đi cùng em trên một đoạn đường ngắn ngủi rồi họ sẽ bỏ đi dù biết điều đó sẽ khiến em suy sụp nhưng nó cũng sẽ giúp em trưởng thành nhanh hơn.”

Tô Ly hiểu những gì anh muốn truyền đạt, cô cúi đầu nhìn chằm chằm anh: “Anh biết những gì?”

Lăng Diệu thừa nhận: “Anh biết ba em.”

Cô hoàn toàn sửng sốt: “Sao anh biết?”

Lần này anh trả lời thẳng thắn hơn: “Ba em đang điều tra vụ án liên quan đến ma túy của tập đoàn Chí Khôn. Ông ấy đã bán rất nhiều tin tức cho chúng tôi.”

“Bán cho các anh?” Tô Ly ngơ ngác một lúc lâu. Cô biết ba cô đã nhận rất nhiều công việc. Ông không chỉ điều tra về dấu vết của con người còn điều tra về các vụ ngoại tình, các loại buôn lậu hay buôn bán ma túy vv… và cô biết rằng tất cả những việc này đều được trả thù lao nhưng cô không hiểu nửa sau: “Các anh là ai?”

“Xem ra công tác bí mật của ba em rất thành công nhỉ.” Anh thở dài: “Thật ra ông ấy không muốn em dính líu vào chuyện của chúng tôi.”

Mỗi khi anh nói điều gì đó, Tô Ly đều cảm thấy anh biết nhiều hơn những gì mình biết nhưng điều đó càng khiến cô bối rối hơn.

Anh nói “chúng tôi” chứng tỏ ba cô đã hợp tác lâu dài với họ. Từ xưa đến nay ba cô luôn chống lại những thế lực xấu xa, vậy anh…

Cô đã có sẵn một câu trả lời rất sinh động trong lòng nhưng cô đã nghĩ rất lâu vẫn không dám tin vào điều đó. Cô chắp nối với những cuộc đối thoại trước kia, cuối cùng cô run rẩy hỏi anh: “Anh có hận ma tuý không?”

Anh nghiến răng, chỉ đáp lại một chữ: “Hận.”

“Tại sao?”

“Bởi vì công việc của anh là chống lại nó.”

“Anh là …” Cô siết chặt nắm đấm, muốn anh chính thức xác nhận.

Anh biết cô muốn hỏi gì, anh trả lời: “Đúng vậy.”

Chỉ hai chữ ngắn ngủi đã khẳng định suy nghĩ trong lòng cô, đồng thời cũng khiến cô kiên định và tin tưởng vào anh hơn bao giờ hết.

Tô Ly thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cô cảm thấy trái tim nhẹ nhàng hơn hẳn như thể có một tảng đá ngàn cân vừa mới rơi xuống.

Cô nhìn về phía trước, cả khu rừng vẫn giống hệt như khi họ đến nhưng nó trở nên hơi khác lạ. Nó sáng sủa hơn trước và tuyết rơi trên mặt đất cũng vừa trắng vừa tinh khôi.

Cô muốn hỏi thêm nhưng dường như nếu cô hỏi về chủ đề vừa nãy sẽ khiến người ta cảm thấy rất nặng nề, không chỉ cô mà còn cả anh nữa.

Con đường tắt để xuống núi vừa hẹp lại vừa dốc. Nó cũng là con đường lúc cô đến chỗ kia, Tô Ly đã bị trẹo chân một lần vì nó, cô phải vịn vào thân cây và tốn rất nhiều sức lực mới lên được.

Giờ phút này họ cũng phải đi qua đoạn đường đó. Anh không thể cõng cô xuống vì trọng lượng của cả hai sẽ khiến họ té ngã.

Tô Ly nói: “Cho em xuống đây.”

Lăng Diệu buông cô ra, đồng thời anh kéo cô sát vào lưng mình và nói: “Bám chặt anh.”

Tô Ly nắm lấy bờ vai của anh, tay còn lại giữ lấy những thứ khác.

Anh liên tục giẫm phải nền tuyết trơn. Anh thử đi tới đi lui hai lần, đợi đến khi cơ thể hoàn toàn đứng vững anh mới nói: “Em xuống trước đi.”

Tô Ly thấy anh dùng một tay khác để nắm lấy thân cây trúc, cô biết anh định làm điểm tựa cho mình nên đã bước một cách thật cẩn thận. Cô đi dọc theo con dốc trơn trượt, đến gần mặt đất mới buông tay anh ra và nhảy thẳng xuống mặt đất bằng phẳng.

Sau khi cô đứng vững, cô nghiêng người sang một bên, Lăng Diệu cũng thu chân về và nhảy xuống bên cạnh cô.

Lúc họ đối mặt với nhau, cô không dám nhìn anh nhưng anh không để ý đến biểu cảm của cô đã chủ động nắm tay cô và nói: “Đi thôi.”

Bởi vì cô bị thương ở chân nên cô đi rất chậm, anh cũng phối hợp với cô đi chậm lại.

“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Hai ngày nay họ đã đi rất nhiều nơi, cô không còn sức để đi nữa.

Anh nói, “Trước tiên chúng ta phải đến vùng kế bên để xem chân của em.”

Cô hơi ngạc nhiên nên nghĩ đến vừa rồi cô tự hỏi làm sao anh biết được chân mình bị thương.

“Chỉ là bong gân thôi, nghỉ ngơi một chút là khoẻ mà.”

“Bây giờ em cảm thấy thế nào?” Anh hỏi.

“Nó hơi sưng còn bị nhói nữa.”

Anh cau mày: “Bị sưng rồi. Phải nhanh chóng lấy thuốc, nếu không mấy ngày nữa em không thể đi lại được đâu.”

Cô không nghĩ nhiều như vậy. Cô cảm thấy suốt đoạn đường này anh che giấu rất nhiều chuyện càng khó đối phó hơn.

“Những thứ đó vẫn ở trên người anh à?” Cô nhìn về phía ngực anh, rõ ràng là nó đang phồng lên.

“Ừ.” Lăng Diệu gật đầu. Anh đã cho cô biết thân phận của mình nên không có ý định giấu giếm nữa: “Hàng mẫu mới vừa lấy được trên núi phải mang về cho người của mình kiểm tra thành phần.”

“Phần còn lại thì sao?”

“Giữ lại làm bằng chứng.”

Cả hai quay lại xe, Lăng Diệu lại đội mũ bảo hiểm cho cô.

Tô Ly đang suy nghĩ linh tinh, cô nghĩ về chuyện mà anh không biết.

Anh cài nút mũ rồi véo má cô và hỏi: “Em nghĩ gì thế? Không muốn ở cùng anh sao?”

Cô cười, mặc dù không phải như vậy nhưng nghe anh nói xong cô thấy trong lòng hơi khó chịu. Anh đi lên thì cô cũng tiến lên ôm lấy anh như lúc họ mới đến.

Lần này, cô ôm chặt anh đến mức gần như siết chặt cả bụng.

Anh đưa tay vỗ nhẹ bàn tay bên hông và cười nói: “Sao vậy? Chúng ta còn chưa lên đường đâu. Lát nữa em sẽ có cơ hội ôm anh mà.”

Cô thả lỏng hơn một ít. Cô chợt nghĩ đến điều gì đó bèn hỏi: “Anh đã gặp ba em chưa?”

Anh ậm ừ.

Cô hỏi lại: “Hai người gặp nhau khi nào và tại sao lại gặp ông ấy. Từ trước đến giờ em chưa từng nghe về điều đó.”

Anh vừa điều chỉnh xe vừa nói: “Em đừng để ý đến chuyện đó, không liên quan gì đến em cả.”

“Tại sao lại không liên quan, chuyện của ba em còn chưa được giải quyết.” Cô đã cố gắng hết sức để tìm kiếm bằng chứng trong suốt một năm qua nên bây giờ cô nóng lòng ngửa bài với anh. “Nếu anh biết ông ấy, chắc chắn anh cũng biết ông ấy bị người khác hạm hại.”

Anh nói: “Anh biết.”

Tô Ly xúc động, cô biết mình hơi bốc đồng nên cô không nói gì nữa.

Một lúc sau, trước khi anh nổ máy, anh lại vỗ vào tay cô và an ủi: “Anh biết rồi, em đừng lo lắng, sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng.”

Trước kia Tô Ly cũng tự an ủi mình như thế nhưng gần đây cô thực sự cảm thấy mệt mỏi, có rất nhiều vấn đề khiến cô bất lực. Mặc dù cô đã sử dụng rất nhiều mối quan hệ nhưng vẫn không tìm được bằng chứng nào hữu ích.

Xe lao xuống con dốc nhỏ và tiến lên con đường núi, gió lại tạt vào mặt khiến cô có cảm giác đau đớn và khó chịu như bị dao cắt.

Vẫn là rừng sâu núi tuyết, cảnh vật tiêu điều không hề có khởi sắc. Đến ngã rẽ của thị trấn gần đó mới bắt đầu có xe cộ và người qua lại.

Lăng Diệu tìm đến trung tâm y tế của thị trấn. Anh dừng xe trong sân, sau đó đỡ Tô Ly vào tìm khoa.

Trung tâm y tế có quy mô nhỏ, chỉ có vài bác sĩ nhưng có rất nhiều bệnh nhân, hầu hết đều bị cảm hoặc sốt rét.

Tô Ly ngồi xuống ghế ở ngoài hành lang, cô nhìn Lăng Diệu chạy từ chỗ này đến chỗ khác, sau đó lại đứng xếp hàng.

Cô buồn chán, đột nhiên cô muốn ghi lại hình ảnh này. Cô lấy máy ảnh trong túi ra, bấm vài cái mà anh không biết, cuối cùng cô lặng lẽ cất đi.

Khi đến lượt Tô Ly khám bệnh, bác sĩ đã nắn bóp vài khớp xương, cô đều cảm thấy đau.

Bác sĩ đó có kinh nghiệm, chẳng bao lâu đã bắt đầu viết bệnh án và nói: “Không có vấn đề gì lớn. Sau khi trở về, nhớ bôi thuốc đúng giờ và nằm nghỉ ngơi trên giường.”

Sau đó, bác sĩ lại dặn dò người bên cạnh là Lăng Diệu “Ồ, đúng rồi. Trước khi đi ngủ, hãy cho cô ấy một vị trí an toàn và đặt thứ gì đó mềm mại dưới chân cô ấy.”

Tô Ly quay đầu nhìn người phía sau, chỉ thấy anh nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Lúc họ ra khỏi đó, rốt cuộc Tô Ly không nhịn được bèn hỏi anh: “Vừa rồi anh bảo được là có ý gì?”

Anh hỏi ngược lại: “Em hi vọng anh có ý gì?”

Cô dò hỏi: “Trở về nhà trọ, buổi tối anh giúp em kê chân?”

“Ừm.”

Cô lẩm bẩm: “Anh có ở bên cạnh em đâu mà giúp em kê chân.”

“Sao nào?” Anh cười hỏi: “Em không muốn về à?”

Cô gãi đầu nhìn sang chỗ khác và nói: “Về đó có nhiều người.”

Anh suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, thà bị Tiểu Hắc nhìn thấy còn tốt hơn.”

Cô nhanh chóng quay lại nhìn anh: “Anh có ý gì?”

Anh cười: “Em lại hỏi anh có ý gì, cứ theo ý em đi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi