VẼ LẠI MỐI TÌNH ĐẦU - TÂY TÂY ĐẶC

Mới qua năm mới chưa được mấy ngày, Trần Ngộ đã gặp Vu Kỳ ở quán nước giải khát trong trường.

Trần Ngộ ở bậc thang bên ngoài nhìn cậu ấy, nhớ tới chuyện kỳ thi nửa đầu năm trước.

Kỳ tuyển sinh độc lập của Học viện Mỹ Thuật khác với các trường khác, địa điểm thi không thống nhất, hầu như tất cả học sinh Mỹ Thuật đều phải đến trường để thi. Thời gian thi cũng vậy, chia thành hai ngày mùng 2 và mùng 3.

Trần Ngộ thi vào ngày mùng 2, cô đi trước một ngày, không gặp được Giang Tùy, cũng không gặp Vu Kỳ.

Khai giảng không bao lâu Giang Tùy mới tiết lộ anh thi ngày mùng 3. Anh ngồi tàu cùng ngày với cô, chỉ khác toa, ở gian phòng ngay bên cạnh cô.

Cô thi vào ngày mùng 2, còn anh nằm vùng ở quán cà phê đối diện trường.

Mùng 3 cô trở về thành phố C thì anh bước vào trường thi.

Vậy Vu Kỳ thì sao? Cậu ấy thi ngày nào?

Lượng thí sinh không nhiều lắm nên cô nhớ rất kỹ, nhưng tại sao cứ một người rồi lại thêm người nữa có khả năng tàng hình như nhau vậy, khiến cô chẳng biết gì cả.



Vu Kỳ cũng đã nhìn thấy Trần Ngộ, giọng nói đang nói điện thoại lập tức dừng lại. cậu ấy nói với người ở đầu dây bên kia vài câu rồi cúp máy, tâm trạng có chút phức tạp.

Lựa chọn lý tưởng của cậu ấy là Học viện Mỹ Thuật thành phố T, cùng cô trở thành bạn học đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn.

Thực ra cậu ấy thi cùng ngày với cô, cùng một trường thi, có thể là do cô không phát hiện ra.

Suy cho cùng cũng chỉ là người không quan trọng.

Rõ ràng là tự mình không chú ý, nhưng e là cô còn oán trách cậu ấy giấu giếm đây.

Vu Kỳ khẽ thở dài trong lòng.

Mới có một năm thôi mà đã có cảm giác mọi thứ đã thay đổi rồi.

Hoàng Mai cũng thi vào học viện này, thi ngày hôm sau. Môn chuyên ngành thì đã qua nhưng cô ta lại cảm thấy điểm văn hóa của mình không ổn, nên không dám đăng ký.

Không ngờ cuối cùng điểm văn hóa còn vượt ngưỡng.

Cuộc sống đúng là nhiều chuyện bất ngờ.

Vu Kỳ nhìn cô gái trên bậc thang, chuyện không nghĩ tới vẫn còn nhiều lắm.

Cậu ấy bỏ di động vào balo rồi đi ra khỏi quán nước, bước xuống bậc thềm đứng trước mặt cô gái, cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô.

“Cứ tưởng hết bốn năm đại học cậu cũng sẽ không nhìn thấy tôi chứ.”

Ý tứ trong lời này rất sâu, càng khiến cho người ta cảm nhận được ý oán trách trong đó, còn có chút buồn mang mác.

Vu Kỳ phản ứng lại, có chút ảo não khó nói nên lời. Cậu ấy không muốn lần gặp đầu tiên ở đại học lại bắt đầu một cách lúng túng thế này, nên lập tức mở miệng cướp lời cô gái, đổi chủ đề: “Cậu tan học rồi à?”

Thật ra Trần Ngộ không nghe rõ lời cậu ấy nói, vốn còn muốn hỏi lại nhưng lại nghe cậu ấy hỏi sang vấn đề khác: “Chuẩn bị lên lớp.”

Vu Kỳ bật cười: “Vậy mà còn mua đồ uống à?”

Trần Ngộ nói: “Lớp công cộng, nhiều người, tôi ngồi sau nhưng cũng không phải tôi uống.”

Vu Kỳ gật đầu tỏ ý đã hiểu, nụ cười vẫn không thay đổi: “Cậu ấy không đi cùng cậu sao?”

Gió thổi mạnh, Trần Ngộ vén khăn quàng cổ bị gió thôi tung lên rồi nói: “Cậu ấy đang mua bánh rán ở căng tin.”

Vu Kỳ kinh ngạc nói: “Giờ này có à?”

Trần Ngộ nói ừ: “Có.”

Ánh mắt Vu Kỳ rơi trên chóp mũi đỏ lên vì lạnh của cô: “Tiết mục đêm lễ hội mừng năm mới của cậu, tôi đã xem rồi.”

Trần Ngộ nhướng mày.

Vu Kỳ nhìn ra cô bỗng xa lánh mình, bất lực cười nói: “Khi đi dạo quanh trường thì thấy, nó rất nổi tiếng.”

Trong nụ cười này không chứa chút tạp chất nào, chỉ có dịu dàng và ấm áp.

Trần Ngộ thu lại sự lạnh lùng quanh người, trở lại như bình thường: “Thật sao?”

“Cậu và bạn trai cậu đều rất nổi tiếng, giống như người nổi tiếng vậy.” Vu Kỳ nhìn cô: “Muốn không biết cũng khó.”

Trần Ngộ hơi ngượng ngùng: “Nổi tiếng hay không cũng chỉ là sinh viên bình thường thôi.”

Cuối cùng cô cũng hỏi: “Cậu học chuyên ngành nào?”

Vu Kỳ nói: “Thiết kế nghệ thuật.”

Trần Ngộ kinh ngạc nhìn cậu ấy: “Tại sao không chọn chuyên ngành tạo hình?”

Vu Kỳ ấn tắt chiếc điện thoại đang rung trong túi: “Mỹ thuật thuần túy không hợp với tôi.”

Trần Ngộ không nói gì nữa, mọi người đều có chí hướng khác nhau mà.

Với thân phận của mình, cô không thích hợp đào sâu vào chủ đề này, cũng không thích hợp để bình luận hay phán xét lựa chọn của cậu ấy.



Vu Kỳ cũng đoán được cô sẽ không hỏi gì thêm, do tính khí của bản thân nên vừa rồi cậu ấy mới thuận miệng nói ra câu đó, cậu ấy nhướng đôi lông mày đẹp đẽ: “Số điện thoại ban đầu tôi vẫn dùng, có việc gì thì có thể tìm tôi.”

Rồi cậu ấy bỗng nhìn về một phía: “Nhưng tôi nghĩ cậu cũng không cần đâu.”

Trần Ngộ vô thức lùi lại rồi nhìn về phía sau.

Bạn trai cô đang mang theo sắc mặt tối tăm, đáy mắt u ám, nhanh chân lướt qua khói bụi bước đến.

Trần Ngộ đang muốn đi về phía anh thì đỉnh đầu lại bị ấn một cái rồi xoa xoa mà không hề báo trước, bên tai cô truyền đến âm thanh của Vu Kỳ: “Tôi đi trước đây.”

Chờ khi cô lấy lại tinh thần thì đã không thấy Vu Kỳ đâu.

Xem ra là vì biết mình làm chuyện xấu nên cậu ấy chạy rất nhanh.

Trần Ngộ không nghĩ tới việc tìm Vu Kỳ tính sổ, cô nhanh chân chạy bước nhỏ nghênh đón bạn trai đang nổi giận đùng đùng, thầm nghĩ xong rồi, không biết mất bao lâu mới có thể dỗ được đây.



Giang Tùy không uống nước, bánh rán anh cũng không ăn, tức giận nguyên hai tiết học, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo âm u “Ông đây muốn đánh người.”

Sự tức giận này đến khi tới thư viện cũng vẫn chưa tan đi.

Lúc Trần Ngộ tìm sách, anh cũng đi theo, khuôn mặt đầy sát khí, nhìn ai cũng thấy khó chịu.

Giang Tùy dựa vào giá sách, khom lưng, phát ra âm thanh nghiến răng nghiến lợi: “Đệch, cái tên Vu Kỳ kia sờ đầu của em.”

“Mẹ nó, là cố tình, lúc sờ đầu em thì cậu ấy còn nhìn về phía anh, mẹ nó.”

Trần Ngộ bất lực xoa dịu anh: “Bao nhiêu lần rồi, có thể không nhắc lại nữa không?”

“Anh đây là nuốt không trôi cơn giận này.” Giang Tùy mắng vài câu rồi tủi thân nói: “Sao em lại không biết tránh đi chứ?”

Trần Ngộ hơi đau đầu: “Đã nói là không phản ứng kịp rồi mà.”

“Một câu không phản ứng kịp là có thể coi như không có chuyện gì à?” Thái dương Giang Tùy giật giật: “Vậy nếu cậu ta sờ là chỗ khác của em thì sao? Đổi thành tay hoặc miệng thì sao? Em không phản ứng kịp là cho cậu ta chiếm hời không công à?”

Trần Ngộ bị hỏi, ngoài việc khiến bản thân phiền muộn hơn thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Giang Tùy tức giận thở hổn hển: “Đệch, người là của ông đây.”

Trần Ngộ sợ anh tức giận đến nội thương nên dịu giọng dỗ dành: “Anh bình tĩnh một chút được không.”

Giang Tùy cười mà như không cười: “Nếu như anh bị một cô gái khác sờ đầu hoặc hôn tóc, sờ mặt hoặc ôm một cái, anh nói với em là anh không phản ứng kịp, cũng không biết đối phương sẽ làm thế thì em có thể tỉnh táo coi như mọi chuyện đều chưa xảy ra không?”

Khóe miệng Trần Ngộ lập tức bị kéo xuống.

Giang Tùy rất hài lòng với sự thay đổi trong nét mặt của cô, lửa giận trong lòng bị dập hơn phân nửa: “Không bình tĩnh nổi đúng không? Đã cảm nhận được cảm giác của anh rồi chứ?”

Trần Ngộ lạnh mặt: “Anh im miệng đi.”

Có mấy cô gái đi qua, bước chân vội vã đi sang giá sách khác, họ thậm chí không dám tìm sách mà trực tiếp bỏ qua luôn.

Sách không tìm, nhưng kịch thì phải xem.

Mấy người đó không đi xa mà trốn sau một giá sách gần đó để nhìn lén.

Bầu không khí giữa đôi tình nhân này không đúng, cãi nhau rồi.

Nói mà, chẳng có cặp nào không cãi nhau cả.

Có xứng đôi hơn nữa thì cũng sẽ giống những cặp khác thôi, nên cãi thì sẽ cãi, cãi xong thì cách bước chia tay cũng không xa đâu.

Là định luật cả rồi.

Trần Ngộ phát hiện ra vài tầm mắt đang nhìn về phía họ liền cau mày, cô hạ giọng cảnh cáo Giang Tùy bên cạnh: “Đừng gây chuyện nữa, đừng khiến người khác chê cười.”

Giang Tùy không có biểu cảm gì.

Trần Ngộ rút tay khỏi túi áo, nắm chặt tay anh rồi lắc lắc.

Làm nũng.

Mặc dù kỹ thuật không quá thành thạo.

Nhưng hô hấp của Giang Tùy vẫn khựng lại, trái tim đột nhiên đập nhanh, anh quay sang một bên, khịt mũi: “Hừ.”

Trần Ngộ liếc vành tai đỏ ửng của anh, hé miệng nhịn cười: “Vậy anh đi trước tìm chỗ cho em đi, em lấy thêm vài quyển sách nữa rồi sẽ qua tìm anh.”

Giang Tùy vẫn không nhúc nhích.

Trần Ngộ kéo tay anh lên môi mình rồi hôn một cái.

Cơ mặt Giang Tùy co giật mãnh liệt, trong đôi mắt còn sót lại ánh sáng lấp lánh nhỏ vụn, anh lại hừ một tiếng rồi rời đi.

Trần Ngộ vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy Giang Tùy đột nhiên quay người lại. Anh sải từng bước lớn, một tay ôm cô đè xuống, một tay chống đỡ trên giá sách sau lưng, đôi môi mỏng quét qua má cô, cắn một cái lên má lúm đồng tiền.

Sau đó mới cong khóe môi rời đi.

Giống như con chó lớn vừa được ăn thịt, bước chân lười biếng, cái đuôi còn phe phẩy thỏa mãn, thoải mái dễ chịu.

Chỉ thiếu kêu hai tiếng gâu gâu nữa thôi.

Mấy cô gái vốn định nhìn đôi tình nhân đẹp nhất học viện cãi nhau, đợi chụp ảnh toàn quá trình, kết quả lại bị nhồi cho đầy cơm chó: “…..”

Chúng tôi đã làm sai gì hả?



Trong thư viện rộng lớn rất yên tĩnh, không khí tràn ngập mùi giấy ẩm bị thời gian ăn mòn.

Mùa hè thì mát mẻ, nhưng mùa đông lại không ổn, không khí lạnh quá nhiều.

Trong khi Trần Ngộ đang mải mê tìm sách thì bất ngờ phát hiện mình đã đi tới phía trong cùng. Cảm giác lạnh lẽo âm thầm xuất hiện, trực giác cô cảm nhận được một cơn gió lạnh đập thẳng vào mặt, nhìn qua rất giống mấy thư viện trong các bộ phim kinh dị, lông tơ toàn thân cô lập tức dựng đứng.

Được rồi, trước tiên cứ đọc mấy quyển sách đã tìm được trước đã, còn lại để lần sau.

Trần Ngộ quay đầu rời đi, vội vàng bước ra ngoài thì đụng phải một người.

Sách trong tay rơi hết xuống đất.

Người đụng vào cô là một bạn nam cao gầy, liên tục nói xin lỗi: “Thật, thật xin lỗi, tôi không, không cố ý đâu, cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Trần Ngộ nói.

Bạn nam ngồi xổm xuống nhặt mấy cuốn sách rơi tán loạn trên mặt đất lên rồi đưa sang: “Của cậu đây.”

Trần Ngộ nhận sách rồi mới nhìn cậu ta.

Ánh mắt chàng trai né tránh cô, ngón tay hơi cong chỉ về một hướng: “Tôi qua bên kia.”

Nói xong là đi.

Trần Ngộ lên tiếng gọi người lại: “Chờ một chút.”

Bạn nam quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện.

Trần Ngộ lật mấy cuốn sách trong tay, từ bên trong lật ra một tờ giấy, dùng ngón tay vân vê rồi lấy ra: “Cậu để quên đồ này.”



Sau khi đuổi chàng trai ủ rũ đỏ mặt bước đi, Trần Ngộ liền chạy tới bên kia gọi lớn: “Đừng trốn nữa.”

Giang Tùy đi ra từ giá sách phía sau, hoàn toàn không hề xấu hổ khi bị bắt gặp. Anh nhìn cô cười, khiến ngũ quan lập thể lập tức tỏa sáng quyến rũ lòng người.

Vừa có khí chất lại đẹp trai.

Trần Ngộ sững sờ không chớp mắt: “Bảo anh đi tìm chỗ ngồi, anh tìm ở đâu vậy?”

“Anh tìm được chỗ rồi, anh nhờ người trông giúp rồi.”

Giang Tùy đi tới, cong ngón tay cọ lên khuôn mặt trắng nõn của cô: “Bảo bối, vừa rồi em thật ngầu.”

Trần Ngộ đẩy mỏng vuốt của anh ra.

Giang Tùy cầm sách trong tay cô gái, bước chân bám sát lấy cô: “Mẹ nó cậu ta đúng là liều mà, em là của anh, thế mà cậu ta còn ngu xuẩn dám có ý đồ với em.”

“Xem ra vẫn không đủ, anh vẫn phải tuyên bố chủ quyền công khai, buổi tối chúng ta đi căn tin ăn cơm đi, đút cơm cho nhau, để bọn họ từ bỏ hết đi.”

“…….”

Trần Ngộ trợn mắt: “Bĩnh tĩnh chút, đừng làm mất mặt nữa.”

“Cái này sao lại là mất mặt được?” Giang Tùy khoác tay lên vai, đi cùng cô: “Không muốn em bị người khác nhớ thương.”

Trần Ngộ đi xuyên qua từng hàng giá sách: “Anh nghĩ cho em chút có được không, người nhớ thương anh còn nhiều hơn, vậy thì em sống thế nào?”

Giang Tùy liếc nhìn cô: “Em sống thế nào?”

Trần Ngộ bình thản: “Cái gì nên nhìn thì nhìn, nên nghĩ cứ nghĩ, không nên nhìn không nên nghĩ thì bỏ hết, quan tâm mấy cái thứ ngu xuẩn ấy làm gì.”

Giang Tùy tặc lưỡi: “Cô gái này, em nói chuyện thật thô lỗ.”

Trần Ngộ là dáng vẻ hờ hững: “Học từ bạn trai em đó.”

Giang Tuỳ nhéo nhéo vành tai mềm mại của cô: “Bạn trai kiểu đó mà em vẫn thích à?”

Trân Ngộ thở dài: “Tuổi còn trẻ nên mù quáng thôi.”

Giang Tùy: “…….”



Dù không phải cuối tuần nhưng người xếp hàng quét mã vẫn khá đông.

Không gây ra tiếng ồn nào.

Ai cũng muốn giữ gìn mặt mũi, có điên có ngứa da thì cũng kiềm chế lại một chút.

Trần Ngộ và Giang Tùy đi ra từ bên trong, những người bên đó đều đồng loạt nhìn về phía này, rồi lại lặng lẽ nhìn đi chỗ.

Dáng vẻ kiểu ‘Không phải tôi muốn nhìn đâu, tôi chỉ lơ đãng thôi.’

Trần Ngộ đi tới đằng sau hàng người: “Đưa thẻ mượn sách cho em.”

Giang Tùy nhìn mái tóc tán loạn phía sau lưng cô, âm thanh lười biếng: “Hả?”

Trần Ngộ lại nói: “Thẻ mượn sách.”

Động tác dùng đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc cô của Giang Tùy hơi dừng lại: “Ở chỗ anh à?’

Trần Ngộ có một dự cảm xấu, cô quay đầu nhìn anh: “Không phải buổi sáng em bảo anh bỏ vào balo rồi sao?”

Giang Tùy vô tội đối mặt với cô: “Có à?”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đối mặt nhau chừng mấy giây.

Giang Tùy thả sợi tóc trên đầu ngón tay ra, sờ lên tóc cô gái: “Không sao, anh tìm người mượn một chút.”

Trần Ngộ lạnh giọng đáp: “Không được tìm con gái.”

Giang Tùy: “……”

Anh cúi đầu bật cười: “Được rồi, nghe lời em, tìm con trai.”



Một lát sau, Trần Ngộ và Giang Tùy ngồi lên ghế số bốn trên tầng ba.

Trong góc nhỏ này yên tĩnh, lạnh lẽo khác thường.

Trần Ngộ lấy bình giữ nhiệt, túi chườm, vở, bút, đồ ăn vặt từ trong túi vải màu đen ra để lên bàn.

Giang Tùy lật lật trong đống đồ, lúc lật đến túi bánh quy thì nhanh tay xé mở, lấy một miếng rồi đưa lên miệng cô.

Đợi cô cắn một miếng rồi anh mới cắn dọc theo chỗ cô vừa cắn.

Loại này quá ngọt nên Giang Tùy không thích ăn, cảm thấy khá dính răng, khó chịu. Nhưng cô gái nhà anh thích ăn nên anh chỉ có thể nhịn xuống nếm thử một chút.

Cuối cùng anh dứt khoát nghĩ ra một biện pháp, ăn vào chỗ cô đã ăn.

Giang Tùy quét mắt qua một vòng đống sách cô vừa mượn, nghĩ đến đủ loại hành động khi đang học bài của cô, cau mày: “Bạn Tiểu Trần, cuối tuần thi rồi, có phải em đang lo không?”

Trần Ngộ bị chọc trúng tâm tư nên trầm mặc.

Giang Tùy dùng chân dưới gầm bàn khều lấy chân cô: “Không phải sợ, tuy là tác phẩm điêu khắc bằng đất sét của bạn Tiểu Trần nhà ta có hơi yếu, nhưng thạch cao và cơ thể người đều ổn, đường nét cũng không thể chê vào đâu được.”

Trần Ngộ thản nhiên nói: “Em muốn lấy vị trí thứ nhất.”

Giang Tùy sững sờ.

Quen biết cô lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nghe cô nói lời này.

Anh nhớ là tâm lý phân thắng bại của cô không mạnh như vậy.

Giang Tùy kiên nhẫn đợi cô nói tiếp.

Trần Ngộ quay đi bật nắp bút: “Em đã cược với bố mẹ, chỉ cần em thi được hạng nhất thì kỳ nghỉ đông có thể đến Thành Sơn, em muốn…….”

Lời còn chưa dứt đã bị Giang Tùy cắt ngang: “Em muốn đi Thành Sơn? Sao anh không biết?”

Trần Ngộ nhìn dáng vẻ tràn đầy tức giận của anh: “Không phải bây giờ anh biết rồi à?”

Giang Tùy cau mày nhìn chằm chằm cô, mặt mũi đầy mưa gió bão bùng: “Vậy em đi cùng ai?”

Trần Ngộ lật sách: “Một tên ngốc.”

Giang Tùy có hơi mơ hồ,chỉ tay vào mình: “Anh?”

Trần Ngộ nghiêm mặt: “Tên ngốc.”

Giang Tùy sờ lên tay của cô, lười biếng cười: “Đó chẳng phải là bạn trai của em à?”

Trần Ngộ: “…….”



Giang Tùy là học sinh ban xã hội – học sinh kém của ban xã hội, vì thi đỗ vào học viện mà anh mới liều mạng biến mình từ bùn nhão thành thi đỗ bài kiểm tra văn hóa, lúc sắp thi thì học thuộc sách, học thuộc ghi chú, học đến mức có bóng ma tâm lý.

Thi tốt nghiệp xong rồi, học kỳ đầu tiên của năm nhất cũng đã kết thúc nhưng khi nhìn thấy sách anh vẫn thấy hơi buồn nôn.

May mắn thay, viện tạo hình của Học viện Mỹ Thuật hầu như không có tài liệu giảng dạy, toàn bộ đều xoay quanh việc thực hành nâng cao khả năng tạo hình.

Giờ đây anh còn đang ngồi ở thư viện, ngửi mùi sách và mực in bay ra mà không chán ghét rời đi, đơn thuần chỉ là vì tình yêu.

Tuy nhiên, bảo anh đọc sách rồi ghi chú thì hoàn toàn không có khả năng, anh chỉ có thể ngắm nhìn cô gái của mình thôi.

Giang Tùy dùng ánh mắt mắt rực lửa nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới lấy điện thoại di động ra lục lọi rồi quay video: “Hôm nay là ngày 07 tháng 01 năm 2006, tôi đang ở thư viện của Học viện Mỹ Thuật, bên cạnh là bạn gái……”

Trần Ngộ đang cúi người gãi chân, nghe vậy quay đầu lại.

Giang Tùy bị đuôi ngựa của cô hất vào mặt, mỉm cười đầy cưng chiều rồi thở dài: “Của anh.”



Trần Ngộ trốn ở ngoài camera: “Đừng quay em.”

“Không quay em thì quay ai?” Giang Tùy kéo cô tới gần hơn: “Em ngoan một chút, yên nào, để anh quay cho cẩn thận.”

Nhiệt độ trên mặt Trần Ngộ vẫn rất cao: “Em có gì đẹp mà quay chứ.”

Giang Tùy nhìn chằm chằm cô một lúc: “Chỗ nào cũng đẹp.”

Trần Ngộ ngây người.



Giày của Giang Tùy chạm lên giày cô gái: “Nói vài câu đi.”

Trần Ngộ không được tự nhiên: “Tắt đi.”

“Không sao đâu.” Giang Tuy hướng di động về phía cô: “Anh muốn quay lại, sau này có thể từ từ xem.”

Trần Ngộ im lặng.

Người còn ở bên cạnh thì video có cái gì đáng xem chứ.

Lời này Trần Ngộ không nói ra miệng, cô sợ Giang Tùy nghe được thì sẽ lại lên cơn làm loạn ngay tại thư viện.

Giang Tùy không biết vợ mình đang nghĩ gì trong lòng, anh kéo ghế cô lại gần: “Bạn Tiểu Trần, em có hài lòng với biểu hiện trong sáu tháng cuối năm của bạn trai em không?”

Trần Ngộ lật một trang sách: “Về phương diện nào?”

Khuỷu tay Giang Tùy đè lên mặt bàn, nửa người nghiêng về phía trước ngây thơ nhìn cô: “Em muốn chia thành trên giường và dưới giường à?”

Trả lời anh là một tát vào cánh tay.

Cô gái nhìn qua thì có vẻ vừa lạnh lùng vừa xa cách, nhưng thật ra rất mềm mại yếu đuối, lực tay cũng không lớn, ra tay cũng nhẹ nhàng, Giang Tùy giả vờ bị đánh đau, cúi đầu oa oa kêu lên: “Em dữ như vậy, đến người đàn ông của mình mà cũng đánh.”

Trong lòng Trần Ngộ không bình tĩnh nổi nữa rồi, hơi thở cũng bắt đầu có chút hỗn loạn, cô tức giận trừng mắt với tên đầu sỏ: “Anh không đọc sách thì đi về đi.”

“Còn đuổi anh đi nữa.” Giang Tùy mỉm cười với cô: ” Anh sẽ không vì thế mà đổi chủ đề đâu, nói tiếp chuyện lúc nãy đi, tất cả phương diện, cảm thấy thế nào?”

Trần Ngộ liếc mắt quan sát xung quanh, phát hiện không có ai đi đến góc nhỏ này nên cô mới thở phào, xoa xoa trán. Bạn trai một ngày không quậy thì không được, phải tự mình trông coi thôi.

Giang Tùy cong ngón tay gõ lên bàn tay đang cầm bút của cô: “Đang hỏi em đấy.”

Lông mi Trần Ngộ khẽ run, lạnh lùng nói: “Biểu hiện qua loa, còn rất nhiều không gian để tiến bộ.”

Giang Tùy dài giọng: “Oa, yêu cầu rất cao.”

Trần Ngộ không để ý tới anh nữa.

Giang Tùy móc lấy ngón út của cô, nghe như đang hỏi trẻ mẫu giáo: “Vậy em thích điểm gì ở bạn trai mình?”

Trần Ngộ đáp lại: “Chẳng thích chỗ nào cả.”

Giang Tùy trêu chọc: “Chỗ nào cũng không thích mà còn quen, qua loa vậy à?”

Trần Ngộ nhìn anh.

Giang Tùy không thể chống cự lại ánh mắt của cô, yếu hầu khẽ động, dỗ dành nói: “Em nói chỗ nào em cũng thích đi, nói bạn trai em đẹp trai nhất thế giới thì anh sẽ làm người mẫu cho em, được không?”

Khuôn mặt Trần Ngộ co giật, bất giác tưởng tượng ra một vài thứ, ánh mắt trở nên mơ hồ: “Không được, không cần đâu, cảm ơn.”

Giang Tùy thở dài: “Em còn khách khí với anh làm gì?”

Trần Ngộ: “……”



Sau khi Giang Tùy quay xong video, anh đeo tai nghe lên, cả mặt đều là nụ cười ngốc nghếch, thậm chí còn cười ra tiếng.

Trần Ngộ không nhìn được nữa nên đẩy một quyển sách sang.

Giang Tùy quét mắt nhìn qua, là bộ truyện Wesley mà anh đã từng đọc hồi cấp ba, trong đó có một bản xuất bản hai năm trước, trong phòng anh có một quyển.

Mặc dù bộ truyện này và những quyển tiểu thuyết võ hiệp khác đã cùng làm bạn với anh vượt qua mỗi đêm thanh xuân, nhưng bây giờ anh đã không còn thích đọc nữa rồi.

Đã có vợ rồi thì anh còn đọc tiểu thuyết làm gì chứ?

Sắc mặt Trần Ngộ rất vi diệu, tên này không chơi game, không ăn thịt, hiện tại cũng không có hứng thú với tiểu thuyết, chẳng lẽ anh bị quái vật quấn thân rồi?

Giang Tùy hơi nghiêng đầu, tầm mắt anh nhìn về phía cô, ánh mắt vô cùng nóng bỏng, dính chặt.

Trong lòng Trần Ngộ như bị bỏng, anh không hề bị ma quỷ quấn thân.

Giang Tùy để điện thoại lên bàn, chống cằm nhìn cô, thẳng thắn hỏi: “Em muốn nói gì?”

Trần Ngộ bóc hạt óc chó, vỏ mỏng nên bóc cái là ra.

Hạt óc chó rơi vào lòng bàn tay, cô nhét hạt to nhất vào miệng Giang Tùy.

“Mỗi ngày anh có thấy chán không?”

“Chán cái gì?” Giang Tùy cắn hạt óc chó, giọng nói không rõ: “Nhiều tiết học như thế, cơ thể người và thạch cao cũng vừa mới mở, một bức tranh vẽ cả một tuần, còn phải sửa cho em nữa, cùng em thảo luận kỹ thuật vẽ tranh, thời gian yêu đương con không đủ đấy.”

Trần Ngộ chậm rãi nói: “Hai chúng ta lên lớp tan học đều ở cùng một chỗ, vẫn chưa đủ à?”

“Không đủ.” Ánh mắt Giang Tùy từng chút một hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Lên lớp là lên lớp, em đều không cho anh hôn, cũng không cho ôm, sao gọi là yêu đương được.”

“Lười nói với anh.”

Trần Ngộ thổi bay phần vỏ vỡ vụn trên hạt óc chó rồi dùng tay vặn xoắn.

Giang Tùy lườm cô, nhếch khóe miệng trêu chọc: “Bạn Tiểu Trần, bệnh sạch sẽ và ám ảnh cưỡng chế của anh lây cho em rồi à?”

Vẻ mặt Trần Ngộ không có biểu cảm gì: “Cảm ơn đã lo lắng.”

Giang Tùy buồn cười, xoa xoa khuôn mặt cô: ” Đọc sách đi.”

Anh nghiêng người về phía cô, cọ cọ lên bả vai: “Nào nào nào, cần anh làm gì thì cứ việc nói thẳng, anh phải giúp nàng tiên nhỏ của anh đứng hạng nhất trong kỳ thi.”

Trần Ngộ chân thành nói: “Anh giữ im lặng là được.”

“……”



Giang Tùy ở trong thư viện nửa buổi chiều, đến tối thì mệt rã rời.

Lúc ăn gà hầm nấm anh không cẩn thận hóc phải xương gà nên ho ra máu.

Trần Ngộ bị dọa, hấp tấp vội vàng đưa anh đi bệnh viện, bác sĩ nói không thấy xương gà nên hẳn là anh đã nuốt xuống rồi, cổ họng bị thương nên mới đau như vậy, còn có cảm giác hóc dị vật.

Bác sĩ không bảo cần phải nằm viện, chỉ nói tới đó rồi kê vài loại thuốc.

Giang Tùy sờ lên khuôn mặt vẫn còn trắng bệch của cô gái, dắt tay cô, đan chặt mười ngón tay: “Về nhà thôi.”

Trần Ngộ tự trách mình rất nhiều.

Bây giờ Giang Tùy vẫn còn ăn chay, cô không biết mình bị làm sao mà lại đưa cho anh cái đùi gà nhỏ đó, còn bảo anh ăn hết, nên kết quả mới khiến anh bị hóc.

Trần Ngộ rầu rĩ nói: “Sau này không ăn gà hầm nấm nữa.”

“Gà hầm nấm có lỗi gì đâu?” Giang Tùy nói: “Không phải em thích ăn nhất sao?’

Trần Ngộ vẫn còn hơi sợ hãi nắm chặt tay anh: “Vậy cũng không ăn nữa.”

Ánh mắt Giang Tùy liếc về phía cô gái, bị dọa sợ rồi.

Về sau ăn cơm phải chú ý một chút, nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì có lẽ cô sẽ sụp đổ mất, quan tâm anh nhiều vậy cơ mà.

Giang Tùy vừa vui vẻ lại vừa đau lòng.

Trần Ngộ thấy Giang Tùy không nói lời nào, mi tâm nhíu chặt: “Không thoải mái à?”

Giang Tùy lắc đầu.

Nói dối đó, bây giờ ông đây nuốt nước bọt thôi cũng đau, mẹ nó chứ.

Cuộc sống đúng là khó khăn, lễ tình nhân anh đã không được ăn thịt rồi, một ngụm nước hầm cũng không được uống, cưỡng ép bản thân ăn chay. Đêm nay lại mắc nghẹn vì một miếng thịt gà dưới ánh mắt yêu thương của cô gái, cái giá này đúng là quá đắt rồi.

Đúng là ông trời luôn nhớ rất rõ.



Trần Ngộ không đi, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Bác sĩ còn nói gì khác nữa không? Có phải anh giấu em chuyện gì không?”

Giang Tùy đứng ở hành lang cúi đầu nhìn xuống ánh mắt cô đang nhìn lên anh: “Giấu em làm gì, chỉ là bị hóc xương gà nên cổ họng bị thương thôi. Em xem anh là nhân vật mắc bệnh ung thư, sợ người khác biết như trong phim hả?”

Trần Ngộ bị hình dung của anh làm cho tái mặt: “Thật sự không có hả?”

Giang Tùy dở khóc dở cười: “Không có mà.”

Trần Ngộ quan sát anh một lúc rồi nhếch môi: “Hay là chúng ta đi bệnh viện khác thử xem?”

Giang Tùy thở dài ôm cô vào lòng, bàn tay ấn sau gáy cô, vuốt ve an ủi: “Không sao đâu, em đừng lo cũng đừng sợ, bạn trai em sẽ ở bên em cho đến già, vẫn đang khoẻ mạnh này.”

Trần Ngộ hít sâu một hơi rồi thở ra từ từ, dây cung căng thẳng trong đầu mới thả lỏng đôi chút.

Điện thoại trong túi quần bắt đầu rung lên, Trần Ngộ lấy ra nhận máy.

Giang Tùy nhìn cô nói chuyện điện thoại, sắc mặt cứ lúc trắng lúc hồng, đợi cô gọi xong mới nặng nề lên tiếng: “Em nói chuyện anh hóc xương cho mẹ biết đấy à?”

Trần Ngộ cất điện thoại di động đi: “Nói rồi.”

“Đệch.”

Giang Tùy thấp giọng mắng, âm thanh không khống chế tốt nên có hơi lớn, còn có chút nặng nề, trong hành lang trống trải lại bị phóng đại lên nhiều lần, nghe qua còn có chút dọa người: “Chuyện mất mặt như thế, em nói làm gì?”

Trên hành lang xuất hiện một sự im lặng kỳ lạ.

Trần Ngộ không biểu hiện gì mà chỉ nhìn anh.

Giang Tùy – một người đàn ông cao gần 1m9, thở ra một luồng khí lạnh, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh nắm tay cô tự tát chính mình: “Anh sai rồi.”

Trần Ngộ thờ ơ.

Giang Tùy cúi đầu: “Anh trai thật sự sai rồi, em đừng giận được không?”



Trần Ngộ cắn môi dưới, giữa hai người yêu nhau có cãi nhau một chút cũng là bình thường, là hiện tượng phổ biến, chẳng có vấn đề gì.

Nhưng ……

Giọng nói của Trần Ngộ không hề có sự lên xuống: “Đừng có cái gì cũng chưa hỏi rõ ràng đã mắng em.”

Lúc này Giang Tùy không dám có ý kiến gì, dù là anh cảm thấy mình rất oan uổng, nhưng anh vẫn xoa xoa ngón tay trắng nõn của cô gái rồi nói: “Vâng vâng vâng vâng, lãnh đạo, ngài cứ nói.”

Trần Ngộ có chừng mực, bình tĩnh giảng giải cho anh: “Mẹ của em cũng đã từng bị hóc xương gà, nên em mới muốn hỏi bà ấy một chút.”

Giang Tùy gật đầu: “Tốt cho anh.”

Trần Ngộ lấy bệnh án và đơn thuốc từ trong tay Giang Tùy, nhét vào chiếc balo nhỏ đang đeo trước người, rồi đi thẳng về phía thang máy. Nửa đường cô bỗng dừng lại, quay đầu nhìn người sau lưng, sao lại giống một con chó lớn vừa làm sai thế này.

“Em cảm thấy mình có hơi được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo rồi.”

Giang Tùy hoảng hồn, tổ tông nhận ra rồi? Anh ho khan: “Không có, nào có.”

“Có.” Trần Ngộ cụp mắt nhìn xuống mặt đất, nhíu mày suy nghĩ: “Em nghĩ, thực ra vừa rồi không tính là mắng, em đã từng thấy anh tức giận mắng người rồi, không giống thế này, là em… Ừm, có chút kiêu ngạo.”

Khuôn mặt cô tràn đầy suy ngẫm, hối hận, phiền muộn.

Giang Tùy thở dài một hơi, cô gái hiểu chuyện như vậy, anh có phúc gì mà có thể có được chứ.

“Bảo bối.” Giang Tùy ôm lấy eo thon của cô lắc lắc.

Trần Ngộ vừa nghe anh gọi như vậy, lập tức rút tay ra, bước đi nhanh gọn và dứt khoát.

Mới đi chưa được bao xa cô đã bị anh bế lên.

Trần Ngộ xấu hổ, nhanh chóng giãy giụa, lạnh lùng ra lệnh: “Thả em xuống.”

Giang Tùy vẫn một mực siết chặt tay, giữ chân cô rồi bế thẳng tới thang máy, làm ra dáng vẻ đáng thương nói: “Cổ họng anh đau lắm.”

Trần Ngộ bất động trong vô thức, yên tĩnh nằm trên vai anh, tiến đến bên tai anh, dịu dàng nói ra hai chữ: “Đáng đời.”

Gương mặt Giang Tùy co rúm: “Bây giờ nói chuyện cũng rất đau, nuốt nước bọt cũng đau, hôn thì chắc chắn cũng đau, làm sao bây giờ?”

Trần Ngộ sờ lọn tóc tán loạn sau gáy anh, ngắn ngủn, còn hơi cứng: “Thì đừng hôn nữa.”

“Vậy không được.” Giang Tùy nâng cằm cô lên: “Lúc em muốn hôn thì có phải liều cái mạng già này anh cũng phải hôn.”

Trần Ngộ: “……”



Giang Tùy phải ăn kiêng, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.

Người có vợ rồi, vô cùng yếu ớt, uống nước thôi cũng đau tới thở hổn hển, cau chặt mày nói mình khó chịu, cái gì cũng không muốn ăn, không thấy ngon miệng.

Trần Ngộ hết cách, đành phải đút anh ăn, em một miếng anh một miếng, cùng anh ăn cháo nguyên một tuần.

Đủ loại cháo, công thức đều là do Trần Ngộ tìm được trên mạng, dùng hết tâm tư để nấu.

Một tuần sau, Giang Tùy lại tràn đầy năng lượng nhưng gầy đi một chút.

Đôi khi những căn bệnh nhỏ, những cơn đau nhỏ lại rất giày vò.

Trần Ngộ cảm thấy tâm trạng mình không tốt, thích một người khiến cảm xúc dễ dàng bị tác động. Cô bắt đầu nấu những món ăn ngon cho Giang Tùy, trên mỗi món ăn chay đều trang trí rất kỳ công.

Trong phòng làm việc nhỏ của căn hộ, Giang Tùy đang bưng bát ngô chiên, ăn đến thích thú ngon lành: “Ngày mai em không cần nấu ăn nữa, đã nói là anh nấu rồi mà lại để em nấu lâu như vậy.”

Trần Ngộ bên cạnh đang vẽ tượng thạch cao, đáp lại giữa tiếng bút chì ma sát mặt giấy xào xạc: “Được.”

Cô không có yêu cầu gì với ba bữa một ngày, chỉ cần có thể nuốt xuống là được, không kén chọn.



Giang Tùy cầm thìa sắt trong tay múc ngô chiên trong bát, cổ họng bật ra tiếng than thở: “Vợ ơi, em thật tốt.”

Cách xưng hô này so với bảo bối đúng là có sức công phá lớn hơn hẳn, ngòi bút của Trần Ngộ lệch đi một đường dài, cô bất đắc dĩ xóa đi: “Tốt không?”

“Tốt.” Giang Tùy đút cho cô một thìa ngô chiên: “Một động vật ăn thịt như em mà phải ăn cháo cùng anh.”

Trần Ngộ nhai hết chỗ ngô, không phản bác được.

Bỗng nghĩ đến đến cái gì, cô hỏi: “Anh muốn ăn chay cả đời à?”

Giang Tùy gãi lông mày: “Anh chỉ ăn chay ba năm thôi.”

Ánh mắt Trần Ngộ trở nên quái lạ, ba năm à? Sao lại có thời gian cụ thể như vậy nhỉ?

“Có bí ẩn gì trong chuyện này sao?”

Ban đầu Giang Tùy không nói gì, nhưng vì không chịu nổi ánh mắt dò xét của cô gái nên anh đành nói chuyện ngày lễ tình nhân ra.

Mẹ nó, có hơi xấu hổ, còn hơi hoảng loạn nữa.

Trần Ngộ ngơ ngác thật lâu: “……. Có phải anh bị ngốc không?”

Lời còn chưa dứt đã bị Giang Tùy ôm mặt kéo qua, cùng cô cảm nhận hương vị ngô nướng trong khoang miệng.



Phòng làm việc còn được dùng làm phòng sách, trừ hai cái giá vẽ và một đống họa cụ, mô hình xương người, thì còn có một cái giá sách.

Tất cả đều là sách về chuyên ngành tạo hình.

Trần Ngộ đang vẽ, Giang Tùy thì đang sắp xếp lại những cuốn sách lộn xộn, một quyển rồi một quyển, những cái đánh dấu sách có tua rua rối vào nhau.

Phòng làm việc được bao phủ trong bầu không khí ấm cúng.

Giang Tùy đang sắp xếp giá sách, nhưng sự chú ý vẫn luôn dán chặt trên người cô gái, chỗ nào có vấn đề sẽ chỉ ngay cho cô.

Ở phương diện này anh vừa gay gắt vừa sắc bén.

“Anh không vẽ à?” Trần Ngộ nhìn vào chỗ anh vừa chỉ.

“Ngày mai là được nghỉ rồi.” Giang Túy kéo cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh cô: “Không có tâm trạng vẽ.”

Trần Ngộ không nghĩ hai chuyện này có liên quan gì với nhau.

Giang Tùy tựa đầu lên vai cô: “Thành tích còn chưa được công bố hết, nếu không đạt được hạng nhất thì không thể đi Thành Sơn được.”

Trần Ngộ lập tức hiểu ra, hóa ra là anh lo nghĩ chuyện này.

“Không được thì vào thành phố chơi.” Cô nói: “Tới nhà em cũng được, ban ngày bố mẹ em đều ở xưởng, đến ngày 26 mới được nghỉ.”

“Còn nữa, em cảm thấy nếu không tính điểm một môn đơn lẻ, chỉ tính tổng điểm thì không có vấn đề gì đâu.”

Nút thắt trong lòng Giang Tùy đã được gỡ bỏ, mây đen giữa hai đầu lông mày cũng được quét sạch sành sanh: “Vậy anh đi chuẩn bị một chút.”

Trần Ngộ không hiểu: “Chuẩn bị cái gì?”

“Em có thể tự mình leo lên Thành Sơn được à? Không thể nào.” Giang Tùy nhéo tai cô: “Anh sắp phải cõng một cô gái mười chín tuổi lên núi, đây là công trình vô cùng lớn, là sự kiện trọng đại ghi danh sử sách, không cần làm công tác tư tưởng chắc?”

Trần Ngộ: “……”

Không nên phản bác, lỡ như anh nói đúng thì chẳng khác nào cô tư vả mặt mình



Khi Trần Ngộ sắp hoàn thành bức tranh thì Giang Tùy như làm ảo thuật lấy ra một cái kẹo mút.

Âm thanh giấy gói được bóc ra tuy nhỏ nhưng vẫn khiến Trần Ngộ để ý, tầm mắt của cô dời từ bức tranh nhìn sang, ngây người: “Anh lấy đâu ra vậy.”

“Gió thổi vào đấy.” Giang Tùy ném giấy gói kẹo vào sọt rác, đưa kẹo mút đến bên môi cô: “Đố em một câu, alpenliebe có một câu nói.”

Trần Ngộ ăn kẹo, ngậm lấy rồi nhấm nháp hương vị: “Là gì?”

Giang Tùy cong môi chạm lên hàng mi của cô: “Alpenliebe, yêu em cả đời.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi