VỆ LINH PHONG

Vệ Linh Phong thấy ông ta đi liền rút đoản đao giấu sẵn trong tay áo ra cắt đứt dây thừng trói tay, trói bụng y. Nhanh chóng đỡ bụng chạy ra ngoài cửa gọi:

“ Meo, meo, Tiểu Mao, ngươi ở đâu” Vệ Linh Phong cố gắng tìm kiếm con mèo y vừa thấy chạy qua, chú ta thường xuyên tới Ngự thiện phòng ăn vụng.

Gọi một hồi cuối cùng Tiểu Mao cũng xuất hiện, Vệ Linh Phong xé áo mình buộc lên cổ chú ta, hi vọng có ai đó thấy sẽ tìm tới nơi này.

Xong việc mồ hôi cũng lấm tấm trên trán, y đỡ bụng ngồi xuống thở.

Chợt một lực đạo mạnh đập vào bụng y đá y bay ra sau.

“ Ngươi muốn trốn” Vệ Kiến Lập nhanh chóng chạy tới Ngự thiện phòng lấy thuốc rồi khinh công trở về. Vừa về liền thấy Vệ Linh Phong đã tự cởi trói ngồi trước cửa. Tức giận ông ta xuất chưởng đá vào bụng Vệ Linh Phong.

Vệ Linh Phong bị đá đau tới mồ hôi lạnh toát ra, nước mưa ướt đẫm áo y, y chợt thấy rất lạnh. Bụng từng đợt co bóp dữ dội, ngón tay y cắm xuống đất tới bật máu.

“ A…” Vệ Linh Phong không kìm được hét lên.

Hài tử như sợ hãi đạp loạn trong bụng y.

Toàn cơ thể Vệ Linh Phong co cứng lại, y cảm thấy có dòng nước ấm chảy ra.

Máu đỏ hào cùng nước mưa xung quanh Vệ Linh Phong.

Vệ Kiến Lập thấy y nằm trên đất, điên cuồng tới đạp mạnh lên bụng Vệ Linh Phong, theo mỗi lần đạp máu tươi lại chảy ra nhiều hơn.

Vệ Linh Phong cơ hồ muốn ngất đi.

“ Nghiệt chủng giỏi lắm, ngươi dám giở trò” Vệ Kiến Lập lại đạp một cái khiến Vệ Linh Phong bay đập lưng vào tường. Y rơi xuống rũ rượi như diều đứt dây, miệng hộc ra một búng máu.

“ Ngươi không còn muốn lấy ta đổi lấy một sinh cơ nữa sao” Vệ Linh Phong lấy tay lau vết máu trên mặt, y cố giữ cho tinh thần tỉnh táo nói.

Vệ Kiến Lập nghe vậy liền dịu đi.

“ Được, trò vui còn ở đằng sau”

Lại nói Phượng Huyễn sau khi nghe tin Vệ Linh Phong sắp sinh liền bãi triều chạy tới Dực Tú cung liền thấy cung nhân bị đánh mê dược ngất hết, Vệ Linh Phong thì biến mất.

Nhanh chóng phân phó người đi tìm, Huyễn Phượng cũng mặc trời mưa, chạy khắp hoàng cùng tìm kiếm nhưng không thấy. Lúc hắn đang định cưỡi ngựa chạy ra cung tìm kiếm thì nô tỳ ở Ngự thiện phòng tới dâng mảnh áo của Vệ Linh Phong. Coi như ông trời có mắt vị cung nữ này biết nơi mèo con thường hay tới.

Tính tới khi Phượng Huyễn dẫn quân tới tiểu viện nhỏ cạnh hoàng cung, Vệ Linh Phong đã mất tích năm sáu canh giờ.

Vệ Kiến Lập đứng trước cửa tiểu viện, hai ngón tay bóp vào yết hầu Vệ Linh Phong. Còn Vệ Linh Phong không thể thê thảm hơn. Huyễn Phượng thấy mặt y trắng bệch, hạ thân đang chảy máu, bụng dưới lớp áo phập phồng kịch liệt, hai tay y ôm bụng run rẩy, tim như bị bóp chặt.

“ Huyễn Phượng, ta đợi ngươi khá lâu đấy” Vệ Kiến Lập cười nói.

“ Ngươi muốn gì” Huyễn Phượng lạnh lùng hỏi.

“ Đơn giản thôi hoàng đế bệ hạ, một chiếc xe ngựa, để ta cùng nghiệt chủng này rời khỏi hoàng thành. Sau khi chạy thoát ta sẽ trả y lại cho ngươi. Mau suy nghĩ đi Phượng Huyễn, y sắp sinh thời gian không còn nhiều đâu. Ha ha ha” Vệ Kiến Lập biết bản thân đã bức Phượng Huyễn vào con đường quẫn bách liền cảm thấy rất hài lòng.

“ Chuẩn bị xe ngựa” Phượng Huyễn ra lệnh.

Vệ Kiến Lập không thương tìn ném Vệ Linh Phong lên xe rồi đánh ngựa ra khỏi thành.

“ A a a a a a a” Vệ Linh Phong yếu ớt nằm trong xe kêu rên, từ lúc nước ối phá bụng y đau đớn tăng lên rất nhiều. Xe ngựa xóc nảy càng làm y khó chịu, khom người nôn ra nước.

Vệ Kiến Lập điều khiển xe ngựa chạy lên một ngọn núi, nơi đó là chỗ hắn cất giấu một phần tài sản của Vệ gia.

“ Xuống xe” Vệ Kiến Lập thô bạo kéo áo Vệ Linh Phong đẩy y đi trước. Mỗi bước đi đều khiến y khó khăn vô cùng.

Huyễn Phượng cùng cấm vệ quân đang ở cách đó không xa, hắn nhìn Vệ Kiến Lập thô bạo đẩy Vệ Linh Phong, lại thấy Vệ Linh Phong mỗi bước đi đều nặng nề mà hận không thể phanh thấy Vệ Kiến Lập.

Vệ Kiến Lập nhanh chóng nhét ngân phiếu vào người rồi lạy đẩy Vệ Linh Phong đi ra khỏi mật thất. Mật thất được xây dựng trên vách núi treo leo, hai bên là vực sâu không thấy đáy.

“ Hoàng thượng đã bao vây nơi này, ông có cố cũng không thoát được đâu” Vệ Linh Phong nói.

“ Còn có ngươi trong tay Phượng Huyễn sẽ không dám làm gì ta” Vệ Kiến Lập tự tin nói.

Vệ Linh Phong khẽ cười, không kịp để Vệ Kiến Lập kịp phản ứng, y buông mình xuống vực.

“ Vệ Linh Phong” Huyễn Phượng lập tức hét gọi tên y, Tam vương gia ở bên cạnh liền lấy cung bắn xuyên qua yết hầu Vệ Kiến Lập. Vệ Kiến Lập chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra liền tắt thở.

Huyễn Phượng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên bờ vực thì nghe thấy có tiếng người nói:

“ Mau kéo thần lên”

Thì ra Vệ Linh Phong từ lúc tới đây đã quan sát rất kỹ, bên bờ vực có một đoạn rễ cây mọc chồi ra, khi nhảy xuống y đã nhanh chóng bám lấy đoạn rễ cây này.

Phượng Huyễn vội kéo người lên, rồi ôm chặt vào lòng, nỗi sợ hãi mất đi Vệ Linh Phong vẫn rõ mồn một trước mắt.

Vệ Linh Phong cảm nhận một chút hơi ấm từ cái ôm của Huyễn Phượng rồi cầm tay hắn nói:

“ Hoàng thượng, hài tử muốn ra đời rồi”

Huyễn Phượng lúc này mới nhớ ra Vệ Linh Phong sắp sinh liền gọi thái y tới, sự tình cấp bách, sản đạo của Vệ Linh Phong cũng đã mở đủ mười phân nên không thể về hoàng cung được nữa, đành tiếp sinh ngay tại chỗ.

Lều bạt nhanh chóng được dựng lên, Vệ Linh Phong một thân ướt đẫm nước và máu nằm trong lòng Huyễn Phượng, Lâm thái y tỷ mỷ kiểm tra sản đạo của y.

“ Công tử đã mở đủ rồi, bây giờ xin theo lời lão thần mà rặn xuống”

Vệ Linh Phong gật đầu

“ Aaaaaaaaaaaaa! Phù phù! Ư aaaaaaaaaaaaaaa! Phù phù” Vệ Linh Phong nắm chặt tay Huyễn Phượng, gần như kiệt sức sau mỗi lần rặn, mồ hôi chảy thành giọt, đầu tóc toán loạn nhưng hài tử vẫn ngoan cố ở trong bụng y

“ Cố lên công tử, một chút nữa thôi” Lầm thái y động viên.

Vệ Linh Phong lại há mồm hít khí, theo cơn đau mà rặn xuống.

“ Ư…ư…ư…ư…ư…ư…ư” Rồi lại hết hơi mà rũ xuống ngực Huyễn Phượng

“ Thai nhi bắt đầu di chuyển xuống rồi, rất nhanh công tử có thể gặp tiểu hoàng tử rồi” Lầm thái y thấy Vệ Linh Phong dần dần đuối sức, đầu của hài tử mãi chưa thấy đâu trong lòng gấp tới nỗi lục phủ ngũ tạng xoắn lại vào với nhau nhưng vẫn phải cố trấn tĩnh.

Để Vệ Linh Phong thở một chút rồi lại thúc giục y

“ Công tử lại một lần nữa nào”

Vệ Linh Phong cố làm theo lời thái y, nhưng dày vò từ sáng tới giờ khiến thần trí y càng ngày càng mơ hồ.

“ Hộc…hộc…hộc” Y thở dốc.

Huyễn Phượng thấy Vệ Linh Phong mãi chưa sinh cũng vội vã hơn

“ Lâm thái y, sao còn chưa sinh”

Lâm Tuyên lấy tay lau mồ hôi đã chảy thành giọt trên cái trán già nua của ông

“ Công tử không đủ khí lực, hài tử cứ tới được nửa đường liền bị thụt lại. Hiện tại hài tử đã xuống tới hạ thể không thể ép phúc thúc thai được, chỉ dựa vào một mình công tử thôi”

“ Thái…y…hài tử sẽ không sao chứ” Vệ Linh Phong suy yếu hỏi

“ Nếu không nhanh chóng sinh ra, hài tử sẽ bị ngạt, e khó sống” Lâm Tuyên thành thật trả lời

“ Ta…cố…lại…lần…nữa” Âm thanh Vệ Linh Phong vô cùng mỏng manh.

Vệ Linh Phong lấy hết khí lực bản thân, dường như lấy sức lực cả một cuộc đời đau thương của y mà rặn

“ A aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Phượng Huyễn! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Vệ Linh Phong thảm thiết kêu, từng tiết như dày xéo tim Huyễn Phượng

“ Oaaaaaaaaaaaaa” Hài tử cuối cùng cũng sinh ra nhưng trong một sát na hài tử trôi ra ngoài Vệ Linh Phong cảm thấy đau tột độ, cơn đau làm y ngất đi

“ Sinh rồi, là hoàng tử, chúc mừng hoàng thượng” Lâm Tuyên thở ra một hơi, bế hài tử lên rồi cắt rốn cho tiểu hoàng tử.

Phượng Huyễn nhìn qua hài tử một chút rồi quay lại nhìn Vệ Linh Phong thì phát hiện ra y đã ngất từ bao giờ, nếu không phải y còn mỏng manh thở, Phượng Huyễn liền nghĩ hắn đã mất đi Vệ Linh Phong mãi mãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi