VẼ NÊN HẠNH PHÚC

Vương Nguyệt nhéo một cái rõ đau làm cô hoàn hồn, vừa mới hoàn hồn thì phát hiện ra vị thầy giáo tóc hoa râm đã ngừng giảng bài, một đôi mắt sáng ngời đang nhìn cô chằm chằm. Sau đó, tất cả bạn học trong phòng cũng ngừng làm việc riêng, nghiêng đầu qua nhìn cô. Từ khi đi học tới giờ, đây là lần đầu tiên cô mất mặt thế này, vừa xấu hổ vừa khó xử, may mà Vương Nguyệt vươn ngón tay lén chỉ một đoạn trong sách cho cô. Cô như chế đuối vớ được cọc, lắp bắp đọc xong đoạn văn bản trong sách, thầy giáo cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu một cái ý bảo cô ngồi xuống, bắt đầu tiếp tục giảng bài. Dường như ông cũng biết thái độ của sinh viên đối với môn triết học này cho nên mới chọn một cách tương đối ôn hòa để cảnh cáo mọi người. Quả nhiên, trải qua chuyện này, thanh âm xì xào trong lớp học giảm đi rất nhiều.

Kết thúc tiết học, Lâm Đồng Chi có vẻ mặt đau khổ khi nghe mấy cô bạn cùng phòng cười nhạo thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại. Lúc ngẩng đầu lên thì thấy vị bạn học mặt đen kia đang đứng trước mặt cô, vẻ mặt chính trực có ý khiển trách, thấy cô nhìn mình, cậu ta lập tức vào chủ đề: "Bạn học à, bạn không muốn nghe giảng thì cũng nên tôn trọng thầy giáo một chút chứ?"

Trước mặt bao nhiêu người, Lâm Đồng Chi vô duyên vô cớ bị tên kia giáo huấn không chút lưu tình, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, gương mặt lập tức đỏ đến tận mang tai. Vương Nguyệt cảm thấy bản thân cô đùa giỡn chế nhạo Lâm Đống Chi là một chuyện nhưng người ngoài lại là chuyện khác, thấy vậy cô bất giác cười lạnh: "Giả vờ đứng đắn cái gì chứ? Chẳng qua là người nào đó may mắn không bị thầy giáo phát hiện mà thôi, cho rằng mình là ai chứ? Chó..." Còn chưa nói xong thì lại bị giọng nói run run của Lâm Đồng Chi cắt ngang: "Vương Nguyệt, tan học rồi, chúng ta đi thôi."

Vương Nguyệt nghiêng đầu nhìn, thấy đôi mắt của Lâm Đồng Chi đỏ hồng, nước mắt cũng sắp rơi xuống thì vội vàng sửa chữa: "Phải rồi, buổi sáng đã đồng ý đi mua kính với cậu, chúng ta nhanh đi thôi, đang vội mà." Bạn học mặt đen kia vốn là bị lời nói của Vương Nguyệt khiến cho vô cùng tức giận, lúc này mới theo tầm mắt của Vương Nguyệt nhìn xuống Lâm Đồng Chi. Vừa nhìn đã thấy trong mắt của cô vừa có tia ngượng ngùng, vừa có tia cầu xin, sắc mặt trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng vậy, giống như một bông hoa hải đường sắp rụng. Thấy vậy trong lòng cậu mềm nhũn, không có dũng khí mạnh tay bẻ hoa.

Vương Nguyệt còn chưa hết tức giận, dọc đường vẫn không quên an ủi Lâm Đồng Chi: "Cái tên kia, làm cán bộ thì có gì hơn người, lần sau đừng để cậu ta rơi vào tay mình." Sau khi Lâm Đồng Chi thoát khỏi tình huống đó cũng dần bình tĩnh lại, còn trấn an người bạn tính tình nóng nảy này: "Bỏ đi, dù sao là mình sai trước, lần sau mình ngoan ngoãn không để bị bắt là được, đều là lỗi của mình, cậu đừng giận nữa."

Hai người trở về phòng ngủ, thay quần áo rồi đi dạo phố, có lẽ bởi vì bạn trai của hai người đều ở xa cho nên Lâm Đồng Chi cảm thấy thân thiết hơn với Vương Nguyệt, qua một thời gian tiếp xúc, tính cách hai người bù trừ cho nhau, điều kiện gia đình cũng không khác nhau là bao cho nên trong phòng hai người thân với nhau nhất.

Nhưng mà oan gia ngõ hẹp, hai người các cô vừa đi tới cổng trường thì đã thấy cậu bạn mặt đen kia đang đứng ở bến xe bus phía xa.

Vương Nguyệt hừ một tiếng: "Đúng là gặp quỷ rồi!" Cô ấy lập tức dừng chân đề nghị: "Hay là chúng ta đợi chuyến sau đi." Lâm Đồng Chi lắc đầu: "Bỏ đi, trường học bé như lòng bàn tay, chúng ta tránh được nhất thời nhưng mà có tránh được cả đời không?" Vương Nguyệt nghe vậy thấy cũng đúng: "Đũng vậy, hơn nữa đường này cũng không phải của nhà cậu ta, dựa vào cái gì mà chúng ta phải tránh đi."

Lúc này đứng đợi xe cũng không có nhiều người, cái tên mặt đen kia cũng nhìn thấy hai người, ngượng ngùng xấu hổ, nghĩ muốn tới chào hỏi nhưng mà hai nữ sinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cúi đầu đứng đó hoặc là thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, chỉ là không nhìn đến cậu, trăm phần trăm là không muốn nói chuyện với người khác, cho nên cậu lại càng xấu hổ.

Trong lúc nghỉ hè, Lâm Đồng Chi suốt ngày đọc tiểu thuyết và xem ti vi, độ cận đương nhiên sẽ tăng. Cô vốn không cận nặng, chỉ đeo kính lúc nhìn lên bảng mà thôi cho nên mãi đến lúc đi học mới phát hiện mắt mình tăng độ, kính này căn bản không thể dùng nữa. Cô gọi điện thoại cho ba ba, ba ba gửi cho cô 300 đồng, tương đương với phí sinh họat trong một tháng, cũng là một khoản tiền lớn. Ba ba nói để cho cô đi mua kính áp tròng. Cô sớm đã nghĩ muốn đổi kính gọng thành kính áp tròng nhưng mà kính áp tròng quá đắt, cô ngại mở miệng nói với người nhà. Bây giờ rốt cục cũng có tiền, hai cô gái liền đi thẳng đến một cửa hàng kính trên con đường náo nhiệt nhất của thành phố

Qua nửa tiếng đồng hồ, Lâm Đồng Chi vui vẻ cầm một hộp kính áp tròng ra ngoài, hiên tại cô nhìn cái gì cũng đều thấy được rõ ràng, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Theo kế hoạch, tiếp theo là cô đi mua quần áo với Vương Nguyệt, vì thế cô nhìn quán nước ở ven đường, hỏi Vương Nguyệt muốn uống gì.

Khi cô bê hai ly nước ngọt ra ngoài thì thấy có một con hẻm nhỏ, tất cả cửa hàng trong con hẻm đó đều bán đồ nướng, đậu hũ thúi và đồ ăn vặt. Con gái luôn thèm ăn đồ ăn vặt vì thế cô quay đầu gọi Vương Nguyệt: "Chúng ta vào đó ăn thứ gì đi."

Trong nháy mắt khi cô quay đầu lại thì từ trong hẻm, một cậu bé khoảng 3, 4 tuổi xông ra, trong tay cầm hai xâu đậu hũ thúi ngào đường, vừa cắn vừa cười hì hì quay đầu nhìn một bà lão đang đuổi theo gọi: "Mao Mao, đừng có chạy lung tung!"

Lâm Đồng Chi nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cậu bé kia đã va vào Lâm Đồng Chi, vì phản lực mà cậu bé bị ngã trên đất. Cái miệng nhỏ hé ra, "Oa oa" khóc lên.

Lâm Đồng Chi vội vàng đi tới đỡ cậu bé dậy, vừa kiểm tra xem cậu bé có bị thương không vừa hỏi: "Nói cho chị biết có bị thương ở đâu không? Có đau không?" Cô lục từ trong túi xách ra một chiếc khăn giấy, lau nước mắt cho cậu bé. Động tác của cô nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng, cậu bé kia nhanh chóng ngừng khóc, tò mò nhìn cô, lắc đầu ý bảo không bị thương. Sau đó ánh mắt của cậu bé lại rơi vào hai xâu đậu hũ bị rớt trên đất, lại "Oa" một tiếng khóc lên.

Lâm Đồng Chi hiểu ý mỉm cười nói: "Anh bạn nhỏ ngoan ngoãn... chị vừa rồi không cẩn thận đụng phải em, chị xin lỗi em được không, chị đền lại cho em hai xâu đậu hũ nhé?" Anh bạn nhỏ kia bị cô nói trúng tâm sự, lập tức ngừng khóc, từ từ bỏ đôi tay đang che mặt khóc ra, trên đôi mi dài vẫn còn một giọt nước mắt to tròn, trong veo. Lâm Đồng Chi cảm thấy cậu bé này thực đáng yêu, lại lấy một chiếc khăn giấy khác ra lau sạch bụi bẩn và nước mắt trên mặt cậu bé: "Đến đây, nói cho chị biết, trong hẻm kia đậu hũ của nhà nào là ngon nhất?" 

Cô vừa đỡ cậu bé dậy vừa dỗ dành, cậu bé kia nhìn cô một cái dường như đang suy nghĩ xem cô nói thật hay nói dối, sau đó vươn một đôi tay đầy bụi đất nắm chặt lấy váy của cô.

Trên mặt Lâm Đồng Chi không hề có chút khó chịu nào, mua hai xâu đậu hũ đưa cho cậu bé, rồi đưa cậu bé đến bên cạnh người bà đang rối rít cảm ơn cô, hoàn toàn không để ý đến Vương Nguyệt đang sống chết nháy mắt với cô. Mãi cho đến khi tiễn hai bà cháu kia đi, Lâm Đồng Chi mới để ý đến chiếc váy của cô giờ đã bẩn không nỡ nhìn. Hôm nay vốn cô mặt một cái váy dài màu lam nhạt rất thanh nhã, mà lúc này trên ngực áo loang lổ những vết nước ngọt, chân váy phía dưới càng thê thảm hơn, một mảnh đỏ rực không thể phân biệt là tương ớt, dầu vừng, thìa là hay là gia vị gì, bên cạnh còn có mấy dấu tay nho nhỏ màu xám. Cô vô cùng đau lòng, nhíu mày xem xét dấu vết trên váy: "Làm sao bây giờ? Cô mình vừa mới mua cho mình ở Nghiễm Châu, tới 200 lận đồng đó, mình mới chỉ mặc được có hai lần, 5555*, ngoài thị trường hiện nay đã không bán kiểu dáng này nữa."

(Số 5 trong tiếng trung đọc gần giống với âm "hu hu hu" khi khóc nên dân mạng thường sử dụng dãy số 5 để biểu thị tiếng khóc)

Vương Nguyệt liếc cô một cái: "Không phải là cậu cảm thấy đứa bé kia rất đáng yêu à?"

Lâm Đồng Chi hét thảm một tiếng: "Trẻ con ngày nay đều là ma quỷ!"

Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi này khiến cho Vương Nguyệt cười ha hả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi