VỆ SĨ CỦA ANH

Editor: Nhà của Quơ + Beta: Mia


Đối với Thẩm Thu mà nói, việc nào ra việc nấy.

Bị dầm mưa “hành hạ”, trong lòng cô thầm mắng Triệu Cảnh Hàng.

Nhưng chuyện hôm nay, nếu không có anh, Thiên Dương có thể thật sự sẽ bị đuổi học. Bất kể là vì lý do gì, thì việc Triệu Cảnh Hàng giúp cô là sự thật.

“Cậu chủ, tôi ăn xong rồi.” Ăn xong miếng mì cuối cùng, Thẩm Thu để đũa xuống.

Cô nhìn trong bát của Triệu Cảnh Hàng vẫn còn hơn nửa phần mì, xem ra, tay nghề của cô thực sự không hợp khẩu vị của đại thiếu gia rồi.

Có điều cũng thật kỳ lạ, đã hơn mười phút trôi qua, nếu ăn không ngon sao anh không rời đi.

“Anh muốn ăn nữa không?”

“Nữa cái gì, thật khó ăn, mau bỏ đi.”

Tính khiêu khích của đại thiếu gia hôm nay hình như đến hơi muộn…

Thẩm Thu nghĩ vậy, bước tới giúp anh thu dọn bát đũa rồi đi vào bếp.

Lần này Thẩm Thu bị bệnh kéo dài hai ngày.

Sau khi lấy lại năng lượng, cô mới trở lại với công việc thường ngày bên cạnh Triệu Cảnh Hàng.

Những ngày sau đó, Triệu Cảnh Hàng có chút bận rộn, đến rồi đi, không phải hội họp thì cũng là xã giao. Thẩm Thu vẫn thường xuyên đi theo anh, nhân tiện ở địa điểm làm việc báo cáo hành tung của Triệu Cảnh Hàng cho Triệu Chính Nguyên.

Hôm nay là ngày tổng kết của một dự án, sau khi họp xong, nhân viên cấp dưới của Triệu Cảnh Hàng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, bản thân Triệu Cảnh Hàng cuối cùng cũng được rảnh rỗi một chút.

Nhưng vừa bước ra khỏi công ty, anh liền nhận được điện thoại của ông nội Triệu gọi về.

Nhìn bằng mắt thường có thể thấy được Triệu Cảnh Hàng đang không kiên nhẫn, nhưng dù sao cũng là ông nội, anh bảo Thẩm Thu lái xe đến nhà cũ của họ Triệu.

Kể từ khi ông nội Triệu trở về Trung Quốc và sống trong ngôi nhà cũ của mình, nhà họ Triệu quanh năm suốt tháng không gặp được ba, bốn lần giờ đây mỗi tháng đều có thể gặp ba, bốn lần.

Hôm nay ở nhà cũ khá nhiều người, Triệu Cảnh Hàng là người đến muộn nhất, sau khi Thẩm Thu đi theo anh tiến vào phòng khách, liền thấy bên trong ngoại trừ ông nội Triệu còn có vài người nam nữ trẻ tuổi đang ngồi.

Ông lão ngồi ở bên trên, bên cạnh là Triệu Thanh Mộng, Triệu Tử Diệu và Triệu Tu Diên ngồi ở ghế sô pha, đối diện Triệu Tử Diệu còn có một cô gái xa lạ.

Cô gái kia dáng vẻ xinh đẹp ngọt ngào, đang nói chuyện với ông nội Triệu khiến ông vô cùng vui vẻ.

Sự xuất hiện của Triệu Cảnh Hàng đã cắt ngang khung cảnh hài hòa, ông lão Triệu Quốc Hưng chỉ vào vị trí bên cạnh cô gái xa lạ nói: “Anh không đến muộn thì không thoải mái phải không? Ngồi đi.”

“Công việc có chút chậm trễ, ông nội, sức khỏe của ông thế nào rồi?” Triệu Cảnh Hàng bày ra dáng vẻ người tốt.

Triệu Quốc Hưng liếc nhìn anh một cái: “Có anh ở đây thì bớt lo hơn, còn chưa chết được.”

Triệu Cảnh Hàng cười: “Nếu bớt lo có thể giúp ông nội sống thêm vài năm, vậy cũng đáng.”

“…Bớt ba hoa lại đi.” Triệu Quốc Hưng nói: “Gần đây chưa gặp anh, công việc có bận không?”

Triệu Cảnh Hàng: “Vẫn tốt.”

“Vẫn chưa lấy được khu đất ở Thành Nam sao?”

Khi Triệu Quốc Hưng hỏi câu này, trong lòng mỗi người ở đây đều có suy nghĩ khác nhau.

Triệu Cảnh Hàng liếc nhìn hai người đối diện – Triệu Tử Diệu hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi. Triệu Tu Diên lại vô cùng bình tĩnh, không nâng mắt lên mà chỉ chăm chú vào bộ ấm trà trước mặt.

Triệu Cảnh Hàng ánh mắt lạnh lùng, cười nói: “Ông nội, cuộc cạnh tranh có chút lớn.”

“Quả thật có rất nhiều tập đoàn cũng đang dòm ngó.” Triệu Quốc Hưng nói: “Vì vậy, bất kể công ty con nào của các người có được nó, đối với Vạn Thắng mà nói đều là một phát súng trúng tâm.”

Một số công ty con của Vạn Thắng bề ngoài thuộc sở hữu của Vạn Thắng, nhưng trên thực tế đều là tự kinh doanh.

Ông lão nói rằng ai lấy được đều tốt, nhưng kỳ thực, đó là một cuộc khảo nghiệm.

Mảnh đất ở Thành Nam có lợi ích vô cùng, lấy được nó chính là một món hời lớn, vì vậy Triệu Cảnh Hàng, Triệu Tử Diệu, và Triệu Tu Diên đều chăm chăm vào nó.

“Ý của ông nội là bất kể công ty con nào của chúng cháu có được nó đều tốt, dù sao thì cuối cùng thì vẫn là tập đoàn chúng ta được hưởng lợi.” Triệu Tử Diệu nói.

Khóe miệng Triệu Cảnh Hàng hơi nhếch lên, không nói gì.

Loại lời nói đạo đức giả như vậy khiến anh vô cùng chán ghét.

Triệu Quốc Hưng: “Ừm, Tử Diệu nói đúng.”

Triệu Tử Diệu: “Đương nhiên rồi, ông nội, ông nội uống trà đi.”

“Được.”

Triệu Quốc Hưng cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm, đột nhiên nói: “Đúng rồi, Cảnh Hàng, hôm nay Lương Du đến thăm ông. Đó là con gái của bác Lương anh. Hai người còn học cùng tiểu học, anh có nhận ra không?”

Triệu Cảnh Hàng vừa vào cửa liền thấy có người lạ ở đây, nhưng anh lười hỏi nên không quan tâm, hiện tại nghe được ông nội nói vậy, liền “a” một tiếng: “Bạn học tiểu học sao, chắc là nhớ?”

Thẩm Thu đứng ở bên cạnh từ đầu đến cuối có thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt của Triệu Cảnh Hàng, mà giờ phút này trên mặt anh ghi rõ hai chữ “Ai đây?”.

Người này thật có lệ.

Triệu Quốc Hưng: “Ừm, nhớ rõ là tốt rồi, gần đây Du Du mới về nước, đúng lúc anh dẫn con bé đi thăm quan vài nơi đi.”

Ông nội Triệu sẽ không tùy tiện yêu cầu cháu trai mình kết giao với ai, ý tứ này vô cùng rõ ràng.

Triệu Cảnh Hàng dừng lại một chút, lúc này mới nhìn về phía cô gái kia, vẻ mặt không phân biệt được.

Mà cô gái tên Lương Du kia rất nhiệt tình, vẻ mặt cao hứng nói: “Cảnh Hàng, trước đây chúng ta còn ngồi cùng bàn, nhưng lúc đó cậu hay thích bắt nạt người khác… lúc nào cũng bắt nạt mình.”

Triệu Cảnh Hàng chậm rãi cong môi: “Vậy sao, là lỗi của tôi, thực xin lỗi.”

“Cậu biết lỗi là tốt rồi.” Lương Du cười nói: “Vậy thì tiếp theo cậu phải dẫn mình đi vui chơi một vòng, bồi thường một chút mới được.”

Triệu Cảnh Hàng lười biếng ngả người ra sau, không lên tiếng.

Triệu Quốc Hưng nhíu mày: “Cảnh Hàng, nghe thấy không? Trong thời gian này đưa Du Du đi chơi.”

Trên mặt Triệu Cảnh Hiên nở nụ cười, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng: “Đi chơi sao… Được, ông nội.”

——

Một lát sau, Triệu Quốc Hưng phải nghỉ ngơi nên rời đi, trong phòng chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi.

Một vài người nghịch điện thoại di động, uống trà, cũng không trò chuyện nhiều, nhưng chỉ có Lương Du ríu rít, quấn lấy Triệu Cảnh Hàng nói chuyện không ngừng.

“Thẩm Thu!” Triệu Thanh Mộng chưa gì đã đứng ngồi không yên, đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Thu, nói nhỏ: “Anh trai còn đang bận tán gái, chúng ta tâm sự đi.”

Thẩm Thu liếc nhìn Triệu Cảnh Hàng: “Nhưng là…”

“Ai da không sao, dù sao cũng đang ở nhà, đi thôi đi thôi.”

Triệu Thanh Mộng không cho cô cơ hội từ chối, dắt tay cô bước ra ngoài. Mà tâm sự cô nàng nói chính là kéo cô đến bên cạnh bàn mạt chược trong phòng khách.

Thẩm Thu: “…”

Đại tiểu thư thật yêu thích mạt chược.

“Cô dạy tôi cách tính bài đi. Tôi gần đây thua rất nhiều, vận may thật kém.” Triệu Thanh Mộng nói.

Thẩm Thu: “Việc này cần có một bài kiểm tra trí nhớ.”

“Thật sao, trí nhớ của tôi cũng không tồi, làm sao cô nhớ được?”

Thẩm Thu miết một quân mạt chược, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói của Triệu Tử Diệu truyền đến từ sau.

“Ông nội có bất công cũng bất công thái quá rồi, cứ thế mà giao Lương Du cho Triệu Cảnh Hàng à? Cái gì cũng Triệu Cảnh Hàng trước, nhà họ Lương cũng là của anh ta trước!”

Triệu Tử Diệu đang nói nhìn thấy Thẩm Thu ở bên trong liền dừng lại, nhưng lúc sau nghĩ nghĩ có lẽ cô cũng không để ý Triệu Cảnh Hàng biết mình nói như vậy, vì thế anh ta lớn tiếng nói: “Cũng không biết mắt Lương Du có bị mù không, thế mà lại thực sự bám lấy Triệu Cảnh Hàng.”

Thẩm Thu mặt không đổi sắc, giống như không nghe thấy.

Triệu Thanh Mộng nói: “Anh tư, diện mạo anh ba rất đẹp trai đó…”

Triệu Tử Diệu ngồi xuống bên cạnh, hừ lạnh một tiếng, “Đẹp trai có ăn được không?”

“Cũng không phải không thể, đây gọi là sắc đẹp thay cơm của ông trời ban cho.” Triệu Thanh Mộng chuyển hướng từ Triệu Tử Diệu sang người khác: “Đúng không anh hai?”

Triệu Tu Diên không trả lời, ngồi xuống bàn mạt chược: “Sao, lại muốn chơi mạt chược?”

Vừa nói đến chơi mạt chược, Triệu Thanh Mộng liền không muốn tán gẫu việc khác nữa: “Chơi đi, chơi đi, đúng lúc chúng ta có bốn người, đánh thôi.”

Triệu Tu Diên: “Được.”

Thẩm Thu liếc nhìn Triệu Tu Diên một cái, cô nghĩ lần trước ở chỗ Doãn Hưng Trình chuyện “cô cứu anh ta trước”, anh ta chắc hẳn sẽ mất hứng. Dù gì cô cũng là vệ sĩ của Triệu Cảnh Hàng, cứu anh ta trước cô cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Hơn nữa, chuyện đó còn khiến Triệu Cảnh Hàng nghi ngờ giữa cô và anh ta có gì đó, đây không phải điều mà bọn họ muốn.

“Không được đâu cô chủ, tôi vẫn đang làm việc.” Thẩm Thu từ chối.

Triệu Thanh Mộng: “Không phải vừa nói rồi sao, ở nhà không vấn đề gì, cô ngồi đi, nếu anh ba làm phiền, tôi sẽ giúp cô.”

Thẩm Thu vẫn bất động thanh sắc: “Nếu không có chuyện gì, tôi ra ngoài trước.”

Triệu Thanh Mộng nhíu mày: “Đứng lại!”

Cô nàng đứng dậy đi vòng qua bàn, ấn cô ngồi xuống ghế: “Ai da cầu xin chị đó, chị là lớn nhất, chơi một ván thôi.”.

Cô gái nhỏ Triệu Thanh Mộng dùng sức kéo cô, Thẩm Thu sợ làm ra hành động khiến cô nàng bị thương nên đành phải thuận theo ngồi xuống.

Triệu Tử Diệu nhìn Thẩm Thu ngồi xuống, có chút lo lắng.

Anh ta vẫn nhớ như in bộ dạng càn quét tứ phương của cô trên bàn mạt chược, nhưng ván này Triệu Thanh Mộng nhất định phải chơi, vì vậy anh ta không muốn tỏ ra mình đang lúng túng..

“Được rồi, mọi người đã ngồi xuống, bắt đầu thôi.” Triệu Thanh Mộng ngồi về chỗ, hưng phấn ấn nút khởi động.

Bàn mạt chược bắt đầu chuyển động.

Thẩm Thu nhướng mày, vừa định kiếm cớ đứng dậy, liền nghe thấy phía sau vang lên giọng nói mất hứng của người nào đó.

“Mới không để ý cô liền tới đây chơi mạt chược. Lương của cô là thành phần tri thức sao?”

Thẩm Thu thầm nghĩ không xong rồi, nhanh chóng đứng lên: “Không phải.”

“Vậy bây giờ cô đang làm cái gì?”

Triệu Cảnh Hàng đi tới, bất mãn nói: “Không ở cạnh tôi mà lại đến đây ngồi, tôi có chuyện gì cô cũng mặc kệ?”

Thẩm Thu: “…”

“Là Thanh Mộng bắt cô ấy chơi, cậu không cần trách cô ấy.” Đột nhiên, Triệu Tu Diên lên tiếng.

Vừa dứt lời, mọi người nháy mắt đều nhìn anh ta.

Thẩm Thu cũng vậy, sự kinh ngạc của cô không thể diễn tả thành lời. Tại sao Triệu Tu Diên lại đột nhiên nói giúp cô… Trước đây, anh ta cũng không như vậy.

Triệu Cảnh Hàng càng kinh ngạc hơn, còn có chút tức giận.

Vừa rồi bước vào nhìn thấy Thẩm Thu và Triệu Tu Diên đang ngồi chơi mạt chược cùng nhau, lại nhớ đến lúc cô không chút do dự cứu anh ta trong tiệc rượu lần trước, thật ngứa mắt!

Vậy mà hiện giờ, Triệu Tu Diên còn lên tiếng bênh vực cô?

Triệu Cảnh Hàng cười nói: “Cô ấy là người của tôi, tôi muốn thế nào còn cần người ngoài lo liệu?”

Triệu Tu Diên đặt quân mạt chược trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

“Phải không?”

Hai người đều không nói nặng lời, nhưng người sáng suốt đều có thể cảm nhận được cơn sóng ngầm mãnh liệt trong đó.

Triệu Thanh Mộng chưa bao giờ chứng kiến Triệu Tu Diên và Triệu Cảnh Hàng đối đầu, ho khan một tiếng, lúng túng nói: “Các anh đừng cãi nhau, là em, quả thật là em lôi kéo Thẩm Thu chơi mạt chược, vậy anh ba, Thẩm Thu trả lại cho anh, em không chơi nữa.”

Triệu Cảnh Hàng đương nhiên không muốn Thẩm Thu tiếp tục, anh nhìn cô, muốn nghe cô nói vài câu tốt đẹp. Nhưng liếc mắt về phía liền thấy cô đang nhìn Triệu Tu Diên, giống như vô cùng kinh hỉ khi anh ta mở miệng bảo vệ mình.

Triệu Cảnh Hàng cười lạnh, trực tiếp kéo người qua: “Tốt nhất là không chơi, cô lại đây với tôi.”

Thẩm Thu chợt bừng tỉnh, bị Triệu Cảnh Hàng túm cổ áo sau, bước đi xiêu vẹo.

“Cảnh Hàng, cậu đây là…” Lương Du theo Triệu Cảnh Hàng đi vào, lúc này đang đứng một bên sững sờ nhìn hai người.

Triệu Cảnh Hàng không buông tay ra, cong môi nói: “Không phải vừa nói muốn ra ngoài đi dạo sao? Nếu đã vậy, bây giờ đi thôi.”

Lương Du vừa rồi tỏ ý muốn anh ra ngoài đi dạo với mình, nhưng không ngờ rằng vừa rồi anh còn không có hứng thú, bây giờ lại đột nhiên muốn đi.

“Được, được.”

Triệu Cảnh Hàng buông Thẩm Thu ra, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Cô đi theo.”

Lương Du liếc nhìn Thẩm Thu, cho rằng cô là phụ nữ, nói: “Cô ấy là con gái thì có thể làm gì? Hai chúng ta đi là được rồi.”

Triệu Cảnh Hàng: “Cô không cần xem thường cô ấy, một mình cô ấy tương đương với mười người.”

Thẩm Thu: “…”

——

Nói là đi dạo, thật ra cũng không phải tới danh lam thắng cảnh gì, mà là đại thiếu gia dẫn đại tiểu thư đi dạo trung tâm thương mại.

Đại tiểu thư kia rất thích đi dạo phố, càng thích mua sắm, mua đủ thứ mang theo ví rời đi, càng thoải mái.

Thẩm Thu đi theo bọn họ từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, rồi từ cửa hàng khác sang cửa hàng khác nữa, túi lớn túi nhỏ trên tay ngày càng nhiều, ngày càng nặng.

Lúc này, bọn họ đi ra từ cửa hàng túi xách và bước vào một cửa hàng quần áo.

Đại tiểu thư nhìn liếc qua, chọn vài bộ quần áo, sau đó vui vẻ đi vào phòng thử đồ.

Thẩm Thu nhàm chán đứng đợi tại chỗ, trong đầu nghĩ đến chuyện Triệu Tu Diên cách đây không lâu.

Cô vẫn đang suy nghĩ, tại sao anh ta lại nói giúp cô.

“Lần sau còn liếc mắt đưa tình với Triệu Tu Diên, coi chừng tôi khoét mắt cô ra.” Đang mải mê suy nghĩ đến xuất thần, Triệu Cảnh Hàng bước tới trước mặt cô lúc nào không hay.

Thẩm Thu nâng mắt nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Triệu Cảnh Hàng, lui về phía sau một bước: “Cậu chủ, tôi không liếc mắt đưa tình.”

“Cô cho là tôi mù hả?”

Thẩm Thu cảm thấy anh mù thật: “…Lúc đó tôi mới vừa ngồi xuống, tôi cũng không muốn chơi mạt chược.”

Triệu Cảnh Hàng theo thói quen ép hai má cô lại để xem biểu cảm và độ chân thực trong lời nói của cô.

Mặt Thẩm Thu bị bóp thành một quả bóng, nói: “Những gì tôi nói là sự thật… Có điều cậu chủ, anh thực sự ghét Triệu Tu Diên sao?”

Triệu Cảnh Hàng không thích nghe thấy cái tên này bật ra từ miệng cô, nhíu mày: “Anh ta có gì tốt đẹp sao? Tôi phải thích anh ta?”

“Trước đây hai người cũng từng chào hỏi qua. Tôi nghĩ mối quan hệ của hai người khá tốt, cho nên đối với anh ta cũng bình thường, không giống như với Triệu Tử Diệu.” Thẩm Thu nghiêm túc nói, vẻ mặt chân thành.

Triệu Cảnh Hàng nghe những lời này của cô liền cảm thấy thoải mái hơn chút, buông cô ra, nói: “Tên con riêng đó được bố anh ta mang về lúc hơn mười tuổi, không bao lâu liền gắt gao chèn ép Triệu Tu Viễn từng chút một. Cô cảm thấy anh ta đơn giản sao?”

Triệu Tu Viễn là cháu trai lớn nhất trong nhà họ Triệu, cũng chính là anh cả. Nhưng Thẩm Thu đến nhà họ Triệu cũng chưa bao giờ gặp anh ta. Bởi vì hiện tại hàng năm anh ta đều ở nước ngoài, công việc kinh doanh ban đầu của anh ta giờ đang nằm trong tay người em cùng cha khác mẹ Triệu Tu Diên.

“… Hóa ra là con riêng.” Thẩm Thu rất phối hợp bày ra vẻ mặt ghét bỏ, mặc dù cô đã sớm biết anh ta đến từ đâu.

Triệu Cảnh Hàng thấy bộ dạng này của cô, không hiểu sao tâm tình lại cảm thấy tốt hơn.

“Cảnh Hàng! Mình thay xong rồi, đẹp không?”

Đúng lúc này, Lương Du từ phòng thay đồ đi ra.

Cô ta thay một chiếc váy diêm dúa, nhìn rất trẻ trung và đáng yêu.

Triệu Cảnh Hàng liếc mắt một cái: “À, đẹp.”

Vừa có lệ vừa không có thành ý.

Thế nhưng Lương Du lại vô cùng vui vẻ, lập tức yêu cầu thanh toán hóa đơn.

Thanh toán xong đi ra ngoài, Lương Du đưa chiếc túi trước mặt cho Thẩm Thu: “Cầm lấy.”

Trên tay Thẩm Thu toàn là túi mua sắm, các ngón tay của cô bị đè đến đau nhức.

Nhưng khi nghe thấy lời nói của Lương Du, cô vẫn gian nan duỗi ra một ngón trỏ.

Lương Du hai tay không chút gánh nặng đưa chiếc túi vào ngón tay cô: “Cầm cẩn thận.”

Thẩm Thu muốn cầm lấy, nhưng chiếc váy diêm dúa này nặng hơn cô nghĩ, khi Lương Du đặt nó lên, cô không nắm được, tay run lên, chiếc túi rơi xuống.

Vì thế cô không chỉ đánh rơi túi váy diêm dúa, mà những túi xách khác trên tay cũng rơi đầy trên mặt đất.

“Cô làm gì vậy? Không phải bảo cô cầm cẩn thận sao?” Lương Du lập tức mất hứng, cúi đầu nhìn thấy một túi màu xanh đen, càng thêm tức giận: “Này, cái túi này cũng đánh rơi, cô có biết bên trong là thứ gì không? Chiếc vòng tay tôi vừa mới mua, bị phá hỏng rồi.”

Thẩm Thu: “Xin lỗi cô Lương, tôi sẽ dọn dẹp ngay lập tức.”

“Tay chân vụng về, cũng không biết cô làm sao nữa.” Lương Du thở phì phì nói: “Mau nhanh lên. Tôi phải kiểm tra xem chiếc vòng có bị hỏng hay không.”

Thẩm Thu bình tĩnh nói “được”, cúi xuống nhặt những chiếc túi nghiêng ngả trên mặt đất lên.

Triệu Cảnh Hàng quan sát toàn bộ quá trình, hạ mắt xuống, nhìn thấy Thẩm Thu đang ngoan ngoãn nhặt túi, cũng nhìn thấy lòng bàn tay cô bị hằn vài vết đỏ.

“Cảnh Hàng, vệ sĩ của cậu thế nào lại không xách nổi một chiếc túi. Này, sao cậu không gọi vệ sĩ nam? Vệ sĩ nam càng… A!”

Lương Du kêu lên.

Bởi vì Triệu Cảnh Hàng bất ngờ đạp một cước vào túi đồ mà Thẩm Thu đã nhặt được trước đó.

Thẩm Thu dừng lại, nâng mắt nhìn anh.

Lương Du cũng đứng yên tại chỗ, sửng sốt hai giây mới kéo kéo ống tay áo của Triệu Cảnh Hàng. Cô ta mở miệng, vừa định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh dừng lại trên người mình.

“Cô không có tay sao, tự mình không cầm được?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi