VỆ SĨ CỦA ANH

Editor: Miya + Beta: Mia
“Rất đẹp.”

Thẩm Thu nhìn màn đêm đủ màu sắc trên bầu trời, khóe miệng hơi nhếch lên: “Rất giống với trong tưởng tượng của tôi.”

Triệu Cảnh Hàng nhìn nụ cười trên mặt cô, trong lòng rất hài lòng. - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Vốn dĩ, đây là việc anh luôn cảm thấy nhàm chán nhất, nhưng lúc này, anh cảm thấy việc này khá thú vị. 

Anh để tay vòng qua vai cô, nói: “Ngoan một chút, lần sau tôi sẽ cho em xem một thứ hay hơn.”

Thẩm Thu hơi dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Anh vẫn như cũ, vẫn đang nhìn cô. 

Bên tai vẫn còn tiếng pháo hoa và gió núi, có lẽ bầu không khí cho phép, anh hơi cúi đầu.

Thẩm Thu nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh, rất giống sao trời. 

Hơi thở của anh gần tới mức, môi của anh sắp chạm vào môi cô, môi hơi ngứa, lúc này cô mới từ trong mộng mới tỉnh lại, chợt nghiêng đầu qua. 

Nụ hôn của anh rơi xuống mặt cô, bầu không khí yên tĩnh hai giây.

Thẩm Thu nhìn vào khoảng không dưới vách núi, tim đập như trống bổ, cũng rất khổ sở.

Cô hít một hơi, đẩy anh ra: “Cũng muộn rồi, quay về đi.”

Triệu Cảnh Hàng trầm mặc nhìn cô, thăm dò.

Thẩm Thu nhìn vào mắt anh, biết anh không chịu đi, cô nắm chặt tay: “Cậu chủ, pháo hoa rất đẹp, nhưng ——”

“Em đừng nói với tôi, em cảm giác như không thích tôi đi.” Triệu Cảnh Hàng lười nhác nói.

Thẩm Thu: “……”

Mắt Triệu Cảnh Hàng hơi híp lại, anh cúi đầu nhìn cô: “Tôi để em suy nghĩ lâu như vậy, cho nên em cũng cho tôi đợi một câu trả lời lâu như vậy.”

Thẩm Thu nuốt nước miếng, nói: “Đâu phải.”

Sắc mặt Triệu Cảnh Hàng trầm xuống: “Tại sao em lại thích phản nghịch như vậy.”

Pháo hoa đã ngừng, giữa sườn núi khôi phục lại sự yên tĩnh.

Tiếng pháo hoa vừa rồi khiến cô mê man, cũng khiến cô tỉnh táo hơn. 

Trong lòng Thẩm Thu càng trống rỗng: “Không phải anh nói để tôi suy nghĩ sao, tôi suy nghĩ xong rồi.”

Triệu Cảnh Hàng: “……”

“Tôi muốn từ chức.”

Triệu Cảnh Hàng sửng sốt, tức giận nói: “Em lặp lại một lần nữa?”

Hôm nay Thẩm Thu căn bản không muốn nói chuyện này, nhưng tình huống trước mặt khiến chuyện này đẩy lên phía trước, cô không khống chế được tình huống trước mặt, cũng không khống chế được tâm trạng của mình. 

“Tôi muốn từ chức. Không phải ngài hy vọng ba ngài* không giám sát anh nữa sao. Cho nên, tôi chủ động từ chức.”

(*Đoạn này Thẩm Thu sẽ gọi Triệu Cảnh Hàng là ngài, do Thẩm Thu quyết định từ chức, muốn giữ khoảng cách nha.)

“Mẹ nó, em nói cái gì?” Triệu Cảnh Hàng nắm tay cô, “Trong đầu em đang nghĩ gì vậy?”

Trong lòng Thẩm Thu rất khổ sở, cảm giác không thể chịu đựng được, nhưng cô vẫn kiên trì nói: “Tôi chỉ nghĩ mình muốn từ chức…… Mặt khác, tôi thấy ngài và tôi cũng không thích hợp.”

“Không thích hợp?” Triệu Cảnh Hàng hít sâu một hơi, cả người đều nôn nóng, “Câu này cũng tới phiên em nói!”

Thẩm Thu biết Triệu Cảnh Hàng rất tức giận, nhưng cô đã không thể quay đầu: “Không tới phiên tôi nói, nhưng ngài đã nói ngài sẽ không cưỡng ép người khác, nếu tôi không nói kết quả…… cũng không thể kết thúc.”

Triệu Cảnh Hàng nắm chặt tay cô, Thẩm Thu cảm nhận được cơn đau truyền đến từ tay.  

Mà anh hung hăng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt anh hiện lên vẻ tức giận. 

Nhưng anh vẫn kiềm chế. 

Một lát sau, anh buông cô ra, quay đầu đi.

Những người dưới đài quan sát đều đã đi vào nhà ăn từ khi pháo hoa đã kết thúc, Thẩm Thu nhìn bóng dáng Triệu Cảnh Hàng hòa vào màn đêm, rất nhanh đã biến mất. 

Cô vô lực dựa vào lan can, cơn đau từ trong lòng tỏa ra. 

Một giây trước khi pháo hoa kết thúc, trong mắt anh……

Một giây sau, giống như không có gì. Tất cả mọi thứ trong quá khứ đều không còn, ấm áp hư ảo của anh và cô, cũng do một tay cô phá nát.

Thẩm Thu cảm giác được hốc mắt mình nóng lên, nhưng cô rất ít khi khóc.

Vì vậy, cô nhanh chóng quay mặt về phía vách đá, dùng sức mở to mắt ra. 

Cô nghĩ, có vài thứ vốn dĩ cũng không thuộc về cô. 

Cũng không tính là mất đi.  

Trở về từ sườn núi tới phòng cho thuê đã là đêm khuya.

Thẩm Thu bắt xe về, Triệu Cảnh Hàng đã không thấy đâu.

Sau khi về phòng, cô ngồi ở mép giường, lấy điện thoại ra. 

Quả nhiên, sau khi cô gửi tin nhắn, Triệu Tu Diên đã gọi cho cô. 

Nhưng bởi vì cô không trả lời, anh ta chỉ nhắn cho cô một tin nhắn: 【 Lý do 】

Thẩm Thu gọi lại cho anh.

“A lô.” Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói quen thuộc. 

Thẩm Thu dựa người vào gối, nói lại lời trong tin nhắn cô đã gửi: “A Diên, em muốn từ chức ở chỗ anh ta, em cũng không thể lấy được thứ mà anh muốn.”

Triệu Tu Diên trầm mặc hai giây, nói: “Không, em có thể, hoặc là em không muốn.”

Thẩm Thu nắm chặt điện thoại, “Em muốn từ chức.”

“Em không muốn, đúng không.”

Đáp án đã rất rõ ràng. 

Thẩm Thu rũ mắt: “Phải, em không muốn.”

Triệu Tu Diên trầm giọng nói: “Thẩm Thu.”

“Rất xin lỗi, lần này em không thể giúp được cho anh, em ——”

“Em thích cậu ta?” Triệu Tu Diên ngắt lời cô.

Hô hấp Thẩm Thu như ngừng lại, há miệng, muốn phản bác, nhưng trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt của Triệu Cảnh Hàng, lúc anh tức giận, lúc anh vui, lúc anh không kiên nhẫn nhưng vẫn làm theo lời cô……

Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác được người khác thích, cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác được người khác nhớ những lời mình nói.  

Thích Triệu Cảnh Hàng, cũng hơi thái quá. 

Nhưng vấn đề này, cô thật sự không thể phủ nhận được. 

“Em có biết mình đang làm gì không?” Vẻ mặt Triệu Tu Diên trở nên lạnh lùng, “Em cho rằng mình có khả năng à.”

Thẩm Thu: “Em biết mình đang làm gì, cho nên như em đã nói, em muốn từ chức.”

Cô biết, bọn họ không phải cùng một loại người, bọn họ không thích hợp. Nhưng, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có thích hợp hay không. 

Bởi vì cô cũng không nghĩ rằng bọn họ sẽ ở bên nhau. 

“A Diên, em thật sự muốn từ chức.”

Triệu Tu Diên hít sâu một hơi, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì cho thích hợp. 

Tất cả đều là sai lầm.

“Ra vậy.” Anh ta trầm mặc hồi lâu, chỉ có thể nói ra những lời này.

Thẩm Thu nói: “Vậy em cúp máy đây.”

“……”

——

Bên ngoài thư phòng, chú Lý vốn bưng cà phê tới cho Triệu Tu Diên, còn chưa kịp bước vào, đã nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất. 

Chú Lý vội vàng bước vào: “Làm sao vậy?”

Mọi thứ đều rơi lộn xộn dưới đất. 

Chú Lý nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Triệu Tu Diên, mọi thứ trên bàn làm việc đã bị anh ta hất xuống đất.

Chú Lý sửng sốt, đặt cà phê lên bàn: “Có chuyện gì xảy ra……”

Nói tới đây, ông suy đoán: “Tiểu Thu vừa gọi lại? Con bé nói thế nào.”

Triệu Tu Diên lạnh nhạt nói: “Cô ấy muốn từ chức.”

“Từ chức vào lúc này? Ba ngày sau bên Thành Nam sẽ đấu thầu.” Chú Lý có chút sầu, “Chúng ta hiện cũng không thể mù quáng ra giá, tóm lại là có thể ra giá cao hơn Triệu Cảnh Hàng, nhưng không thể làm tổn thất tới chúng ta.”

Triệu Tu Diên rũ mắt, nhìn không rõ cảm xúc trong mắt anh ta.

Chú Lý liếc nhìn anh ta, nói: “Nhưng mà…… chuyện này vẫn còn thời gian. Thiếu gia, cũng không thể trách Tiểu Thu được, cậu cũng biết Triệu Cảnh Hàng rất khó tiếp cận, muốn lấy tài liệu từ chỗ cậu ta cũng rất khó. Con bé không chịu nổi, muốn từ chức cũng là chuyện bình thường.”

Chú Lý nói với giọng nói yếu ớt, bởi vì ông cũng cảm thấy có chút kỳ quái. 

Triệu Tu Diên đối với những chuyện này thì rất rõ ràng, từ lúc đầu chú Lý và Triệu Tu Diên cũng không nói là nhất định Thẩm Thu có thể làm được. Anh ta cũng có tính tới chuyện thất bại, cũng có tính tới chuyện Thẩm Thu sẽ từ chức. 

Cho nên…… vì sao khi phát hiện Thẩm Thu muốn từ chức, thì anh ta lại tức giận?

Không phải là.

“Thiếu gia, còn có lý do nào khác sao?” Chú Lý chần chừ hỏi.

Nguyên nhân khác, nguyên nhân khác……

Triệu Tu Diên từ từ nắm chặt tay lại, đôi mắt từ trước đến nay đều dịu dàng và bình tĩnh, mà bây giờ thì đỏ ngầu vì tức giận…… Anh ta tức giận đập bể ly cà phê, cơn tức giận dâng lên mà không báo trước. 

Cô ấy vậy mà, lại thích Triệu Cảnh Hàng. 

——

Ngày giao dịch miếng đất ở Thành Nam, tất cả mọi người đều đang chờ đợi. 

Hai ngày sau, Triệu Cảnh Hàng qua lại với các công ty khác, thường xuyên mở cuộc họp, nhưng anh không dẫn theo Thẩm Thu.

Chủ nhật ngày thứ ba, hôm nay, Triệu Cảnh Hàng đi tới nhà cũ, ăn cơm cùng ông nội Triệu, anh có uống chút rượu.

Sau khi uống xong, anh gọi cho Thẩm Thu.

Lúc Thẩm Thu nhận được điện thoại của anh, cô đang chuẩn bị gửi thư từ chức cho Triệu Chính Nguyên. 

“Tới đây.”

Trong điện thoại truyền tới giọng nói u ám của Triệu Cảnh Hàng, Thẩm Thu biết cô vẫn chưa từ chức, cho nên cũng không từ chối, bắt xe tới nhà cũ của Triệu gia. 

Hôm nay không phải một mình Triệu Cảnh Hàng tới nhà cũ, Triệu Thanh Mộng và Triệu Tử Diệu cũng ở đó. 

Triệu Thanh Mộng bị ba mẹ gọi tới đây, ăn cơm cũng không chịu ngồi yên, đi vòng vòng trong sân nhỏ, tình cờ gặp Thẩm Thu tới nhà cũ. 

“Cô tới thật đúng lúc, hôm nay đầu bếp có làm bánh kem, ăn rất ngon.” Triệu Thanh Mộng kéo Thẩm Thu ngồi ở gian nhỏ trong nhà, “Cùng nhau ăn đi.”

Thẩm Thu nhìn vào trong: “Cậu chủ ở đâu rồi?”

“Anh ba hả, còn đang ăn cơm. Không cần để ý tới anh ấy, bao giờ kết thúc thì anh ấy sẽ ra.”

Thẩm Thu: “Vừa nãy không phải cô đã ăn rồi à, sao bây giờ còn chưa ăn xong nữa.”

Triệu Thanh Mộng buông tay: “Ăn cùng bọn họ, tôi ăn không ngon, lời nói đầy ẩn ý, thật khiến người khác mệt mỏi.”

Thẩm Thu cười, đúng thật.

“Cho nên, lấy mấy cái bánh kem, ngồi ở đây ăn còn thoải mái hơn. Thẩm Thu, cô ở lại ăn với tôi.” Triệu Thanh Mộng đưa một miếng bánh kem cho cô, “Vị dâu tây, cô thích không?”

Thẩm Thu: “Cảm ơn.”

“Khách sáo làm gì.”

Tâm trạng Triệu Thanh Mộng tốt hơn khi ăn ở ngoài, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Thẩm Thu. 

Đương nhiên, phần lớn là do cô ấy nói.

Trong lòng Thẩm Thu có tâm sự, nên không hứng thú với những chuyện cô ấy nói, nghe tai này lọt tai kia*.

(*Nghe tai này lọt tai kia: ý là lấy thông tin từ tai này nhưng nghe không hiểu, không vào lại ra tai kia. Tương tự như câu “Đàn gảy tai trâu”)

“Quỷ đói đầu thai sao, mới ăn cơm xong mà còn ăn cái này.” Bánh kem mới ăn một nửa, thì cô thấy Triệu Cảnh Hàng bước tới.

Thẩm Thu hơi căng thẳng, đứng lên.

Triệu Thanh Mộng kéo cô ngồi xuống: “Ai nha anh ba, anh đừng quản chặt như vậy được không, em vừa mới cùng Thẩm Thu ăn có một chút, anh đã tới đòi người rồi.”

Triệu Cảnh Hàng liếc nhìn Thẩm Thu một cái, kéo ghế ra, ngồi xuống: “Sao nào, anh làm phiền em rồi à?”

Triệu Thanh Mộng: “Đương nhiên rồi, làm phiền thời gian bọn em ăn bánh kem đó.”

“Không tốt à?”

Triệu Thanh Mộng: “Không tốt! Mới ăn một nửa thôi!”

Triệu Cảnh Hàng khịt mũi, vẫn ngồi tại chỗ.

Nhìn dáng vẻ là đang chờ cô. 

Thẩm Thu ăn không vô, lại đứng lên: “Tôi ổn, đi thôi.”

Triệu Cảnh Hàng nhìn cô, cũng không nói gì, đứng dậy đi ra bên ngoài.

Thẩm Thu gật đầu với Triệu Thanh Mộng, đi theo sau.

Triệu Thanh Mộng: “Các người thật là…… Đáng ghét, không ăn với tôi! Thì tôi tìm người khác! “

……

Hai người ra bãi đỗ xe, hôm nay Triệu Cảnh Hàng tới đây, không có dẫn theo tài xế.

Thẩm Thu lấy chìa khóa từ chỗ anh, ngồi vào ghế lái. 

Triệu Cảnh Hàng ngồi vào ghế phụ với vẻ mặt u ám. 

“Cậu chủ, đi đâu?”

“Em muốn từ chức, cũng được.”

Thẩm Thu dừng lại, quay đầu nhìn anh.

“Hết tuần này, chờ tôi tìm người thế chỗ em.”

Thẩm Thu không nghĩ tới đột nhiên Triệu Cảnh Hàng lại dễ nói chuyện, gật đầu: “Có thể.”

Ngừng lại một chút, nói: “Cảm ơn ngài.”

Triệu Cảnh Hàng cười chế giễu, quay đầu nhìn cô. 

Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng trong đầu lại nảy lên ý nghĩ xấu. 

Đúng là, anh không có thói quen cưỡng ép người khác. 

Nhưng anh chưa nói là, mình không thể sửa thói quen này. 

Từ chức sao, rất tốt.

Sau khi được giải thoát ở chỗ Triệu Chính Nguyên, đúng lúc anh cũng có biện pháp khác để cô ở bên cạnh anh.

——

Ngày hôm sau, là ngày giao dịch bên Thành Nam. Triệu Cảnh Hàng dẫn cấp dưới tới hiện trường.

Thẩm Thu cũng đi theo, đối với cô mà nói, đây là công việc cuối cùng của cô trong mấy ngày nay. 

Nhân viên bên Thành Nam thấy sự có mặt của Triệu Cảnh Hàng, lịch sự mời anh vào phòng chờ: “Triệu tổng, ngài ngồi trước đi, chúng tôi đã nộp đầy đủ thông tin của ngài rồi ạ, ngài chờ ở đây một lát.”

“Được.”

Phòng chờ rất lớn, đã có mấy người có danh tiếng ở công ty khác cũng ngồi ở đây.

Cuộc cạnh tranh lần này quả thực rất lớn, nhưng Thẩm Thu biết Triệu Cảnh Hàng mới là đối thủ cạnh tranh lớn nhất ở đây. Bởi vì ngay cả Triệu Tu Diên cũng kiêng kỵ anh. 

“Uống gì?” Triệu Cảnh Hàng rất bình tĩnh hỏi.

Người bên cạnh còn tưởng Triệu Cảnh Hàng đang hỏi mình, vừa định trả lời, mới biết là anh đang hỏi vệ sĩ bên cạnh.

Thẩm Thu liếc anh một cái: “Tôi không uống.”

Triệu Cảnh Hàng không để ý, anh vẫy tay với nhân viên: “Cà phê.”

“Được, ngài chờ một lát.”

Thời gian trôi qua một lúc, nhân viên bưng một ly cà phê tới cho Triệu Cảnh Hàng.

“Triệu tổng, ngài……” Lời nói còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên có người chạy tới, đụng phải nhân viên, suýt chút nữa là làm ly cà phê rớt xuống đất. 

“Thực xin lỗi.”

Người chạy tới là cấp dưới của Triệu Cảnh Hàng, Triệu Cảnh Hàng nhíu mày: “Chạy cái gì?”

Sắc mặt của cấp dưới rất khó coi, xin lỗi với nhân viên bên cạnh mới đi tới bên cạnh Triệu Cảnh Hàng.

“Triệu tổng, có vấn đề……”

Triệu Cảnh Hàng liếc anh ta một cái: “Vấn đề gì?”

Hô hấp của cấp dưới hỗn loạn, thấp giọng nói: “Tài liệu của chúng ta có khả năng đã bị tiết lộ……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi