VỆ SĨ THẦN CẤP CỦA NỮ TỔNG GIÁM ĐỐC


Có một vài người sinh ra đã không thích dài dòng... những lời nói đơn giản lại có thể chạm sâu đến đáy lòng người khác; có người nói ba hoa chích chòe, trên trời dưới biển, nhưng cũng không làm người khác động lòng.
Hiển nhiên là Lâm Phi thuộc tuýp người đầu tiên, ít nhất là Tô Ánh Tuyết cảm thấy như vậy. Bởi vậy, người đàn ông này trong lúc không ngờ nhất lại nói những lời làm cô muốn rơi nước mắt.
Có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nồi nào úp vung ấy.
Cô giống như là đã trúng độc của người đàn ông này, mỗi lúc như vậy,chỉ số thông minh làm cô kiêu ngạo lại bị hạ xuống một cách thảm thương, cho nên nhanh chóng ngây ngốc bị hắn hấp dẫn, quên mất linh hồn nhỏ bé.
Trong lòng cô, giống như có một vầng mặt trời đang chậm rãi nhô lên, làm khép lại vết thương đang bị băng tuyết phủ lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.
Nhưng cô không muốn để hắn kiêu ngạo, cho rằng nàng dễ dụ. Cho nên, bộ dạng giống như một công chúa kiêu ngạo, giật tấm vé từ trên tay hắn, quay đầu, nói một câu mà sau này cô nghĩ lại nhận ra là một sự thoái thác ngốc nghếch.
- Hừ, nếu không phải anh đã bỏ tiền mua, thì em cũng không đi cùng anh.
Dứt lời, Tô Ánh Tuyết liền khoác túi đi về bãi đỗ xe, lúc quay người lại khóe miệng không nhịn được cong lên, lộ ra ý cười vui vẻ.
Lâm Phi tại chỗ sửng sốt một lát, cảm thấy cô gái này thật biết trêu chọc người khác đi, cái tính tiêu tiền như nước của cô mà lại quan tâm đến tiền vé xe cỏn con này, đánh chết hắn cũng không tin.
Xem ra bản thân đã vượt qua một lần nguy cơ. Nhanh chóng đuổi theo, đoạt lấy túi trên tay cô.
- Nào, Tiểu Tuyết, anh cầm giúp em, ngồi xe anh đi, đỗ gần đây thôi, em muốn ăn cái gì? Em muốn ăn gì thì chúng ta đi ăn cái đó...
Lâm Phi ân cần chăm sóc, biểu hiện hoàn toàn là một người đàn ông tốt, nhưng lại làm cho không ít người qua đường bĩu môi, cảm thấy người đàn ông này giống thái giám bên cạnh phi tần thời cổ đại, bạn gái xinh đẹp là một chuyện, nhưng tôn nghiệm người đàn ông ở đâu?
Nhưng mà trong lòng Tô Ánh Tuyết cảm thấy rất đắc ý, với tính bá đạo của hắn mà có thể làm như vậy, chứng tỏ mình rất quan trọng, bước chân càng nhẹ nhàng tăng tốc.
Hai người nhanh chóng lái xe đến phố ẩm thực gần đó, phong ba giữa hai người cũng coi như đã được dẹp yên.
Nhà Tô gia, trong đại sảnh lầu 1
Tô Tinh Nguyên đang dùng thím Giang gọi điện.
- Thím Giang, chị nói là Tiểu Tuyết đang đi hẹn hò với Lâm Phi ở cảng cá đúng không?
Tô Tinh Nguyên hơi bất ngờ hỏi.
- Đúng vậy, lão gia, tiểu thư hôm nay rất vui vẻ, chuẩn bị quần áo hơn một giờ mới đi ra ngoài.
Thím Giang cười, giống như bà đang gả con gái của mình vậy.
- Ha ha, được, tốt...
Tô Tinh Nguyên cảm khái, nói liền mấy chữ tốt, cũng không biết là tư vị gì, trong lòng cảm thấy vui vẻ nhưng cũng thật trống rỗng.
Thím Giang dường như hiểu được tâm trạng đó, cười nói:
- Lão gia, tiểu thư sớm muộn gì cũng phải gả đi, được gả cho người trong lòng, đây là chuyện tốt.
- Đúng vậy.... không ngờ con bé mới sinh ra chỉ lớn hơn cái bàn tay mà nay đã lớn như vậy, phải lập gia đình rồi.
Tô Tinh Nguyên trong mắt đầy vẻ yêu thương:
- Người cha này, cũng không ra sao, cũng may là con gái còn ưu tú hơn ta.
- Lão gia đừng nói vậy, Tô gia không có căn cơ gì, sự nghiệp lớn cũng chỉ là miếng thịt mỡ trong mắt người ta, ngài có thể chống đến bây giờ cũng là không dễ dàng gì. Tin rằng tiểu thư cũng hiểu dụng tâm, sự vất vả của ngài.
Thím Giang khuyên nhủ.
- Haha , hy vọng vậy đi, ta chỉ hy vọng lúc đi gặp Uyển Dung, có thể nhìn mặt bà ấy không hổ thẹn.
Tô Tinh Nguyên thở dài.
Xác nhận tình cảm Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi đang dần tốt lên, trong lòng Tô Tinh Nguyên cũng yên tâm.
Thực ra trong lòng hắn đang thấp thỏm không yên, Lâm Phi biết Khuynh Thành đang đạp lên tuyến của Vương gia, liệu có suy nghĩ làm phản chăng?
Mặc dù hôm đó ăn cơm ở nhà, khi Lâm Phi nghe đến “ Vương gia” cùng “ Cố Thải Anh” cũng không có biểu hiện gì khác lạ, giống như rất đại lượng nhưng y vẫn cảm thấy không an toàn.
Cho nên y muốn thông qua thím Giang thăm dò tình hình cụ thể.
Như vậy xem ra, Lâm Phi đúng là không bởi vì chuyện của Vương gia mà nảy sinh khoảng cách, có lẽ bởi vì đây chỉ là gián tiếp, cũng không phải phải thật sự phụ thuộc vào Vương gia, hắn mới không phản đối.
Y hoàn toàn yên tâm, lại gọi cầm điện thoại lên, ấn số điện thoại của Cố Thải Anh.
Nếu là trước kia, mặc dù Cố Thải anh là cố đông lớn thứ 3 của Khuynh Thành nhưng y cũng không dám tùy tiện như vậy gọi cho người đàn bà đó. Dù sao Cố Thải Anh đầu tư trên rất nhiều lĩnh vực, có cổ phần trong rất nhiều công ty, cổ đông của Khuynh Thành cũng chỉ là một phần đầu tư nhỏ của bà ta.
Nhưng hiện tại, sắp trở thành thông gia, Tô Tinh Nguyên không cần băn khoăn gì liên lạc khi cần.
- Cố hội trưởng, là tôi... có một chuyện vui muốn nói cho bà biết, hahaha....
Tô Tinh Nguyên cười, nói chuyện mình đã thuyết phục Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết tuần sau làm lễ ra.
Cố Thải Anh đang ngồi trong phòng làm việc xem báo cáo. Nghe xong lời này, lập tức kích động đứng bật dậy, đi đến trước cửa sổ văn phòng, một tay đặt lên ngực, không dám tin tưởng hỏi :
- Thật sao? Phi Nhi đồng ý nhanh vậy sao?
- Đúng, hôm nay Lâm Phi cùng Tiểu Ngưỡng đi cảng cá chơi, nghe bảo mẫu nói ngày mai mới về, đây chính là dấu hiệu tốt.
Tô Tinh Nguyên có chút đắc ý, việc Cố Thải Anh không làm được, y lại làm được một cách dễ dàng.
Y không khỏi cảm khái, lần lật ngược lại này của Tô Ánh Tuyết, quả thực quá thần kỳ, nhìn thì giống như Tô gia tổn thất một lượng lớn cổ phần công ty, nhưng thực ra là lấy được lợi ích lớn trong tương lai.
Sau này Cố Thải Anh sẽ phải thẹn với Lâm Phi về chuyện này. Cho dù hiện tại Cố Thải Anh là chủ tịch của Khuynh Thành, sau này chân chính thu được lợi, nhưng cổ phần của quốc tế Khuynh Thành còn nhiều hơn.
- Tô tiên sinh, vậy Lâm Phi hiện tại biết tôi là Chủ Tịch của Khuynh Thành rồi chứ, biết rõ Khuynh Thành và Vương gia có quan hệ, nó... không nói gì sao?
Cố Thải Anh lo lắng hỏi.
Tô Tinh Nguyên nói:
- Lâm Phi không phải không hiểu, nó biết rõ đây chỉ là vụ hợp tác buôn bán thuần túy, chứ không phải có quan hệ đến tình cảm, cho nên, nó không phản đối cũng là hợp tình hợp lý.
- Ô... thật sự là quá tốt, lễ kết hôn tuần sau, có việc gì cần tôi giúp, Tô tiên sinh cứ nói.
Cố Thải Anh cười nói.
- Chuyện này, cứ để tôi toàn quyền xử lý đi, Cố hội trưởng chỉ cần đến dự với thân phận Chủ tịch là được, như vậy, Lâm Phi cũng sẽ không phản đối, dù sao cũng hợp tình hợp lý.
Tô Tinh Nguyên nói:
- Như vậy, từ nay trở đi thời gian gặp mặt ngày càng nhiều, tôi thấy, không lâu nữa Lâm Phi nhìn thấy Cố hội trưởng cũng không quá kích động.
Cố Thải Anh không ngừng gật đầu, mặc dù biết Tô Tinh Nguyên muốn tìm lợi ích từ nàng. Nhưng không sao, chỉ cần Lâm Phi tha thứ, bà thấy trả một cái giá lớn cũng không thành vấn đề.
Nói chuyện với Cố Thải Anh xong, Tô Tinh Nguyên thoải mái dựa trên sopha, nghĩ đến viễn cảnh sau này, y cảm thấy vô cùng hài lòng.
- Ông xã, có chuyện gì mà vui vậy?
Diêu Lam mặc váy tơ màu đen uyển chuyển bước xuống từ trên lầu, bờ mông đẫy đà lả lướt lộ vẻ phong tình.
Bà đi đến cạnh sofa, tay khoác vai Tô Tinh Nguyên, cười mỉm.
Tô Tinh Nguyên quay đầu nhìn vợ, không hiểu sao hai ngày nay tâm tình của Diêu Lam không phiền muộn như trước. Mỗi ngày ngoài việc đến viện thăm Tô Tuấn Hào, bà lại đi dạo phố, tụ tập bạn bè như trước, có vẻ còn dịu dàng hơn trước rất nhiều.
- Phu nhân, nói em đừng có mất hứng, anh đang rất vui mừng vì buổi đính hôn của Tiểu Tuyết và Lâm Phi vào tuần sau…Ha ha…Sau này Tô gia của chúng ta cũng là thân thích của Vương gia rồi, mặc dù tạm thời không tiện lên mặt, nhưng lợi ích vẫn đang bày ra trước mắt.
Tô Tinh Nguyên cười nói.
Diêu Lam cười nói:
- Em thì làm sao, chuyện này em cũng vui mừng mà, sao có thể tức giận được.
Tô Tinh Nguyên sững sờ, kỳ quái nói:
- Phu nhân, sao vậy…không hận Lâm Phi nữa?
Diêu Lam thở dài, bộ dạng thoải mái:
- Hận thì thế nào, cũng trách Hân trước quá không hiểu chuyện. Mặc dù Lâm Phi ra tay hung ác, nhưng hận nó cũng chẳng giải quyết được việc gì. Em đã gả cho anh, đương nhiên phải nghĩ cho Tô gia, sau này có gì bất mãn cũng sẽ để trong lòng…Ông xã, em cũng muốn sống thoải mái, em sẽ giúp anh cùng chuẩn bị lễ đính hôn cho tụi nhỏ.
Tô Tinh Nguyên vui mừng gật đầu, cầm tay Diêu Lam nói:
- Bà xã, em nghĩ như vậy là đúng rồi, chắc chắn Hân sẽ khá lên, sau này chúng ta làm việc thiện tích đức, tất sẽ có phúc.
- Được rồi, vẫn nên nói chuyện lễ đính hôn thì hơn, không bằng em giúp anh lo họ hàng thân thích, anh lo mấy người bạn làm ăn, như vậy cũng chia sẻ gánh nặng giúp anh.
Diêu Lam nói.
- Được, được, Tiểu Lam, vậy thì vất vả cho em rồi.
Tô Tinh Nguyên cười, tay chậm rãi sờ lên đùi đang đặt trên sofa của Diêu Lam, tay thò vào bên trong váy…
Người phụ nữ này trở nên hiểu chuyện như vậy, Tô tiểu thư cũng muốn “ban thưởng” cho bà một chút.
Diêu Lam cũng rất phố hợp, ôm lấy cổ chồng, dán bộ ngực đầy đặn lên người Tô Tinh Nguyên:
- Chồng yêu, chúng ta lên gác thôi, không thì vú Trương nhìn thấy mất.
- Được…được.
Tô Tinh Nguyên cười mập mờ, hai tay ôm lấy cặp mông đầy đặn của Diêu Lam rồi đi lên lầu.
Diêu Lam ngoan ngoãn tựa đầu vào vai Tô Tinh Nguyên, trong hốc mắt lộ ra tia âm độc, chỉ là Tô Tinh Nguyên không phát giác ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi