VỆ SĨ THẦN CẤP CỦA NỮ TỔNG GIÁM ĐỐC


Cách tư duy của Tô Ánh Tuyết luôn khiến Lâm Phi phải suy nghĩ.
Lâm Phi không ngờ, cô gái lúc này còn đang nói muốn xem mặt trời mọc, muốn đi bộ cả đêm trên bờ cát trắng, bỗng chạy tới chỗ Lâm Phi, kêu đau chân, bắt hắn cõng về khách sạn đi ngủ.
Mặt trời mọc? Cô nói không cần nhìn nữa, cô hết hứng rồi.
Lâm Phi đã quen với vị hôn thê thay đổi trong chớp mắt, nhưng hắn vẫn không nói nên lời.
Tuy nhiên, được cõng Tô Ánh Tuyết trên lưng đi một quãng đường dài, Lâm Phi vẫn cảm thấy rất vui, vì hắn có thể chạm tay mình vào đùi và mông cô.
Tiếc là lúc về khách sạn, hai người vẫn phân giường ngủ. Theo cách nói của cô, chưa kết hôn không thể ngủ cùng giường.
Ở thành phố cảng chơi hai ngày, hoặc có thể nói là sau khi đưa Tô Ánh Tuyết đi ăn hải sản hai ngày, hai người vui vẻ ngọt ngào về Lâm An.
Thứ hai, sau khi đưa Tô Ánh Tuyết tới công ty, Lâm Phi chạy tới bệnh viên. Hắn phải đem tin tức này báo cho bác Lâm Đại Nguyên.
Tuy Lâm Đại Nguyên chỉ có thể ngồi xe lăn tham gia lễ đính hôn, nhưng ông ấy là bậc trưởng bối nhất định phải có mặt.
Lúc tới phòng bệnh, Lâm Dao đang nói chuyện với Lâm Đại Nguyên. Dù sao cha con thì vẫn là cha con. Tuy Lâm Đại Nguyên không thích con gái làm ca sỹ, nhưng ông ấy cũng không đối chọi với Lâm Dao nữa rồi.
- Tiểu Phi tới rồi hả, ây da, đến rất đúng lúc, bác đang định bảo Dao Dao gọi điện cho cháu.
Lâm Đại Nguyên vẫy tay, bảo Lâm Phi ngồi xuống.
Lâm Phi cười hỏi:
- Có chuyện gì thế ạ?
- Là như thế này,
Lâm Đại Nguyên hơi khó nói:
- Hai hôm trước, lúc Dao Dao về nhà ở thôn Thủy Khẩu lấy mấy thứ, nghe người trong thôn nói, phần mộ tổ tiên ở phía bắc thôn bácng ta, có người muốn mua lại để san bằng, xây dựng thành đường lớn, mở khu phố buôn bá. Đây là ý của ông chủ tập đoàn Khuynh Thành, đó không phải là ý của tổng giám đốc Tô đấy chứ? Cháu làm tài xế cho tổng giám đốc Tô, có chuyện này thật sao?
Lâm Phi gật đầu:
- Đúng là có chuyện này, vẫn đang trong giai đoạn đàm phán.
Lâm Đại Nguyên tức giận nói:
- Mặc dù phần mộ tổ tiên nhà họ Lâm không ở đó, nhưng dù sao khu đất đó cũng có không ít phần mộ tổ tiên của họ hàng thân thích. Người Hạ Quốc coi trọng sự yên ổn, ngại di chuyển, người sống còn như vậy, huống chi là nghĩa địa của tổ tiên.
- Chuyện này hơn phân nửa những người trong thôn sẽ không đồng ý, chính phủ cũng không thể cưỡng ép bọn họ. Bác thấy, cuối cùng hai bên sẽ trở nên căng thẳng, không bằng cháu khuyên nhủ tổng giám đốc Tô từ bỏ ý định này đi. Nếu không… sau này, người trong làng biết cháu làm việc ở Khuynh Thành, bácng ta sẽ rất khó ăn nói.
Lâm Phi cười cười đáp lại:
- Bác à, chuyện làm ăn của tiểu Tuyết, cô ấy sẽ không nghe ý kiến của cháu đâu. Cô ấy rất coi trọng hạng mục này, cô ấy đã lên kế hoạch từ lâu lắm rồi. Cháu khuyên cũng bằng thừa, bác đừng phí sức nữa.
- Cháu… cháu gọi cô ấy là gì?
Lâm Đại Nguyên ngạc nhiên, trừng lớn hai mắt, ngồi bật dậy, chau mày nói:
- Tiểu Phi… cháu vừa gọi Tô tiểu thư là gì?
Lâm Dao ở bên cạnh vội vàng trấn an cha:
- Cha, cha đừng kích động quá, anh ấy…
- Bác cả!
Lâm Phi nghiêm túc nói:
- Hôm nay tới đây, cháu muốn chính thức thông báo với bác một chuyện, cháu và tiểu Tuyết định tổ chức lễ đính hôn. Bác là bác của cháu, lúc đó cháu mong bác sẽ có mặt.
- Cái gì? Đính hôn?
Lâm Đại Nguyên sắp điên lên mất, khoảng cách thực sự quá lớn.
Lâm Dao giật minh, ngạc nhiên nhìn anh cả. Tiến độ giữa Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết cũng nhanh quá rồi.
Lâm Phi thấy Lâm Đại Nguyên đang rất tức giận như thể sắp bộc phát, hắn bất đắc dĩ nói:
- Bác, cháu biết bác tức giận vì nghĩ cháu không nghe lời bác, vẫn ở cùng tiểu Tuyết. Nhưng chuyện này, sau này bác sẽ hiểu, cháu không thể làm trái với trái tim của mình.
- Cháu… cháu đúng là… cháu có còn coi bác là bác của cháu không hả? Hai anh em nhà này muốn làm ta tức chết hả?
Ngực Lâm Đại Nguyên phập phồng liên tục, không dám tin nhìn Lâm Phi.
Lâm Phi biết, lúc này có nói gì cũng vô dụng, vì vậy hắn quỳ trên mắt đất, thành khẩn dập đầu với Lâm Đại Nguyên.
- Bác, không cần biết sau này bác có hiểu được sự lựa chọn của cháu hôm nay hay không, cháu làm bác tức giận, thất vọng, là cháu sai. Cháu dập đầu tạ tội với bác, nhưng cháu xin bác hãy tham gia lễ đính hôn đó và hôn lễ sau này… Nếu không, cháu sẽ hối hận cả đời…
- Cha cháu mất, bác là trưởng bối duy nhất của cháu, cháu muốn bác biết, cháu rất coi trọng và quan tâm bác.
Lâm Phi cũng không nói thêm nhiều, hắn cung kính đứng dậy, khom lưng chào rồi quay người đi ra cửa.
Hắn biết, Lâm Đại Nguyên cần thời gian yên tĩnh suy nghĩ.
Sau khi dời khỏi bệnh viện, Lâm Phi cũng không về công ty mà lái xe tới thị trấn Tiêu Ninh, xem tình hình đám côn đồ huấn luyện.
Lúc vào nhà xưởng, hắn lại thấy không chỉ có Bao Tuấn Luân và Khương Tiểu Bạch ở đó, mà ngay cả Diệp Tử Huyên cũng có mặt.
Hai người đều là bạn lâu năm của Lâm Phi, bọn họ vốn rất thân thiết. Trước đây, lúc ở đồn cảnh sát, tuy cô ta không thèm làm quen với hắn, nhưng lúc thật sự phải đợi ở Lâm An, cô ta lại vẫn hay chạy tới xem.
Thấy Lâm Phi tới, Diệp Tử Huyên hất áo khoác trắng lên, cười cười, đi tới ôm cổ Lâm Phi:
- Đao Đao, tôi nghe nói cậu đang huấn luyện bọn họ. Cậu nói xem, cậu chỉ bắt bọn họ chạy bộ là sao?
Lâm Phi sớm đã quen với những hành động tùy tiện của cô gái này. Hắn đẩy cô ta ra, không thèm trả lời, ánh mắt nhìn về phía chân núi, nơi có một đám thanh niên đang chạy bộ.
Ngọn lửa màu vàng lại hiện lên trong mắt Lâm Phi, ánh mắt như chim ưng, những hình ảnh vốn không rõ ràng đều đã hiện ra gần ngay trước mắt.
Bao Tuấn Luân đem kính viễn vọng tới, cười nịnh nọt:
- Lâm tiên sinh, kính viễn vọng đây.
Nhưng Khương Tiểu Bạch lại đập anh ta:
- Tiểu Bao, tỉnh lại đi. Đôi mắt của anh Phi, đừng nói là kính viễn vọng, ngay cả kính hiển vi cũng không cần.
- Hả?
Bao Tuấn Luân không hiểu cho lắm, anh ta chăm bác nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, trong đôi mắt của Lâm Phi đột nhiên xuất hiện kim diễm khiến anh ta gặp ác mộng.
Hóa ra đó không phải là nằm mơ, đôi mắt của Lâm Phi thực sự có “khả năng dị thường”?
Lúc này, Lâm Phi đã thu hồi ánh mắt, kim diễm cũng đã biến mất, hắn cười hài lòng:
- Đúng vậy, tố chất thân thể xem ra đã được cải thiện. Thuốc của tiểu Bạch cậu xem như đáng tin.
- Hì hì, lão đại, có tôi anh cứ yên tâm. Nếu không phải tổn thương gân cốt, mỗi ngày đều phải luyện tập đến mức ngất đi, hôm sau còn có thể sống vui vẻ, tiểu tử tôi cũng xem như số tốt mệnh tốt. Đệ tử bình thường trong chùa bácng tôi không phương thuốc bí truyền này đâu.
Khương Tiểu Bạch đắc chí.
Diệp Tử Huyên hiếu kỳ nói:
- Lâm Phi, cậu muốn huấn luyện bọn họ thành cái gì vậy?
Lâm Phi nói không báct do dự:
- Yêu cầu không cao, trong vòng 4,5 giây phải chạy được 50m, chạy được 3000m trong vòng 7 phút. Chỉ cần đạt được hai yêu cầu này đã xem như hoàn thành giai đoạn thứ nhất của khóa huấn luyện, có thể chấp hành nhiệm vụ.
Diệp Tử Huyên liếc mắt:
- Cái này mà còn không cao sao? Chạy hết 40m trong vòng 4,3 giây đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp của đặc công rồi. Chạy được 50m trong vòng 4,5 giây thì không còn là trình độ của người bình thường nữa rồi.
Lão Bao ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu gì, nghe hai người nói chuyện có cảm giác mơ hồ. Nhưng Diệp Tử Huyên và Khương Tiểu Bạch thì hiểu rất rõ, yêu cầu của Lâm Phi với một số nhân vật trong thế giới ngầm không xem là gì, nhưng trong mắt một người bình thường, còn nhanh hơn cả nhà vô địch Olympic.
- Vì thế tôi mới bảo tiểu Bạch tới đây để bọn họ tắm bằng thuốc tăng cường thể lực. Đợi hai ngày nữa, thể lực của một số người trong số bọn họ đã đạt tiêu chuẩn. Dùng thêm “Đồng bì thiết cốt thuật” của Thiếu Lâm thập bát đồng nhân, rèn luyện cơ thể, gân cốt, tôi cũng không yêu cầu sức chiến đấu của bọn họ, mà chỉ cần bọn họ chạy nhanh mà thôi. Sức chịu đựng tốt thì không cần tốn nhiều thời gian lắm đâu.
Lâm Phi nói.
- Cái gì? Lão đại, em còn phải cho bọn họ dùng Cường Cân Kiện Cốt sao? Thật mệt nha…
Khương Tiểu Bạch buồn bực nói, còn tưởng chỉ cần điều chế thuốc để tắm, giám sát một báct là xong.
- Sao? Chẳng lẽ để tôi tự làm?
Lâm Phi liếc cậu ta.
- Hì hì…
Khương Tiểu Bạch run rẩy, vội vàng cười làm lành:
- Sao có thể để lão đại làm chuyện này, để em… để em…
Ba người Diệp Tử Huyên buồn rầu. Rốt cục, Lâm Phi muốn làm gì đây. Nhưng Lâm Phi lại tuyệt nhiên không chịu mở miệng, giống như mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay hắn.
Trên đường từ thị trấn Tiêu Ninh về Lâm An, Lâm Phi xem đồng hồ, còn chưa đến trưa, đang định gọi điện thoại hỏi xem Tô Anh Tuyết đã ăn cơm chưa.
Đúng lúc đó, Hứa Vi lại gọi tới.
Lâm Phi nghe máy, cười nói:
- Chị Hứa Vi, sao hôm nay chị lại có thời gian rảnh rỗi gọi cho em vậy?
Người phụ nữ đầu dây bên kia như có ý phê bình mà nói:
- Được lắm Lâm Phi, em đính hôn với tiểu Tuyết mà không thèm nói với người chị này một tiếng sao? Uổng công tình cảm nhiều năm của chúng ta.
Lâm Phi nghe xong, ngượng ngùng đáp:
- Chuyện hơi bất ngờ, ngay cả bác em cũng vừa mới nói. Đang định trong hai ngày này gọi cho chị, chị cũng phải tới tham gia mới được.
Hứa Vi hừ hừ:
- Phải đợi đến Chủ tịch Hội đồng quản trị gửi thiệp mời cho mấy người bạn làm ăn, chị mới biết chuyện này. Em và tiểu Tuyết đều là người xấu, thấy sắc quên bạn.
Lâm Phi biết phụ nữ hay nói đùa nên trả lời:
- Thật ra em cũng biết mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhưng có một số việc, nói đến là đến…
Hứa Vi ở đầu kia trầm mặc trong giây lát rồi buồn bã nói:
- Lâm Phi, thật ra trước đây, chị vẫn không dám nói với em một chuyện, vì tình hình công ty bất ổn, chị cũng thấy rất khó khăn. Nhưng bây giờ, em đã muốn đính hôn với tiểu Tuyết, chị nhất định phải nói. Hiện này, Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Khuynh Thành là…
- Em biết!
Lâm Phi trức tiếp ngắt lời Hứa Vi, cười chua chát đáp:
- Em biết là người đàn bà kia. Em cũng biết, hiện nay, Khuynh Thành có quan hệ với nhà họ Vương.
- Hả? Vậy em… sao em…
Dĩ nhiên, Hứa Vi rất kinh ngạc. Nếu Lâm Phi đã biết, vì sao hắn lại không có phản ứng gì. Trước đây, lúc Lâm Phi nhắc đến người phụ nữ kia, bộ dạng hung ác khiến Hứa Vi rất sợ hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi