VỆ SĨ THẦN CẤP CỦA NỮ TỔNG GIÁM ĐỐC


Hắn phải thừa lúc mình còn có thể khống chế được, mau chóng ngăn ngừa hậu hoạn.
Trên thực tế, hắn đã ngửi thấy mùi vị của âm mưu, nhưng hắn không kịp suy nghĩ kỹ càng nữa.
Diệp Tử Huyên nghe vậy, nháy mắt ra hiệu cho Khương Tiểu Bạch, lúc này sắc mặt hòa thượng đứng đắn vô cùng, hiểu ý gật đầu.
Khương Tiểu Bạch vận khởi một ngụm chân khí, há miệng hô to một tiếng về phía cửa đại sảnh.
- Mở ra!
Tiếng hô như tiếng rống của sư tử Thiếu Lâm tự, như sóng âm vô hình, xuyên thấu qua một đám người cách vài chục met, chui vào lỗ tai khách mời có mặt.
Mặc dù không dùng nhiều chân khí lắm, sẽ không gây thương tổn cho khách mời, nhưng tiếng hét vang vọng đủ để những người bình thường này sợ tứi mức nhượng bộ lui binh!
Một đoàn khách mời bị dọa sợ sắc mặt tái nhợt, không ai dám ngăn cản, tránh hết sang một bên cho ba người Lâm Phi mau chóng đi ra ngoài.
Đám người Tô Tinh Nguyên kinh ngạc một hồi, hòa thượng bên cạnh Lâm Phi có lai lịch thế nào?
Nhưng bọn họ cũng không rảnh để quản chuyện này, buổi đính hôn ngày hôm nay đã kết thúc trong bi thảm. Thấy Tô Ánh Tuyết hồn bay phách lạc, bất lực kìm tiếng khóc, lại nhìn Cố Thải Anh hối hận không thôi, che mặt khóc đau khổ, Tô Tinh Nguyên cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng.
Vừa nghĩ tới người gây nên cục diện này chính là Diêu Lam, người đứng bên cạnh mình, Tô Tinh Nguyên muốn trực tiếp vả cho bà ta mấy chục vả.
Nhưng khi quay đầu sang nhìn bên cạnh, lão không thấy bóng dáng Diêu Lam đâu.
Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao cũng không còn tâm tình tiếp tục ở lại đây, Lâm Đại Nguyên tức giận trừng mắt với Cố Thải Anh, rồi cùng Lâm Dao rời đi.
Ba người Lâm Phi vọt tới bên ngoài khách sạn, sau khi lên xe của Diệp Tử Huyên, lập tức rời khỏi khách sạn.
Lâm Phi ngồi ở ghế phía sau, không ngừng ôm đầu, phát ra tiếng thở dốc trầm thấp như dã thú, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cố gắng khống chế cho mình tình táo.
- Đao ca! Đao ca anh làm sao vậy! Chuyện…chuyện này là sao? Chẳng phải sau khi nội lực của anh được phong bế đã không có vấn đề gì rồi sao…Chẳng lẽ lại tái phát?
- Chẳng lẽ là trúng độc?
Diệp Tử Huyên vừa lái xe, nói xong lại lắc đầu:
- Không đúng….không nói đến thân thể của cậu cơ bản không sợ tuyệt đại đa số độc tố, cho dù có người hạ độc với cậu, cậu cũng đều rất tinh tường, chắc chắn cậu sẽ phát hiện ra mà…
Lâm Phi lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết….nhưng chắc không phải trúng độc, trên thế giới này người có thể hạ độc với tôi có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa độc tố hầu như không có tác dụng với tôi…
- Hẳn là có thứ gì đó đã kích thích não của tôi…làm nhiễu loạn thần trí của tôi…người đó rất hiểu tôi, biết tình trạng cơ thể tôi….huyệt phong trì của tôi cảm nhận rất rõ ràng, nội lực có phần không được trấn áp…
- Vậy phải làm sao? Hay là…hay là em đánh ngất anh?
Khương Tiểu Bạch như phát điên hỏi.
Diệp Tử Huyên mắng to:
- Cậu điên rồi sao? Chẳng may sức mạnh của cậu không đủ để đánh Lâm Phi ngất xỉu, ngược lại khiến cho chân khí trong thể lực của cậu ấy phát tiết ra ngoài, phát vỡ phong bế, có thể cậu ấy sẽ phát điên triệt để!
- Nhưng…nhưng cứ để thế này cũng không được.
Khương Tiểu Bạch vò đầu.
Lâm Phi nheo mắt, trong mắt lóe lên ánh vàng:
- Chắc chắn có nguyên nhân đặc biệt nào đó…nếu không sẽ không đột nhiên khó có thể khống chế như vậy.
Lâm Phi nghĩ đến điều gì đó, vội rút điện thoại từ trong áo ra, tìm một dãy số, chính là dãy số của Phương Nhã Nhu được lưu trong buổi tiệc rượu thương hội lần trước!
- Alo, Lâm Phi?
Phương Nhã Nhu đang viết luận văn y học trong văn phòng, rất ngạc nhiên khi thấy Lâm Phi gọi điện cho mình. Đây là lần đầu tiên hắn gọi điện cho cô.
Lâm Phi cắn chặt răng nói:
- Bác sỹ Phương, bệnh viện của các cô chắc chắn có thuốc Haloperidol và Lorazepam đúng chứ…lấy cho tôi nhiều một chút, giờ tôi sẽ đến tầng hầm gara trong bệnh viện các cô, mau, tôi có việc cần dùng gấp!
- Cái…cái gì?
Phương Nhã Nhu nghe giọng nói không bình thường của Lâm Phi, truy hỏi:
- Anh nói rõ ràng ra…tôi nghe không hiểu.
- Chết tiệt….cô không biết Haloperidol là gì sao? Haloperidolvà lorazepam cô đã nghe qua bao giờ chưa?
Lâm Phi tưởng Phương Nhã Nhu không biết tên tiếng Trung của hai loại thuốc đó.
-Sao…sao tôi có thể không biết! Nhưng…nhưng anh cần thuốc thần kinh làm gì?
Phương Nhã Nhu tức giận nói.
Lâm Phi sắp khóc rồi:
- Nhã Nhu…mau…tôi cần cô giúp…
Đây là lần đầu tiên Phương Nhã Nhu thấy Lâm Phi dùng giọng điệu này để nói chuyện, trong lòng sốt sắng, vội đồng ý:
- Được được, giờ tôi đi, anh đến khu F gara để xe, chỗ đó ít người!
Cô cũng hiểu rõ, chỉ sợ hiện tại tình trạng của Lâm Phi không bình thường, hẳn là không nên để người khác bắt gặp.
May mà bệnh viện cũng không xa, Diệp Tử Huyên lái xe cực nhanh, một đường bão táp, xông hai chốt đèn đỏ, chỉ không đến mười phút đã vọt tới tầng ngầm gara bệnh viện.
Lúc này, Phương Nhã Nhu một thân áo trắng vừa xuống đến nơi, trán lấm tấm mồ hôi, có vẻ là chạy tới.
- Lâm Phi? Lâm Phi làm sao vậy?
Phương Nhã Nhu thấy cửa xe mở, Lâm Phi bên trong sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt lại hung thần ác sát, vẻ thống khổ, cô không còn tâm trạng để ý đến tên hòa thượng kỳ quái trong xe, ân cần hỏi thăm.
- Đưa thuốc cho tôi!
Lâm Phi thấy hai lọ thuốc Tây trên tay Phương Nhã Nhu, liền đưa tay đoạt lấy.
Sau khi thấy tên trên lọ thuốc không sai, hắn trực tiếp mở nắp ra, đổ một vốc thuốc vào mồm!
Phương Nhã Nhu mở to đôi mắt, ngăn cản hắn:
- Anh điên rồi? Liều dùng của haloperidol không được vượt quá 60 milligram mỗi ngày! Nếu không sẽ xảy ra chuyện!!
Mặc dù cô không phải là bác sỹ khoa thần kinh, nhưng cũng biết không ít loại thuốc. Lúc này thấy Lâm Phi đổ thuốc như đổ kẹo vào miệng, hơn nữa còn nhai xong mới nuốt, cô sợ đến mức tâm can sắp bay ra ngoài.
Khương Tiểu Bạch ở bên cạnh đã ngăn lại cánh tay đang giơ ra của Phương Nhã Nhu, nghiêm mặt nói:
- Bác sỹ, không cần vội, anh Phi sẽ không xảy ra chuyện, anh ấy chỉ cần chút thời giam để dịu lại.
Diệp Tử Huyên đã lấy ra một chai nước khoáng trong xe, đưa cho Lâm Phi, rồi để hắn nuốt hết hai lọ thuốc.
Một lượng lớn thuốc vào bụng, Lâm Phi đau khổ ôm lấy bụng, bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.
- Ah…ah…
Cổ họng Lâm Phi phát ra thanh âm như bánh răng ma sát, có vẻ muốn nhổ ra, lại vì hô hấp khó khăn mà muốn tắt thở.
- Lâm Phi! Lâm Phi! Anh sao vậy! Đã nói với anh là không thể uống nhiều như vậy rồi!
Phương Nhã Nhu sốt sắng đến phát khóc, ngồm xổm xuống định đỡ Lâm Phi dậy.
Nhưng khí lực của cô cơ bản không đủ để khống chế Lâm Phi, bị người đàn ông trong lúc vô tình lăn mình, cô té ngã xuống đất.
Khương Tiểu Bạch không nói lời nào dùng lực bắt lấy nửa thân trên của Lâm Phi, ánh mắt tràn đầy lo âu và không đành lòng, nhưng không thể làm gì khác được.
- Đao ca…Đao ca cố lên…
Diệp Tử Huyên ở bên cạnh hốc mắt cũng dần đỏ. Đây không phải lần đầu tiên họ nhìn thấy Lâm Phi phải chịu đựng đau đớn ở đại não, người đàn ông này có đại não vượt xa sự tưởng tượng của người thường, nhưng cũng vì vậy mà hắn phải chịu đựng sự tra tấn khác người!
Nếu không phải từ nhỏ đã sống bên lằn ranh giới sinh tử, chịu nhiều đau khổ thì chỉ sợ người thường phải chịu tra tấn như vậy đã tự sát rồi!
Toàn thân Lâm Phi co rút mãnh liệt một hồi, cuối cùng đã bình tĩnh lại, ánh mắt chất chứa đầy vẻ mệt mỏi, miệng thở hổn hển.
- Yên tâm…tôi không sao…chỉ là…cần nghỉ ngơi…
Lâm Phi chủ yếu là nói cho Phương Nhã Nhu nghe. Thấy người phụ nữ này quan tâm đến mình như vậy, hắn có chút cảm động. Thực ra hắn và cô ta không có quan hệ gì ghê gớm, chỉ tính là trong đô thị biển người mênh mông này, là hồng nhan tri kỷ có thể nói chuyện mà thôi.
Cho nên, giọt nước mắt quan tâm này của Phương Nhã Nhu, đặc biệt trân quý.
- Cô là bác sĩ…nên biết, thành phần của Lorazepam, dùng quá nhiều sẽ rơi vào trạng thái hôn mê…
Phương Nhã Nhu lau nước mắt, bất mãn nói:
- Sao anh biết thế mà vẫn uống? Anh không sợ chết sao?
- Ha ha.
Lâm Phi nhếch miệng, cười khổ nói:
- Đâu có dễ dàng chết như vậy….tôi chỉ coi là thuốc cho mình dễ ngủ mà thôi..
Nói xong, Lâm Phi nâng cánh tay trái lên, bởi toàn thân bủn rủn, mới nâng lên được một nửa thì chóng mặt, lại buông xuống.
- Tiểu Bạch…
- Đao ca có dặn dò gì ạ?
Lâm Phi cố gắng cho mình tỉnh táo:
- Tôi nghi ngờ…vấn đề là trên mặt chiếc nhẫn…cậu…cậu tháo nó xuống giúp tôi…
- Chiếc nhẫn?
Mắt Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên sáng lên, xem ra sau khi Lâm Phi trấn tĩnh lại đã nghĩ ra điểm mấu chốt!
Phương Nhã Nhu lúc này mới phát hiện ra, Lâm Phi đang mặc trang phục của chú rể, còn đeo nhẫn đính ước, không khỏi có chút kinh ngạc.
Khương Tiểu Bạch vội tháo chiếc nhẫn ra, cẩn thận xem xét, đột nhiên phát hiện thấy mặt trong của chiếc nhẫn có một vòng xám bạc nhàn nhạt, tuyệt không phải là màu sắc vốn có của bạch kim.
- Đao ca! Đây là cái gì vậy! Có vẻ như là một loại nước sơn dính chặt trên bề mặt!
Khương Tiểu Bạch đưa chiếc nhẫn gần đến Lâm Phi.
Lúc này Lâm Phi đã bị lượng lớn thuốc làm cho buồn ngủ, cố gắng trợn mắt nhìn thứ bên trong nhẫn, đại não đang tận lực chuyển động…
- Thì ra là vậy…
Trong mắt Lâm Phi lộ ra vẻ chợt hiểu, cười khổ nói:
- Victor…tao đã xem nhẹ mày…
- Victor? Là do gã làm?
Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên lộ ra vẻ khiếp sợ, còn Phương Nhã Nhu thì không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi