VỆ SĨ THẦN CẤP CỦA NỮ TỔNG GIÁM ĐỐC


- Hội trưởng nói rất đúng ạ.

Hạ Dương khẽ mỉm cười.

Hạ Chấn Đình đi xuống khỏi bục, Hạ Dương vội vàng mang một chiếc áo bông trắng tới mặc cho chủ tử.

- Lần này tâm pháp Quỷ Sát Hắc Ma của ta có thể thuận lợi luyện đến cấp 9, công lao của cậu cũng không phải là nhỏ, giúp ta lấy được máu của 49 đồng nam và 49 đồng nữ mà không khiến người ta nghi ngờ.

- Cậu cũng tìm cho ta 81 loại thực vật dẫn độc máu của đồng nam đồng nữ, hỗ trợ việc ta luyện công. Hạ Dương, cậu muốn thưởng gì cứ nói.

Hạ Chấn Đình thoải mái nói.

Hạ Dương lắc đầu đáp:

- Hạ Dương không dám tranh công, tổ tiên tôi đời đời chịu ơn của nhà họ Hạ. Được phục vụ cho hội trưởng là niềm vinh hạnh của Hạ Dương.

- Được, vậy ta sẽ ghi nhớ điều này.

Hạ Chấn Đình cất bước đi về hướng tiền viện, thuận miệng nói:

- Hai ngày này lúc ta tập trung tinh thần luyện công, có xảy ra chuyện gì không?

Hạ Dương ở phía sau liền báo cáo:

- Cũng không có quá nhiều việc cần hội trưởng xử lý, chỉ có việc Hùng đường chủ của Bạch Hổ đường và Triệu đường chủ của Phi Điểu đường muốn tạm thời dừng việc làm ăn buôn bán nội tạng.

- Chủ yếu là do sau khi cứ điểm bị điều tra, một vài vị cán bộ có quan hệ đã bị điều tra, những cán bộ mới nhậm chức thì chưa liên kết được. Gần đây mọi chuyện có nhiều biến động, không được an toàn.

- Nói với họ, nếu như bọn họ không tiếp tục làm thì đừng làm đường chủ nữa. Nguy hiểm? Con đường này, ai mà không thận trọng, ai không nguy hiểm? Người trong thành phố khó kiếm thì đi tới mấy vùng nông thôn xa xa mà tìm người.

- Còn có rất nhiều người làm công, người chiêu sinh không có hộ khẩu, cứ giết! Nhà nước sao? Nhà nước nào thèm quan tâm xem bọn họ đang làm gì cơ chứ? Chẳng qua chỉ là một đám dân đen, sống chỉ lãng phí lương thực mà thôi, sớm một chút giải thoát cho họ, lấy nội tạng bán kiếm tiền, cứu sống những kẻ có tiền, ít ra còn có chút tác dụng.

Hạ Chấn Đình cười lạnh nói:

- Mỗi năm tiền trong hội thu được phần lớn dựa vào việc buôn bán nội tạng. Nếu ngừng việc làm ăn này, tổn thất vô cùng lớn, tuyệt đối không được ngừng!

- Vâng thưa hội trưởng!

Hạ Dương lại nói:

- Còn có Hoa Vô Lệ của tập đoàn Thiên Trì phái người đến thúc giục, hỏi xem lúc nào có thể lấy được 8 tỷ từ chỗ Vương Thiệu Hoa.

Hạ Chấn Đình hừ lạnh:

- Tên tiểu tử Hoa Vô Lệ rõ ràng cùng hội cùng thuyền với Vương Thiệu Hoa, vừa ăn cướp vừa la làng! Lần trước thuê sát thủ nước ngoài lại dám lấy danh nghĩa của Hắc Long hội chúng ta, để cho Bộ Công an nghĩ rằng chúng ta thông đồng với thế giới ngầm quốc tế, từ đó gây áp lực cho chúng ta.

- Lần này, hai người bọn chúng hợp lực lấy tiền, lại nói với Long Vương là do Vương Thiệu Hoa làm, để Hắc Long hội của chúng ta đối đầu với Vương Thiệu Hoa, từ đó làm nhà họ Vương bất mãn?

- Hừ hừ, tính toán hay lắm, bọn chúng chiếm hết tiện nghi, thiệt thòi chúng ta phải chịu.

- Chuyện này cứ kết thúc như vậy đi, có thể kéo dài được thì kéo. Việc bắt con con gái Vương Thiệu Hoa đã không thành công thì thôi đi. Nếu không chúng ta thật sự sẽ trở thành kẻ địch của nhà họ Vương mất.

- Gần nghìn tỷ lợi nhuận của tập đoàn Thiên Trì trong một năm cũng chia cho Hắc Long hội ngày càng ít, còn muốn chúng ta phải làm việc khổ cực. Chúng coi Hạ Chấn Đình này là gì chứ… Sớm muộn gì ta cũng sẽ nghiền nát đám người Hoa gia Thiên Trì làm phân bón hoa.

- Nhưng…

Hạ Dương lo lắng nói:

- Hình như Long Vương đã tin lời của Hoa Vô Lệ.

- Lão già đó không tin Hoa Vô Lệ, mà là trong mắt lão, tuy Hoa Vô Lệ có khôn vặt nhưng cũng không có uy hiếp gì lớn. Cái lão muốn chỉ là một người quản lý tập đoàn Thiên Trì để không ngừng kiếm tiền cho lão mà thôi.

- Về phần ta, ta trẻ hơn lão nhưng thực lực lại gần bằng lão, dĩ nhiên lão muốn dùng Hoa Vô Lệ để kiềm chế ta, để ta không làm được gì.

Hạ Chấn Đình khinh thường nói.

- Thực lực của Hoa Vô Lệ kém xa hội trưởng. Không bằng chúng ta tìm một cơ hội, âm thầm mưu sát nhân vật chủ chốt của nhà họ Hoa? Nghĩ đến sự ổn định của đại cục, Long Vương có biết cũng sẽ không quở trách chúng ta.

Sắc mặt Hạ Dương ngoan độc.

Hạ Chấn Đình khoát tay:

- Hoa Vô Lệ không phải vấn đề, nhưng còn lão già Hoa Vạn Lâu 10 năm không có tin tức gì, sống chết không rõ. Lão già cổ quái đó vẫn còn sống, ta cũng không thể nói chắc tu vi có đột phát được hay không.

- Nếu không phải còn ba phần kiêng kỵ với lão ta, ta đã sớm ra tay với Hoa gia rồi! Đám thương nhân thối đó biết làm việc cản trở người khác nhưng lại không hiểu được, thực lực trước mắt của bọn chúng không chịu nổi một đòn công kích của ta.

- Hội trưởng anh minh!

Hạ Dương thức thời nói câu tâng bốc.

Chủ tớ hai người tới đại sảnh tiền viện, trong nhà ăn xa hoa đã bày biện sẵn rượu Brandy cùng đủ các loại thịt.

Hạ Chấn Đình ngồi xuống ăn như hổ đói. Dù sao y còn chưa tu đến cấp độ lấy cam lộ làm thức ăn, cấp tinh hoa đất trời mà sống trong tích cốc như trong truyền thuyết. Y vẫn cần đồ ăn để bổ sung chất dinh dưỡng.

Đúng lúc này, y nhíu mày, nhìn về phía trước.

Một làn khói đen thoáng hiện, ngay sau đó là một người phụ nữ mặc đồ đen. Người phụ nữ che ngực, khóe miệng còn lưu lại vết máu, đó chính là Hạ Vô Ngưng bị nội thương vội chạy về nhà họ Hạ.

- Tứ muội?

Sắc mặt Hạ Chấn Đình thâm trầm, đảo mắt, thân ảnh đã di chuyển đến bên người Hạ Vô Ngưng, một tay đỡ lấy bà ta.

- Đại ca!

Hạ Vô Ngưng thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Hạ Chấn Đình vận công kiểm tra thương thế của Hạ Vô Ngưng:

- Em bị nội thương, nhưng không phải do chân khí gây ra. Là cao thủ nào mà có thể dùng công phu quyền cước đả thương em?

Hạ Vô Ngưng được đỡ đến ngồi trên ghế, thống khổ lắc đầu:

- Là Lâm Phi… không ngờ, hắn lại mạnh như vậy?

- Lâm Phi? Chẳng lẽ mọi người đã thất bại?

Lông mày Hạ Chấn Đình dựng đứng.

- Đại ca, không phải do em chủ quan mà do thực lực của tên Lâm Phi kia vượt xa ngoài dự đoán của chúng ta. Trình Thiên Hạo và Tương Nhuận Thạch đều đã bị hắn giết chết. Nếu không nhờ em sử dụng Huyễn Hoa Vô Ảnh của nhà họ Hạ, khinh công cũng tốt hơn hắn, chỉ sợ giờ này em cũng không được gặp lại anh rồi.

Lúc nói chuyện, Hạ Vô Ngưng còn ho ra một ngụm máu đen.

Sắc mặt Hạ Chấn Đình đầy bực túc, thấy em gái bị thương, y vận chân khí, vỗ vào sau lưng Hạ Vô Ngưng.

Sau đó, cơ thể Hạ Vô Ngưng đổ ra rất nhiều mồ hội, đỉnh đầu đầy sương trắng. Sắc mặt của bà ta cũng chuyển sang màu đỏ, trông có vẻ đã khá hơn.

Chưa được ba phút, Hạ Chấn Đình đã thu hồi nội công.

Hạ Vô Ngưng mở mắt ra, thở dài, kích động nhìn huynh trưởng:

- Đại ca, tâm pháp Quỷ Sát Hắc Ma đã đột phá đến tầng 9 rồi sao? Chân khí thật thuần khiết, đây là cao thủ của Tiên Thiên đại thành sao?

- Có gì mà kinh ngạc vậy. Anh tiến vào cảnh giới Tiên Thiên đại thành cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cao thủ Tiên Thiên trong thiên hạ không chỉ có anh mà còn có Long Vương. Anh còn kém một bậc, càng chưa nói đến lão quái vật đang xa lánh cuộc đời kia. Cũng chẳng có gì vui vẻ lắm.

Hạ Chấn Đình nói.

- Không thể nói vậy. Với tài năng ngút trời của anh, mới ở tuổi này đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên đại thành, tuyệt đối có hi vọng đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết. Đến lúc đó, chỉ sợ Tứ đại Vương giả cũng không phải là đối thủ của anh!

- Tứ đại vương giả sao…

Hạ Chấn Đình nhếch miệng cười. Sau đó y lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Đừng nói những chuyện đó nữa. Em nói cho anh nghe xem, cuộc chiến với Lâm Phi diễn ra như thế nào? Hắn đã giết Trình Hạo Thiên và Tương Nhuận Thạch ra sao?

Hạ Vô Ngưng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, không khỏi rùng mình. Nhưng sau đó bà ta vẫn nói mọi chuyện với một cách rõ ràng.

Hạ Chấn Đình đứng chính giữa đại sảnh, sau khi nghe xong, cau mày căng thẳng.

- Em nói là, hắn không chỉ bách độc bất xâm mà còn có thể lập tức liền miệng viết thương. Hơn nữa, hắn chỉ dùng sức để đấu với mọi người?

- Đúng vậy! Cơ thể của hắn quả thật không giống người thường, giống như một con tê giác bằng sắt thép, không tài nào ngăn cản nổi.

Hạ Vô Ngưng nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Chấn Đình híp mắt, suy nghĩ hồi lâu, rồi lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ là người đó… Không thể nào… Làm sao hắn ta có thể ở Hạ Quốc được? Hơn nữa, hắn ta phải là cao thủ Tiên Thiên Đỉnh Phong mới đúng, sao lại không có chân khí?

- Hội trưởng đang nghĩ đến người nào sao ạ?

Hạ Dương ở một bên liền hỏi.

Hạ Chấn Đình lắc đầu:

- Ta không chắc, nhưng chắc không phải người đó.

- Đại ca, em còn nhìn thấy một người bên cạnh Lâm Phi…

Hạ Vô Ngưng nói.

- Ai?

- Bạch Hân Nghiên.

Hạ Chấn Đình quay phắt đầu lại, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường?

- Con gái của tam muội? Không phải nha đầu đó đang làm Cục trưởng Cục cảnh sát sao? Sao lại ở cùng Lâm Phi được?

- Em không biết, nhưng khi nghe em giới thiệu, nó không có phản ứng gì. Xem ra tam muội vẫn tuân thủ ước định, chưa từng tiết lộ thân phận của mình.

Hạ Vô Ngưng nói.

- Hừ, nó vốn đã bị trục xuất khỏi gia đình, dĩ nhiên không có mặt mũi nào nói ra rồi.

Mặt Hạ Chấn Đình hiện lên nét vui vẻ:

- Tuy nhiên… đây có lẽ là một quân cờ tốt… Không biết, con gái đằng ngoại của ta đại diện cho Cục trưởng Cục cảnh sát chính nghĩa, biết rõ huyết thống của nó, biết rõ cậu nó là ai, nó sẽ tỏ ra như thế nào…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi