VỀ TRIỀU ĐƯỜNG HÀNH NGHỀ Y

Ngô Nghị không khỏi hồi hộp: "Ý của Chu công là..."

Chu Hưng khép cửa phòng lại, ánh trăng phía sau cũng bị ngăn ngoài cửa, ánh nến trong phòng lờ mờ, chỉ có ánh mắt của gã là sáng rõ.

Gã chậm rãi tiến đến bên Ngô Nghị, thấp giọng nói với đối phương.

"Kỳ thực chuyện Trinh Vũ tướng quân chết như thế nào đã không còn quan trọng, quan trọng là ai là người đã ra tay ác độc như vậy muốn độc chết ông ta, bây giờ người có thể chứng thực chuyện này đã không còn nhiều, mà Ngô thái y chính là một trong những người đó."

Ngô Nghị cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì, bày ra tư thế sẵn sàng lắng nghe.

Chu Hưng lúc này mới tiếp tục nói: "Trinh Vũ tướng quân xác thực đã chết trên tay Trương Khởi Nhân, nhưng Trương Khởi Nhân cùng ông ta xưa nay không thù không oán, tâm kế lần này của ông ta lại là vì ai? Tính tới tính đi, chuyện này bây giờ e rằng chỉ có một mình Ngô thái y ngươi biết mà thôi."

Nói tới đây, trong mắt gã lại lóe lên một tia hâm mộ: "Ta đã từng nói, ta rất ngưỡng mộ ngươi, bởi ngươi thật sự rất may mắn, mỗi khi gặp phải nguy hiểm liên quan đến thiên hậu, ngươi đều có thể trở thành một nhân vật then chốt, phúc phận như vậy, người khác có cầu cũng không được."

Nghe vậy Ngô Nghị không khỏi mỉm cười: "Nhưng có những khi biết càng nhiều, nguy hiểm phải gánh vác lại càng lớn, Trương Khởi Nhân không phải một ví dụ rất sinh động đó sao?"

Chu Hưng lặng yên nhìn y, trong mắt như có ngọn lửa đang nhảy nhót: "Cầu giàu sang từ nguy hiểm, nếu như có thể có một đời vinh hoa như lão nhân gia, cho dù chết cũng đáng thôi."

Lời này sử dụng trên người Chu Hưng trái lại cũng không sai.

Không biết Chu Hưng của tương lai khi bị Lai Tuấn Thần đẩy vào chum lửa còn có thể nhớ tới những lời chính mình nói ra ngày hôm nay hay không?(*)

Vừa nghĩ tới năm chữ gậy ông đập lưng ông này, Ngô Nghị không khỏi rùng mình.

Chu Hưng thân là ác quan, sát hại người trung lương vô tội, đương nhiên có chết cũng không hết tội, nhưng thời điểm thiên hậu muốn hi sinh một con tốt trong tay lại không có một chút do dự nào. Bà sáng suốt mà lãnh khốc, bất cứ lúc nào cũng có thể thí xe giữ tướng, cắt đuôi cầu sinh.

Một người cương nghị quyết tuyệt như vậy thật khiến người không khỏi cảm thấy sợ hãi từ thâm tâm.

Bản thân y là người biết nhiều bí mật, chẳng nhẽ thiên hậu có thể thật sự tha cho y, để y tiếp tục tồn tại trên cõi đời này hay sao?

Sợ rằng đáp án cũng không khiến người ước ao như Chu Hưng nói.

Hiển nhiên, Chu Hưng lại không nghĩ như Ngô Nghị.

Gã của ngày hôm nay rốt cục cũng có thể thoát khỏi đường làm quan suy tàn, tiến vào tam tỉnh lục bộ chính mình tha thiết ước mong, dùng quyền lực trong tay chứng tỏ với những kẻ từng đối xử kinh thường với gã kia, rằng tầm nhìn của gã có bao nhiên bất phàm mới có thể ở bước ngoặt quan trọng ấy mà chọn ra lựa chọn chính xác nhất.

Phong quang nhất thời tựa như đôi bàn tay mềm mại của tình nhân, dễ dàng phủ lên ánh mắt vốn khôn khéo lợi hại, để gã tháo đi phòng bị trong lòng nhiều năm qua, thậm chí còn quên bài học thỏ khôn hết chó săn cũng bị nấu trước nay không thay đổi.(**)

Trong mắt gã lúc này, người trẻ tuổi trước mặt chỉ như viên đá kê chân để gã leo đến đỉnh cao quyền lực mà thôi.

Chỉ cần có thể thuyết phục y đưa ra một lựa chọn đơn giản nhất, gã càng có thêm được tín nhiệm của thiên hậu, làm vững địa vị của mình trong tân Võ đảng, từ nay về sau có thể bước thẳng tới mây xanh, tiền đồ vô hạn, đường công danh trải gấm, như vậy chẳng phải quá tốt đẹp hay sao?

Gã tạm thời đè lại kích động trong lòng, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Ngô Nghị, muốn từ đó thu được một ít tin tức hữu dụng.

Ngô Nghị lại vẫn một bộ ung dung thong thả, dường như cái tình thế lửa đốt đến lông mày này cũng không đủ để khiến y lộ ra thần sắc kinh hoảng.

Y trầm tư chốc lát mới cho ra một câu trả lời nước đôi: "Lời Chu công nói, hạ quan sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Nghe vậy, trong lòng Chu Hưng mới hơi buông lỏng.

Gã tin rằng dưới khuôn mặt bình tĩnh của Ngô Nghị, y cũng đã nhìn rõ lợi và hại ra sao.

"Thiên hậu có tâm lưu lại cho ngươi một cái mạng, ngươi tuyệt đối đừng nên phụ tâm ý của lão nhân gia nàng."

Để lại câu nói này, Chu Hưng mới mỉm cười rời đi.

Theo tiếng bước chân của gã càng đi xa, ngọn đèn vốn đang ổn định lại bị một cơn gió khẽ lay động, tạo ra tia lửa.

Lý Cảnh nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên xà nhà, mang đến một trận tro bụi rơi lả tả bay lượn lờ trong ánh đèn lờ mờ, khiến căn phòng vốn đã ảm đạm lại tăng thêm mấy phần ngột ngạt.

"Sư phụ, ngươi định làm gì?"

Sẽ quy hàng thiên hậu, bẻ cong sự thực năm đó, giội nước bẩn lên người thái tử Lý Hiền, bảo toàn tính mạng bản thân.

Hay là theo Trương Văn Quán, nói ra việc thiên hậu có chủ ý mưu hại đại thần nguyên lão, sau đó vùi lấp bản thân trong nguy hiểm?

Người ngoài nhìn vào thì cảm thấy đây là một lựa chọn đơn giản, thế nhưng Lý Cảnh lại biết rõ, rằng dưới khuôn mặt nhìn như ôn hòa kia lại ẩn giấu một thân xương cứng bất khuất nhường nào, tính tình y hòa nhã đạm bạc nhưng quật cường, đã có ý định thì chín con ngựa cũng không kéo lại được.

Không khỏi nắm tay thành quyền, khớp xương kêu vang.

Nếu người này chết đi, hắn không dám tưởng tượng mình phải sống trong cái lồng vàng son lộng lẫy khổng lồ này như thế nào nữa, càng không biết làm sao có thể tiếp tục tự mình đi trên con đường nhân sinh dài rộng này; cho dù để hắn một đời đuổi theo bóng lưng của người ấy thì vẫn còn tốt hơn tự bản thân phải cô quạnh đau khổ đến cuối đời.

Thời gian mấy năm qua như hiện lên trước mắt, lúc này mới nhận ra những tháng ngày trước đây cùng sánh bước lại hạnh phúc đến vậy.

Hắn chăm chú nhìn người trước mắt, một khắc cũng không nỡ chớp, thật giống như sợ rằng một khi hắn rời mắt, y sẽ lập tức biến mất không tăm hơi.

Ngô Nghị lại không lập tức trả lời hắn.

Y ngồi cạnh bàn, dưới ánh đèn mơ hồ, vung bút viết xuống một phương thuốc đã ấp ủ trong lòng từ lâu.

Viết xong liền đưa cho Lý Cảnh: "Ngươi thay ta giữ kỹ phương thuốc này, sau khi ta vào ngục Đại Lý Tự, nhất định sẽ có lúc hữu dụng."

Lý Cảnh nhận phương thuốc rồi vội vã xem qua một lần, là ma tuy tán nhưng lại thêm mấy vị thuốc bán hạ và đảm nam tinh, nhìn không giống một phương thuốc để trị bệnh cứu người mà là...

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, đã hiểu được dụng ý của Ngô Nghị.

Hắn cẩn thận thu lại tờ giấy mỏng, tựa như đang cất giấu một tấm ngân phiếu giá trị ngàn vàng, mà ở trên đó lại chính là tính mạng của sư phụ hắn.

___

Mấy ngày qua đi, người từ ngục Đại Lý Tự quả nhiên đến "mời" Ngô Nghị qua, nói là có người lật lại bản án cũ nhiều năm trước, muốn Ngô Nghị làm nhân chứng phối hợp điều tra, đến lấy lời khai.

Mà người phụ trách án này, quả như lời Trương Y, chính là Đại Lý Tự khanh hiện nay, Địch công Địch Nhân Kiệt.

Vị đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy này cũng không đến mức anh tuấn tiêu sái, phong thái hơn người như trong phim truyền hình được hậu thế đắp nặn lên, thậm chí còn có thể nói tướng mạo bình thường nhạt nhòa, nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt lan đầy đến gò má, khiến nhìn qua thấy hắn có chút uể oải, thế nhưng đôi mắt đen trắng phân minh kia vẫn sáng suốt đầy tinh thần, hiện ra một luồng nhiệt huyết không giống người thường.

Hắn chính là dựa vào sự kiên nghị nhiệt tình này, trong một năm đã thẩm lý được một lượng lớn các vụ án, số người liên quan lên tới mười bảy nghìn, vậy mà tuyệt không có một người kêu oan gọi khuất.

Vụ án đặt trước mặt giờ này lại vừa đúng là một vụ án treo khó có thể kết thúc.

Người bị hại đã mất nhiều năm, thủ phạm cũng đã sớm hóa thành một bộ xương khô, người duy nhất trên cõi đời có thể mở miệng nói chuyện cũng chỉ là một người trẻ tuổi mặt mày sáng sủa, biểu tình đạm bạc trước mắt này.

Kỳ thực, trước hôm nay cũng đã có hai người một trước một sau đến thăm Đại Lý Tự, một vị là tân khách của đương kim thái tử, trưởng tử của Trương Văn Quán, Trương Y, mà một vị khác lại là Thu quan thượng thư Chu Hưng.

Đối với án treo đã chìm nghỉm lâu năm, giờ lại nổi lên mặt nước này, hai người bọn họ lại phát biểu cái nhìn bất đồng.

Trương Y cho rằng thiên hậu muốn loại bỏ lão thần Lý Tích có thù với mình năm xưa, mà Chu Hưng lại nghĩ rằng người đứng sau là thái tử Lý Hiền muốn nhổ vây cánh của Hiếu Kính Hoàng Đế.

Điểm duy nhất giống nhau chính là, bọn họ đều tin chắc rằng thủ phạm hạ độc Trinh Vũ tướng quân chính là thái y tiến sĩ Trương Khởi Nhân đã mưu hại thái tử Lý Hoằng, hai vụ án này chồng chéo lên nhau, tựa hồ để ám chỉ án Hiếu Kính Hoàng Đế bị mưu hại trước đây cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Cũng như những người ngoài quan sát khác, trong lòng Địch Nhân Kiệt cũng có một nghi vấn.

Người giật dây đến tột cùng là ai?

Đối với vấn đề nhìn như đơn giản này, câu trả lời của Ngô Nghị cũng chỉ có một.

___ "Không biết."

Địch Nhân Kiệt chậm rãi vuốt râu, dường như có thể nhờ vậy mà sắp xếp lại vấn đề: "Ngày đó ngươi từng theo Trương Khởi Nhân đến phủ của Trinh Vũ tướng quân, lẽ nào quỷ kế của ông ta ra sao, ngươi một chút cũng không nhận ra?"

Ngô Nghị không khỏi cười khổ: "Nếu như quỷ kế có thể dễ dàng bị người nhìn ra như vậy thì đã không phải là quỷ kế, huống hồ việc dùng tầm cốt phong hạ độc vốn cần đến thời gian, nếu như không chú ý thì thật sự khó có thể nhìn thấu. Việc này... Đúng là sơ hở của hạ quan."

Địch Nhân Kiệt lại hỏi: "Nhưng lão phu nghe nói người là do một tay Trương Khởi Nhân đề bạt, quan hệ gần gũi, thậm chí suýt chút nữa đã trở thành đồ đệ của ông ta, ông ta cũng không nói cho ngươi về việc này sao?"

Ngô Nghị chỉ có thể thản nhiên đáp lại: "Hạ quan ngày đó cũng chỉ là một sinh đồ tầm thường đến sách còn chưa đọc qua, thử hỏi Trương Khởi Nhân sao có thể tiết lộ một bí mật kinh thiên như vậy cho một người không quen không biết đây?"

Địch Nhân Kiệt sâu sắc nhìn kĩ người trẻ tuổi mới qua hai mươi trước mắt, tiền đồ vốn rộng mở như vậy, trong lòng hắn cũng không khỏi nổi lên chút tiếc hận.

Vài chục năm trong quan trường đã rèn luyện cho hắn khả năng hiểu rõ trắng đen, thật giả, hắn có đủ kinh nghiệm để phán đoán xem một người đang nói dối hay nói thật.

Hắn biết rõ Ngô Nghị chỉ là một vật hy sinh trong vòng xoáy chính trị, cho dù lời làm chứng của y có đứng về bên nào thì người của bên đối đầu cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y.

Biết nhiều chính là sai nhiều, trong Đại Lý Tự cũng đã chôn vùi qua không biết bao nhiêu bí mật.

Ngô Nghị không phải người duy nhất, cũng sẽ không phải người cuối cùng.

- --

Hal: (*) Tôi tưởng chum lửa là ẩn dụ, hóa ra là chuyện thật =)))) À, thật theo ghi chép. Chuyện là ác quan lúc đó hoành hành, Võ hậu cảm thấy như vậy không có lợi cho việc cai trị của mình nên muốn giết mấy kẻ bạo ngược để dung hòa mâu thuẫn. Chu Hưng đúng lúc đó bị tố cáo nên bà giao cho Lai Tuấn Thần thẩm vấn, ông này mời Chu Hưng về ăn uống vui vẻ lắm, cũng chẳng có gì lạ, đồng nghiệp mà, hỏi là giờ tôi phải nhận thẩm vấn một phạm nhân khá lươn lẹo cứng đầu, game khó đấy, thế bác có cao kiến gì không. Chu Hưng liền bảo nhốt phạm nhân vào chum lớn rồi đốt lửa xung quanh là thể nào cũng nhận tội. Xong Lai Tuấn Thần ngay lúc đó chuẩn bị chum lửa thật, sau đó chỉ vào Chu Hưng và mời ổng vào chum. Chu Hưng thấy vậy thì run sợ và nhận tội. Tội này đáng nhẽ phải chết nhưng Võ hậu lại chỉ phạt lưu đày, thế nhưng ổng gây thù chuốc oán nhiều quá nên trên đường bị giết chết.

(**) thỏ khôn hết chó săn cũng bị nấu, ý chỉ sử dụng xong người rồi, hết tác dụng thì bỏ rơi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi