VỀ TRIỀU ĐƯỜNG HÀNH NGHỀ Y

Ngô Nghị chưa kịp cân nhắc rõ tâm sự của đồ đệ, đoàn xe ngựa đã đạp bụi, một lần nữa trở lại thành Trường An quen thuộc.

Trịnh Quân dẫn đầu một nhóm thái y tiến sĩ cùng học sinh, đứng ở cửa Thái Thường tự nghênh đón bọn họ khải hoàn.

Lão nhân gia đứng giữa thu phong xào xạc, ống tay áo lay động, phác họa ra một thân cao lớn gầy trơ xương, nhưng dáng đứng lại sừng sững bất động, dường như cuồng phong sóng lớn cũng không thể lay động ông.

"Các ngươi lần này đông hành, không phụ kỳ vọng của thiên hoàng và thiên hậu, rất tốt, rất tốt."

Hai câu "rất tốt" liên tiếp này của Trịnh Quân đã là khích lệ hiếm thấy.

Thẩm Hàn Sơn chắp tay, nói: "May mắn không làm nhục mệnh, không khiến bản thân mất mặt mà thôi."

Những người còn lại cũng tới tấp phụ họa.

Trịnh Quân nhìn nhóm thuộc hạ phong trần mệt mỏi cùng chúng học sinh vừa trở về từ cõi chết này, trong đôi mắt vốn luôn nghiêm khắc cũng không khỏi nhiễm ba phần ý cười: "Thiên hoàng thiên hậu đã ban cho ba vị tiến sĩ trăm thước tơ lụa, hoàng kim trăm lạng, còn chư vị sinh đồ..."

Ánh mắt ông lướt qua Ngô Nghị đang trang nghiêm, cung kính đứng: "Nghe nói lần này đông hành, học sinh cũng trợ lực không ít, vì biểu dương cho sự vất vả của các ngươi, cho phép các ngươi tham gia kỳ thi kết thúc khóa học sớm một năm, nếu thành công trong một lần thi, đều có thể kiếm được chỗ đứng bên trong thái y thự."

Lời vừa nói ra, không chỉ có chúng sinh đồ sau lưng Thẩm Hàn Sơn mang theo sắc mặt vui mừng, liền ngay cả nhóm sinh đồ được Trịnh Quân dẫn theo cũng phát ra âm thanh thán phục.

Tuy nói theo quy tắc thì học sinh học tốt có thể vượt cấp nhảy năm, sớm tham gia kỳ thi kết thúc khóa học, nhưng người thực sự có thể làm đến trình độ này cũng không nhiều, ngay cả sinh đồ đã rất có tiếng tăm trong Thái Học như Ngô Nghị cũng là đàng hoàng học theo từng năm để lên lớp.

Y vốn là mùa ĐSng năm mới tốt nghiệp, như vậy, mùa đông năm nay y đã có thể tham gia kỳ thi kết thúc khóa học, từ đây chính thức bước vào cửa lớn Thái Thường tự, trở thành một y quan Đại Đường hợp lệ.

Ngô Nghị không khỏi có chút xúc động, thật giống như lần đầu tiên thi lấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ, loại cảm giác này chỉ cần mới nhớ tới sẽ lập tức tràn đầy cõi lòng.

Trịnh Quân mỉm cười nhìn từng sinh đồ kích động trước mắt, hiếm có khi không trách mắng, khí phách thiếu niên đâu phải ông chưa từng có, đương nhiên có thể cảm nhận được tự hào và vui sướng của những học sinh này.

Trong lúc nói chuyện lại có một vị khách bất ngờ. 

Nửa năm không gặp, Vương Phúc người cũng như tên, lại thấy béo ra, đôi mắt cơ hồ chìm vào trong mặt, chỉ lộ ra một chút bên ngoài.

"Chúc mừng các vị tiến sĩ!"

Ba vị tiến sĩ cùng hắn khách sáo một phen, tất nhiên đều biết người này vội vã mà đến cũng không phải chỉ vì muốn chúc mừng bọn họ.

Vương Phúc cười nói với bọn họ đôi câu mới nghiêm mặt: "Phụng khẩu dụ thiên hậu, tuyên Nam An Quận Vương vào cung yết kiến."

Ngô Nghị không khỏi chấn động, chỉ riêng việc tuyên Lý Cảnh vào gặp đã chỉ rõ thiên hậu nóng lòng muốn biết tình huống đích thực của chiến tuyến Tân La như thế nào, cũng không biết Lý Cảnh có thể vượt qua cửa ải này hay không.

Sắc mặt Lý Cảnh vẫn bình tĩnh như thường, đưa cho y một ánh mắt "Không cần lo lắng" rồi vội vàng theo Vương Phúc vào cung yết kiến.

Trịnh Quân cũng không tiếp tục dài dòng, nói thêm vài câu khích lệ liền tùy bọn họ tìm người quen ôn chuyện, chính mình trở lại bên trong Thái Thường tự.

Không đợi Ngô Nghị thu hồi tầm mắt, vai đã bị người vỗ một cái: "Thật là ngươi, Ngô Nghị, nghe nói lần đông hành này ngươi có thể coi là xuất tẫn phong quang, huynh đệ ta cần hảo hảo nói chuyện một hồi!"

Nhìn thấy đôi mắt mèo tròn vo ấy, Ngô Nghị cũng không khỏi bật cười: "Nghiêm huynh, đã lâu không gặp."

Nghiêm Minh bây giờ cũng đã hai mươi, dáng người so với lúc mới đọc sách kiên cường hơn không ít, chỉ là tâm tính vẫn không bớt bướng bỉnh, Trần Kế Văn sao có thể quản nổi hắn, đành tùy theo hắn như cỏ dại mà sinh trưởng thôi.

"Đi, chúng ta tới Tam Hữu lâu ăn một bữa đàng hoàng!" Hắn vịn vai Ngô Nghị, không chờ y mở miệng nói một câu từ chối đã kéo người đi, một đường bước tới xe ngựa của mình.

___

Tam Hữu lâu là tửu lâu nổi tiếng trong thành Trường An, ngay cả con nhà giàu như Nghiêm Minh cũng không thường đến, là nơi nhóm quý tộc ưa thích ghé thăm.

Lúc này để ăn mừng Ngô Nghị trở về,  hắn cũng coi như bỏ vốn lớn, đặc biệt đặt chỗ ngồi sát cửa sổ ở lầu hai, có thể nhìn thấy phong cảnh bên đường, cùng Ngô Nghị đối diện nhau ngồi xuống.

"Nói đến việc vui, ta còn chưa kịp chúc mừng Nghiêm huynh."

Đồ nhắm rượu còn chưa mang lên, Ngô Nghị đã cười nói: "Nghe nói nhà ngươi đã tìm được cho ngươi một cô nương vô cùng tốt, tầm mắt lệnh tôn rất cao, như vậy người nọ nhất định là một mỹ nhân danh chấn kinh thành."

Vừa nói đã đạp đúng chân đau của Nghiêm Minh: "Sư đệ, ngươi có thể đừng nhắc đến chuyện này không, ta ngay cả lông mày đôi mắt của cô nương kia cũng chưa nhìn qua, xấu hay đẹp gì ta cũng chỉ có thể nhận, chỉ mong nàng không phải một người hay ghen tuông."

"Muốn người ta không ghen tuông, ngươi trước tiên nên không trêu hoa ghẹo nguyệt mới phải." Ngô Nghị không khỏi cười hắn một câu.

Nghiêm Minh buồn phiền châm một chén rượu, nhìn thanh niên đang mỉm cười chân thành trước mắt, trong lòng như có mèo nhỏ quấy phá khiến tim phổi ngứa ngáy, rồi lại không nói ra được điều gì, chỉ có thể cùng y nâng chén: "Không nói những việc này nữa, hôm nay có rượu, nhất định phải say!"

Hai người đang vui vẻ trò chuyện, tiểu nhị trong tửu lâu đột nhiên đi đến phía trước, mặt lộ vẻ khó xử: "Hai vị gia, liệu có thể chuyển đến bàn khác được hay không." 

Nghiêm Minh sầm mặt: "Làm sao, vị trí này không phải ta đã đặt trước rồi?"

"Là ngài đặt." Tiểu nhị kia trong lòng không ngừng kêu khổ, tại sao mình lại vướng phải chuyện như vậy cơ chứ, "Chỉ là có một vị quý nhân muốn dùng nơi này, vì lẽ đó, không thể không mời hai vị chuyển bàn rồi."

Dứt lời, sợ Nghiêm Minh đổi sắc mặt, lại mau mau nói tiếp: "Lão bản chúng ta đã nói, đồ nhắm rượu của hai vị ngày hôm nay có thể miễn tiền, mong rằng hai vị có thể lượng thứ."

Ngô Nghị rõ ràng trong lòng, người có thể tới nơi này ăn cơm, không giàu sang thì cũng phú quý, không biết là vị quan lớn quý tộc nào nhất thời nổi ý muốn ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh mới ồn ào khiến bọn họ chuyển chỗ.

Y vốn cũng không để tâm chuyện nhỏ nhặt này, nhưng Nghiêm Minh đã có ba chén rượu lạnh vào bụng, sớm có chút say, vừa nghe bọn họ nói muốn hắn đổi bàn thì sao có thể nghe, ỷ vào ba phần men say mà quát lớn: "Nhân vật tài giỏi nào, ngươi gọi đến đây để ta mở mang tầm mắt!"

Mắt thấy sắp cãi vã, ở chỗ rẽ xuất hiện một thanh niên mặt mày sáng sủa, thon cao tựa khối ngọc, Ngô Nghị nhìn lên, đây không phải đương kim thái tử Lý Hiền sao?

Theo sau Lý Hiền còn có một thiếu niên với khuôn mặt đẹp đẽ nhỏ nhắn, đang cẩn thận trốn sau lưng hắn, ra vẻ sợ sệt: "Bọn họ là ai?"

Tiểu nhị còn chưa mở lời giải thích, Lý Hiền đã cười ha ha: "Hóa ra là ngươi, nghe nói ngươi đông hành có công, hay cả thiên hoàng thiên hậu cũng nghe danh, chẳng trách muốn tới ăn mừng một phen."

Ngô Nghị từng có ân cứu mạng đối với hắn, lại chăm sóc Hiếu Kính Hoàng Đế ba năm, tuy Lý Hiền không quá ưa Thẩm Hàn Sơn nhưng đối với Ngô Nghị cũng coi như vô cùng kính trọng.

Ngô Nghị cũng khách khí hai câu: "Đều là công lao của chúng tiến sĩ, chúng ta cùng lắm chỉ làm chân chạy vặt mà thôi."

"Đạo Sinh." Lý Hiền thân mật ôm lấy người thiếu niên bên cạnh, "Cái gọi là quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, hôm nay chúng ta đến chỗ khác ăn."

Dứt lời, nói với tiểu nhị: "Tìm cho chúng ta một phòng riêng."

Tiểu nhị kia thấy hắn chịu nhượng bộ, sao có thể không nghe theo, nhanh chóng dẫn hai vị này đi.

"Sư đệ, mặt mũi ngươi cũng thật lớn." Nghiêm Minh trợn mắt há mồm, "Ngay cả đương kim thái tử cũng phải nhường ghế cho ngươi, nói ra cũng thật khiến người đắc ý!"

Hắn vốn không biết những chuyện xưa kia, Ngô Nghị cũng không muốn quá mức khoe khoang: "Thái tử điện hạ vốn không phải là người kiêu ngạo ưa ép buộc, nghĩ đến cũng là tửu lâu này mời, không hẳn là ý của chính hắn."

Thấy Nghiêm Minh vẫn còn làm bộ bất bình, y nhanh chóng chuyển hướng đề tài: "Lại nói, bên người thái tử là vị nào vậy? Ly kinh nửa năm, rất nhiều người cũng không nhận ra."

Nghiêm Minh ăn một viên đậu phộng: "Còn là ai nữa? Người bên gối chứ sao."

"Ồ?" Ngô Nghị không ngờ Lý Hiền cũng có một người như vậy.

Nghiêm Minh bây giờ cùng tiến sĩ Trần Kế Văn chính là thái y hầu hạ Đông cung, hắn tất nhiên rõ ràng với những cung đình bí sự này, kề sát đầu bên Ngô Nghị, thì thầm nói: "Người này tên Triệu Đạo Sinh, hiện nay là đại hồng nhân trước mặt thái tử, ngươi vẫn nên cẩn trọng một chút, đừng đắc tội y."

"Đã biết." Ngô Nghị gật gù, nhưng trong lòng lại nhớ lại khuôn mặt thanh tú như vẽ kia, mơ hồ có loại linh cảm không lành.

"Sư đệ." Nghiêm Minh ỷ vào ba phần say, gan càng thêm lớn, rốt cục không nhịn được mà nói ra ý nghĩ trong lòng, "Ngươi cảm thấy bọn họ thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

"Hai nam nhân, ngươi không cảm thấy buồn nôn sao?"

Câu này vừa được nói ra, Ngô Nghị trái lại cảm thấy kỳ quái.

Đường triều văn minh, đồng tính luyến ái tuy không phải sự tình có thể đặt lên mặt bàn nhưng tuyệt không đến mức khiến người lên án, rất nhiều quan lớn quý tộc trong nhà đều nuôi mấy hộ nô dung mạo thanh tú, rốt cục là dùng người để làm gì, mọi người trong lòng đều rõ ràng.

Y thản nhiên lắc đầu: "Chỉ cần là thực tâm có tình cảm, giới tính lại có quan hệ gì đây? Hơn nữa, chuyện bọn họ không ảnh hướng đến ai, đương nhiên cũng không tới phiên người khác bình luận."

Nghiêm Minh vốn cho rằng người này uyên bác hoài cổ, khẳng định chán ghét nam phong, không ngờ y lại văn minh như vậy, trong lòng tựa hồ có một tầng giấy bị chọc thủng, thật giống như một số bí mật cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời.

"Sao vậy?" Ngô Nghị luôn cảm thấy Nghiêm Minh ngày hôm nay có gì đó không đúng.

"Tháng sau liền tới hôn lễ của ta..." Nghiêm Minh nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi nổi lên một trận cay đắng, ý nghĩ vừa nảy mầm cũng bị ép xuống.

"Đến lúc ấy, ngươi nhất định phải tới."

"Đây là điều đương nhiên." Ngô Nghị nào biết cảm xúc ngổn ngang trong lòng đối phương, chỉ cười tủm tỉm nói câu chúc mừng, nghĩ xem nên chuẩn bị quà cưới gì mới tốt.

- --

Hal: Linh cảm của anh bác sĩ vẫn rất đỉnh =)))))) (Làm ơn dùng nó lên người Lý Cảnh anh bác sĩ ơi =)))))

Bây giờ là năm bao nhiêu nhỉ? 675? Thế thì tầm 5 năm nữa ha... Chắc phải trải qua nốt sự kiện này mới có thể tách ra.

Còn về Nghiêm Minh, tôi cũng không quá bất ngờ, điển hình của một đứa ngố động tâm lại không biết. Nhưng cũng may là không biết, đau lòng tiếc nuối là không thể tránh, nhưng ít ra nó cũng chỉ là cảm giác mơ hồ khó nắm, là thứ có thể dùng lý trí để bỏ qua.

Mong rằng hôn thê của ẻm là một người tốt bụng hiền lành, có thể quản được cái tính xốc nổi trẻ trâu của ẻm ;v;

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi