VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

Hai ngày sau lên được tới bờ, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm.

Hai ngày qua chen chúc trên chiếc thuyền cướp xa lạ, không dám tùy tiện ăn đồ trên thuyền, còn không đủ không gian cho mọi người nghỉ ngơi, vì vậy tất cả mọi người vừa đói bụng vừa mệt, vừa lên bờ liền vội đi tìm đồ ăn.

Vốn tưởng Thế ngoại đào nguyên được người trong thiên hạ thường nhắc sẽ ít người ở, lại không ngờ rằng bến tàu nơi đây vô cùng náo nhiệt hơn trong tưởng tượng. Lăng Huyền Kỳ nhìn đại thuyền cách đó không xa dừng ở bên bờ, lòng hoài nghi hỏi Lăng Huyền Uyên: “Có phải chúng ta đã tìm sai chỗ?”

Lăng Huyền Uyên nhìn tàu chở hàng phía đó còn lớn hơn chiếc thuyền hai ngày trước bị đánh chìm vài lần, cùng đám người đang vội vàng vận chuyển hàng hóa ra khỏi tàu, bình tĩnh nói: “Ta không biết.”

Mọi người: “…”

Lưu Chưởng Môn bất mãn mà trừng mắt về phía Năm huynh đệ Lăng gia, “Vậy phải sao bây giờ?”

“Còn làm sao được, ” Từ lúc Lăng Huyền Sương biết được lần trước mình nói gì ông ta cũng nghe rõ xong, đơn giản nghĩ vò mẻ chẳng sợ nứt, hoàn toàn không còn kiêng kỵ, “Dưới cái mũi có miệng, hỏi!”

Lưu Chưởng Môn bị hắn làm nghẹn đến tức giận, nhưng ngại vì còn chỗ còn phải yêu cầu bọn họ giúp đỡ, nên không nói gì.

Lăng Huyền Dạ thấy có người ở phía trước cách đó không xa đang kiểm hàng, đi tới lễ phép hỏi thăm: “Huynh đài có biết từ chỗ này muốn đến Lạc Trần nguyên, phải đi thế nào không?”

Thanh niên trẻ kiểm hàng ngẩng đầu hé mắt, “Ở đây chính là Lạc Trần Nguyên đó.”

Lăng Huyền Dạ ngẩn ra, nhìn về phía Lăng Huyền Uyên.

Lăng Huyền Uyên nhìn quanh.

“Ngươi nói ở đây chính là Lạc Trần Nguyên?” Hách bang chủ tiến lên trước hỏi, “Thiệu Dục Tân Lạc Trần Nguyên?”

Trong mắt người nọ lộ ra mấy phần không thích, “Các vị là bạn của Nguyên chủ chúng ta sao?”

Lăng Huyền Thư khẽ vuốt cằm với người nọ, “Chúng ta là vì ngưỡng mộ đại danh Thiệu nguyên chủ đã lâu, đặc biệt đến bái phỏng, bạn bè thì chẳng dám trèo cao.”

Nam tử nghe gã lời lẽ cung kính, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn, chỉ vào đường lót đá hướng Đông: “Các vị đi dọc theo con đường này, rất nhanh sẽ thấy một trấn nhỏ, đi tới đoạn cuối trấn nhỏ thì đi ngược lại hướng Nam hai dặm đường, chính là chỗ ở Nguyên chủ chúng ta.”

Không ít người nghe xong đều vô cùng vui mừng, dồn dập hướng về người nọ nói cảm ơn.

Người nọ mỉm cười, đưa tay chỉ về phía sau, “Không phải nói cảm ơn, bởi vì các ngươi quấy rối, ta đã quên vừa rồi đếm tới bao nhiêu rồi, cho nên phiền tới các ngươi giúp ta đếm hết lại chỗ này một lần nữa.”

Mọi người nhìn đống rương phía sau người nọ được xếp chồng chất như núi, “…”

Cũng may bọn họ nhiều người, chỉ dùng nửa canh giờ đã kiểm kê hàng hóa xong xuôi, cáo biệt người nọ rồi nhắm hướng Đông mà đi.

Đi không bao xa, trước mặt quả nhiên xuất hiện một trấn nhỏ, xuôi dọc theo hai bên đường tất cả đều là Thương gia, cái gì cũng đều bán, rất là náo nhiệt. Mọi người qua lại trên đường đều mang theo nụ cười tràn trề hạnh phúc, thỉnh thoảng cùng chủ quán hoặc là chào hỏi với người đi qua, toàn bộ trấn nhỏ lan tỏa hơi thở tốt lành náo nhiệt.

“Chỗ này thật không tệ, ” Lăng Huyền Thư nhìn trái nhìn phải, “Dáng vẻ bách tính an cư lạc nghiệp, nhìn vào khiến cho lòng người thoải mái.”

Lăng Huyền Sương do Lăng Tiểu Vụ cùng Lăng Tiểu Tuyết đỡ, hữu khí vô lực nói: “Ngươi thoải mái nhưng ta khó chịu, ta sắp chết đói, ăn cái gì trước rồi đi tiếp không được hả?”

Đúng lúc đi tới trước một quán rượu, Lăng Huyền Dạ nghỉ chân, ngửi được mùi thơm bay ra từ bên trong thì chảy nước miếng, “Nhị ca Tam ca, ta cũng mệt chết, hay chúng ta ăn ở đây trước một bữa được không?”

Mọi người cũng nhất trí bày tỏ đồng ý, nhấc chân muốn bước vào.

Lăng Huyền Uyên bỗng dưng nói: “Các ngươi có tiền sao?”

Chân bước ra được một nửa thì cùng nhau dừng lại, mọi người quay đầu lại nhìn hắn,  lắc đầu.

Khi đi mang theo ngân phiếu đều rơi xuống sông bị ướt rách, nhiều đồ đáng giá cũng đều rơi xuống trong sông bị người trộm đi, mà ngay cả ngân lượng dắt theo trong người cũng vì chuyện rơi xuống nước xong cảm thấy quá nặng, muốn bảo mệnh nên đã ném hết xuống, cho nên hiện giờ không còn đồng nào.

Gương mặt Lăng Huyền Kỳ đau khổ, “Nhị ca, ngươi không đói bụng sao?”

Lăng Huyền Uyên nói: “Ta cũng đói bụng, nhưng không thể ăn không.”

“Vậy dùng tên của huynh ghi nợ trước được chứ?” Lăng Huyền Kỳ chờ mong mà nhìn hắn.

Lăng Huyền Uyên mặt không hề cảm xúc nhìn lại.

“…” Lăng Huyền Kỳ lùi bước, “Không ăn thì không ăn.”

“Thật ra cũng không phải không còn tiền.” Tất cả mọi người còn đang cúi đầu ủ rũ, Lăng Huyền Thư nói như thế.

Hai mắt Lăng Huyền Sương sáng lên vồ tới, “Ngươi có tiền?”

Lăng Huyền Thư ra hiệu cho Lăng Tiểu Vụ kéo hắn ra xa, tay mò vào trong đai lưng, chỉ nghe thấy vèo một tiếng, khi hai tay gã đưa về phía trước mặt mọi người thì có thêm một chiếc lá vàng.

“…” Lăng Huyền Sương dựng thẳng ngón tay cái với hắn,  “Ngay cả đai lưng cũng có hai lớp.”

Lăng Huyền Dạ bổ sung, “Bên trong còn giấu được vàng lá.”

Lăng Huyền Kỳ cảm thán, “Trên người giấu vàng mà huynh còn không bị chìm xuống đáy sông.”

“…” Lăng Huyền Thư bị cậu làm tức giận, nắm lá vàng lá thu tay về, “Các ngươi không muốn ăn thì thôi, ta ăn.”

“Ha ha ăn!” Chúng huynh đệ ôm lấy hắn đi vào tửu lâu.

Lăng Huyền Sương thành công phục sinh sau khi ăn được một bàn món ăn chua ngọt, đi qua chỗ bàn Lăng Huyền Thư, thấp giọng nói: “Huyền Thư, ta thấy Yến Thanh Tiêu vẫn được người Phi Vũ lâu cõng, có vẻ không tỉnh táo cho lắm, còn không ăn gì, có phải đã bị bệnh?”

Lăng Huyền Thư tiếp tục dùng bữa, “Làm sao ta biết?”

“Cứu người cứu cho chót, ngươi như vậy quá không chịu trách nhiệm.” Lăng Huyền Sương bày ra vẻ đại ca, nghĩa chính từ nghiêm chỉ trích.

Lông mày Lăng Huyền Thư khẽ nhướn, “Dẫm vào vết xe đổ nói ta biết, cứu y là một chuyện rất không đáng làm, cũng vì một khắc đó do tinh thần trọng nghĩa chết tiệt của ta chạy đến quấy phá, hiện giờ ta đang hối hận cực kỳ.”

Lăng Huyền Sương: “…”

Lăng Tiểu Vụ lúc này đi tới phía sau Lăng Huyền Thư, nói: “Tam Thiếu gia, thuộc hạ đã hỏi bạn trong Phi Vũ lâu, nghe nói Yến lâu chủ chỉ chịu chút phong hàn, cũng không quá nặng.”

Lăng Huyền Thư hoàn toàn hết hứng muốn ăn, để đũa xuống nói: “Ta lúc nào cho ngươi đi hỏi chuyện này, lại lúc nào bảo ngươi báo lại cho ta?”

Lăng Tiểu Vụ không chút hoang mang lại đi ra phía sau Lăng Huyền Sương, nói: “Không cẩn thận nói sai, không phải Tam Thiếu gia, là Đại thiếu gia.”

Lăng Huyền Thư: “…”

“Cảm tạ Lăng Tam thiếu mời chúng ta ăn no một bữa mỹ vị, ” Ăn uống no đủ, Tào Nghĩa cao giọng nhìn Lăng Huyền Thư nói cám ơn, “Nếu không có Lăng Tam thiếu tài giỏi suy nghĩ chu đáo, chỉ sợ cả đám chúng ta sẽ phải chịu đói.”

Tất cả mọi người phụ họa theo, nhìn Lăng Huyền Thư nối tiếp nhau nói cám ơn.

Lăng Huyền Dạ nhẹ giọng nói: “Không phải do huynh ấy suy nghĩ chu đáo, đơn thuần chỉ vì không nỡ ném bất luận một thứ gì đáng tiền xuống mà thôi.”

Giọng của Lăng Huyền Kỳ còn nhỏ hơn, “Hơn nữa huynh ấy còn chưa nói sẽ mời các ngươi, nhất định sẽ khiến cho các ngươi trả lại.”

Tiếng hai người nói nhỏ bị nhấn chìm ở trong tiếng cám ơn, người ngoài đều không nghe rõ, nhưng Lăng Huyền Thư ngồi cùng bàn thì nghe rõ ràng. Hắn liếc hai đứa em một cái, mới khẽ mỉm cười với mọi người, nói: “Các vị nói quá lời, chuyện giữa bằng hữu giúp đỡ lẫn nhau chính là việc nghĩa chẳng từ, huống chi đây chỉ là một cái nhấc tay, thật sự không đáng nhắc đến.”

“Nói rất hay!” Vạn Trung nói, “Có thể được Lăng Tam thiếu gọi một tiếng bằng hữu, đã là vinh hạnh lớn lao của Vạn Trung ta đây, sau này Ngự Kiếm sơn trang có chuyện đến nơi Vạn Trung ta ở, Vạn Trung ta đây dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”

Mọi người tiếp nối nhau đầy miệng tỏ vẻ bọn họ cũng nghĩ như vậy.

Lăng Huyền Thư gật đầu từng cái đáp lại, cuối cùng mới mỉm cười nhìn Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ một cái.

Lăng Huyền Dạ khâm phục nói: “Tiền này bỏ ra rất đáng giá, phỏng chừng Tam ca đời này đã có thế lực các môn phái này, sau này làm ăn cũng không cần phải bỏ một đồng tiền.”

Lăng Huyền Kỳ gật đầu nói: “Không trách Tam ca có thể kiếm tiền, huynh ấy nghĩ lâu dài hơn nhiều so với chúng ta.”

Ăn xong tiếp tục lên đường, mọi người chiếu theo lời người bến tàu đã nói, đi tới đoạn cuối hướng Đông trấn nhỏ, rồi đi ngược hướng Nam, đi không bao xa thì nhìn thấy một sườn núi nhỏ.

Lưu Chưởng Môn cực kỳ cẩn thận với chuyện này, “Có phải người nọ đã cố ý chỉ sai đường cho chúng ta?”

Lăng Huyền Uyên đã bước chân đến chỗ sườn núi, “Đường sườn núi được sửa sang tốt như vậy, chứng tỏ thường thường có người qua lại, hẳn sẽ không sai lầm.”

Lưu Chưởng Môn mím mím miệng, vẫn đuổi theo.

Đợi đến khi leo lên đỉnh sườn núi, trong nháy mắt đó mọi người đã vứt sạch nghi ngờ trong lòng, chỉ sâu sắc cảm thán cảnh đẹp trước mắt.

Phía trước là bình nguyên vạn dặm nhìn không hết cảnh, cỏ xanh thăm thẳm, hoa tươi khắp nơi, vô số bươm bướm bay lượn uyển quanh những khóm hoa rực rỡ, ánh nắng long lanh, đẹp không sao tả xiết.

Dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng không đủ để biểu đạt hết tâm tình vào lúc này, đến cùng khi mở miệng ra, chỉ toàn một tiếng than thở.

“Thế gian thật sự có nơi không khác gì Tiên cảnh.” Liễu Nương nói xong, là người đầu tiên từ trên sườn núi đi xuống.

Lăng Huyền Thư nhìn về phía trước cách đó không xa, cửa đá cao lớn đứng thẳng, bên trên dùng hành thư viết ba chữ lớn “Lạc Trần Nguyên”, nét bút nhàn nhã tĩnh dật, làm gã không nhịn được khen: “Quả là bụi trần tan hết, chỉ còn một mảnh trong lành, phong cảnh nơi đây không phụ tên này, rất hợp, rất hợp.”

Mọi người lục tục từ đỉnh sườn núi đi xuống, đi tới trước cửa đá.

Cửa đá cao to, mà chỉ có hình dáng của cửa nhưng không có cánh cửa, bốn phía cũng không có tường vây, hiển nhiên cái cửa này chỉ dùng để đánh dấu, mà cũng không phải là muốn ngăn trở người đi đường.

Hai bên trái phải cửa đá có một bệ đá rộng lớn cao bằng nửa người, trên hai bệ đá lại có hai con sư tử ngồi xổm. Vẻ ngoài sư tử sáng bóng lộng lẫy, toàn thân trắng như tuyết, đường nét ưu mỹ, trông rất sống động.

“Không ngờ Thiệu Dục Tân cũng thích tục vật mà chỉ đám quan mới thích, có cái sư tử này cũng chẳng khác gì nơi khác…” Lăng Huyền Sương nói xong, để tay lên chỗ màu trắng, lập tức cứng đờ.

Lăng Huyền Dạ hiếu kỳ nói: “Sao thế?”

Lăng Huyền Sương cảm giác được sự ấm áp cùng mềm mại truyền đến, miễn cưỡng cười, “Đây là… Giả phải không?”

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, lông bờm thật dài nhẹ nhàng lay động của Sư cảnh ở trên mu bàn tay Lăng Huyền Sương.

“…” Lăng Huyền Dạ nuốt một ngụm nước bọt, “Là thật.”

Lăng Huyền Sương khóc, “Gạt ta phải không? Huyền Uyên…”

Lăng Huyền Uyên trấn định cùng Hùng sư đối diện, “Là thật.”

“…” Lăng Huyền Sương nhắm hai mắt lại, hoa hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi