VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

Lăng Huyền Thư duỗi ra một ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, “Giờ đến phiên ngươi nhập ma?”

Hai mắt Khuyết Vũ đỏ đậm, đánh thẳng tới.

Nếu nói lúc so chiêu với Lăng Kha thì Khuyết Vũ vẫn tính thủ lễ, nhưng so chiêu cùng Lăng Huyền Thư thì hắn giống như đổi thành một người khác vậy, chiêu nào chiêu nấy đều tấn công vào chỗ yếu của Lăng Huyền Thư, cực kỳ tàn nhẫn.

Lăng Huyền Thư chỉ kịp trong lúc hắn xông tới đẩy Yến Thanh Tiêu ra, nên cả thời gian rút kiếm cũng không có, mà ngay từ đầu hắn đã vô tâm đánh đấu, chỉ không ngờ người này cuồng lên lại khó đối phó đến vậy. Hắn bị đánh cho trở tay không kịp, lúc phục hồi tinh thần lại có thời gian bận tâm đến cái khác thì đã lui ra thật xa.

Yến Thanh Tiêu vẫn lo lắng đứng ở phía sau.

Lăng Kha cũng mang theo những người còn lại theo sau, nhìn kỹ hai người đối chiêu, trong lòng nghĩ nếu một trong hai người có thương tích, ông sẽ lập tức ra tay.

Lăng Huyền Uyên hỏi: “Không ngăn bọn họ lại sao?”

Lăng Kha nói: “Hữu nhi cùng Y nhi trước sau rời hắn mà đi, trong lòng hắn sẽ không dễ chịu, thêm vào hắn luyện môn công phu này có mấy phần tà tính, làm cho lệ khí trong hắn còn nặng hơn so với người khác, nếu không cho hắn cơ hội phát tiết, chỉ sợ hắn sẽ gây ra chuyện càng kinh người hơn.”

Hai mắt Yến Thanh Tiêu vẫn theo sát Lăng Huyền Thư, cũng không quay đầu lại nói: “Vậy tại sao phải để Huyền Thư đến cho hắn phát tiết? Sao ngài không tự mình đến?”

Lăng Kha: “…”

Lăng Huyền Sương cười nói: “Cha đừng nghĩ mà phiền lòng, do em dâu Thanh Tiêu đang lo lắng cho Huyền Thư quá thôi.”

“…” Khóe miệng Lăng Kha giật giật, “Em dâu?”

Mặt Lăng Huyền Uyên không biến sắc nói: “Cha, nói chính sự đi.”

Lăng Kha: “…” Già đầu còn bị nhi tử giáo huấn, nói ra nhất định vô cùng mất mặt.

Lăng Huyền Dạ nói: “Nếu không ta tới thay Tam ca, để huynh ấy xuất kiếm.”

“Trong các con ngoại trừ Huyền Thư ra không ai là đối thủ của hắn.” Lăng Kha nói, “Còn nữa đối phương người ta tay không, nó cầm kiếm thành thì ra cái gì?”

Lăng Huyền Thư am hiểu kiếm pháp, Khuyết Vũ lại giỏi về công phu quyền cước, lại có khinh công tuyệt diệu, nếu không phải Lăng Huyền Thư có nội lực hơn hắn một bậc, chỉ sợ đã sớm thất bại.

Nghe thấy bọn họ nói chuyện, Lăng Huyền Thư cất giọng nói: “Thanh Tiêu đừng lo lắng, ta còn chịu đựng được, huống hồ có cha ở đây, sẽ không để cho ta có chuyện.”

“Ai lo lắng cho ngươi?” Ngoài miệng tuy nói vậy, Yến Thanh Tiêu lại không chịu dời tầm mắt tí nào, “Ta đang nghĩ sao ngươi đánh mãi chưa xong, ta đã sớm đói bụng, muốn xuống núi!”

Dư Diệu nghe thấy tiếng, ở trong đình nhô đầu ra, “Các ngươi tới đón chúng ta xuống núi hả?”

“…” Lăng Huyền Thư không dám dừng tay, “Ngươi chờ một chút.”

Khuyết Vũ thấy hắn so chiêu với mình bề ngoài nhìn như đang ở thế hạ phong, thế mà còn có thể phân tâm nói chuyện cùng người khác, không khỏi tức giận hơn. Hắn đánh mạnh Lăng Huyền Thư ba chiêu, chờ đối phương lui về phía sau thì nhanh chóng bật người lên, giẫm cây cối trên vách đá chạy gấp về nơi ở, giữa không trung để lại một câu nói, theo bóng người của hắn đi xa, giọng nói không hề giảm.

Hắn nói: “Hôm nay một mình ta đánh không lại nhiều người các ngươi, nhưng sẽ có lúc ta tìm tới các ngươi báo thù, lúc đó các ngươi đừng mơ có ai sống được!”

Lăng Huyền Thư hơi run, cũng không chào hỏi với những người khác, dùng hết toàn lực đuổi theo.

“Này!” Yến Thanh Tiêu tức giận đá loạn thân cây, “Lại như vậy!”

“Khuyết Vũ muốn trốn đi, trong phòng của hắn nhất định còn có cơ quan, đi vào chúng ta sẽ không tìm được.” Lăng Huyền Uyên nói.

Lăng Huyền Kỳ bĩu môi, “Vậy không phải sẽ tốt hơn đó sao?”

“Đệ không nghe hắn vừa nói gì sao, ” Lăng Huyền Dạ gõ đầu Lăng Huyền Kỳ, “Chờ chúng ta đi rồi, hắn lại lẻn ra, rồi đại sát tứ phương.”

Lăng Huyền Sương nói: “Cho nên không phải Huyền Thư đang đi cản hắn đó sao, sao các ngươi còn không mau đi hỗ trợ?”

“Nếu nó cố ý đi theo con đường giống phụ thân nó, ta sẽ không nể mặt nữa.” Lăng Kha chạy theo, “Chúng ta đi!”

Khinh công của Lăng Huyền Thư không sánh được với Khuyết Vũ, cuối cùng chậm hơn hắn một bước, đến lúc chạy tới trước lầu các, thấy bóng lưng Khuyết Vũ vào cửa, sau đó đóng chặt cửa lại, thì không có một tiếng động nào khác.

Lăng Kha đuổi theo, nói: “Người đâu?”

Lăng Huyền Thư chỉ tay qua, “Bên trong.”

“Tại sao không vào?” Lăng Kha hỏi.

Lăng Huyền Uyên nói: “Nếu hắn muốn trốn, nói rõ cơ quan trong đó đủ vững chắc đủ phức tạp, chắc chắc chúng ta không vào được, hoặc là dù có đi vào cũng không tìm được hắn.”

Bối Cẩn Du ngẩng đầu nhìn, nói: “Không thì ngươi đưa ta vào, để ta tìm thử cơ quan mở cửa chỗ nào?”

“Không được, ” Lăng Huyền Uyên quả đoán phủ quyết, “Hôm nay ngươi đã quá mệt mỏi.”

Lăng Kha nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, lại dời tầm mắt về lầu các, một lát sau lại nhìn về phía Lăng Huyền Uyên tay đang ôm bên hông Bối Cẩn Du.

Mặt Lăng Huyền Uyên không hề cảm xúc hỏi: “Có việc gì thế?”

“…” Lăng Kha lắc đầu, “Không có.”

Yến Thanh Tiêu nhịn đến nửa ngày, cuối cùng nhịn không được nữa, nhéo hông Lăng Huyền Thư một cái.

Lăng Huyền Thư hô khẽ một tiếng, vẻ mặt đau khổ nhìn hắn, “Thanh Tiêu…”

“Có ý kiến?” Yến Thanh Tiêu trừng hắn.

Lăng Huyền Thư thành khẩn nói: “Không có.”

Lăng Kha: “…”

Yến Thanh Tiêu nhận thấy ánh mắt Lăng Kha nhìn sang, mặt không khỏi nóng lên.

Lăng Huyền Thư bước lên ngăn Yến Thanh Tiêu ở phía sau, ho khan hai tiếng nói: “Ta có cách để hắn đi ra, có điều…”

“Điều gì?” Lăng Huyền Kỳ hiếu kỳ nói.

Lăng Huyền Thư nói: “Có điều hơi đê tiện một tí.”

“Giờ cũng không cố được nhiều chuyện, mà nhiều người bị thương còn đang chờ cứu trị nữa, ” Lăng Huyền Sương ngồi ở trên cánh tay Thiệu Dục Tân, “Quan trọng nhất chính là, ta vừa mệt vừa đói.”

“…” Lăng Huyền Dạ buồn cười nói, “Tại sao vế sau lại quan trọng hơn?”

Thiệu Dục Tân chỉnh lại tóc mai bị gió thổi tán loạn cho Lăng Huyền Sương, “Ừm, vế sau tương đối quan trọng.”

Lăng Huyền Dạ: “…”

“Mặc kệ là cách gì, cứ thử đi, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Cẩn Du không thể chờ thêm nữa.”

Lăng Huyền Thư đáp một tiếng, nhìn Lăng Kha một cái, vận nội lực gia tăng giọng nói, “Khuyết giáo chủ, ngươi không để ý đến thi thể lệnh đệ sao, vậy chúng ta nên xử trí thế nào?”

Lăng Kha: “…” Ngự Kiếm sơn trang chẳng lẽ không phải là danh môn chính phái hay sao?

Quả nhiên Khuyết Vũ nhanh chóng vọt ra ở giữa cửa, mặt lạnh nhìn Lăng Huyền Thư, “Đê tiện.”

Lăng Huyền Thư gật đầu, “Ta biết.”

Lăng Kha lời nói thành khẩn nói: “Khuyết nhi, cháu nghe ta nói một câu, đừng nhớ chuyện báo thù nữa, chung quy sẽ hại đến cháu. Cháu có thể thả xuống cừu hận năm đó, chứng minh tâm địa cháu không xấu, cho nên chuyện hôm nay, ta tin chắc cháu sẽ nghĩ thông suốt. Từ bỏ những ý nghĩ trả thù kia, theo ta đến Ngự Kiếm sơn trang đi, nếu có ai còn muốn tìm cháu để gây sự, ra sẽ liều cái mạng già này bảo vệ cháu.”

Khuyết Vũ nở nụ cười, nụ cười thê thảm, “Ta không cần, tất cả những gì ta quan tâm đều đã không còn tồn tại nữa, sống chui nhủi ở thế gian còn có nghĩa gì? Chẳng bằng giết nhiều thêm một toán, đỡ cho có một ngày chết ở trong tay kẻ thù, cũng có mặt mũi đi gặp cha mẹ ta.”

“Ngươi không sợ ta tiên thi*?” Lăng Huyền Thư từ tốn nói. ( dùng roi đánh xác chết)

Khuyết Vũ tàn nhẫn trừng mắt hắn, hơi nheo đôi mắt lộ ra âm lãnh.

Yến Thanh Tiêu giật nhẹ y phục Lăng Huyền Thư, “Được rồi, không nên nói nữa.”

“Không nói hắn sẽ còn quay trở lại.” Lăng Huyền Thư thấp giọng nói.

Khuyết Vũ nói: “Các ngươi tránh ra, ta muốn đi mang Tiểu Hữu cùng Tiểu Y về.”

“Để ngươi mang về ngươi sẽ đi theo chúng ta sao?” Lăng Huyền Uyên hỏi.

Khuyết Vũ kiên quyết nói: “Không biết.”

“Đã vậy thì, ” Lăng Huyền Uyên rút kiếm nhảy lên lầu các, “Đắc tội rồi!”

Lăng Huyền Thư nắm lấy tay Yến Thanh Tiêu, rồi lại buông ra, “Chắc là đại ca nhớ thương Nhị tẩu, nóng ruột, ta đi giúp huynh ấy. Lần này nói cho ngươi, ngươi đừng giận ta.”

Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái, “Đi đi.”

Lăng Huyền Thư cười cười, “Được.”

Thấy Lăng Huyền Thư phải đi, Yến Thanh Tiêu lại dặn dò: “Cẩn thận.”

“Tất nhiên.” Lăng Huyền Thư vốn định đến gần hôn nhẹ y một cái, lại thoáng nhìn qua Lăng Kha đang nhìn mình chằm chằm, đành phải tạm thời bỏ qua, nâng kiếm gia nhập với Lăng Huyền Uyên cùng Khuyết Vũ.

Khuyết Vũ đối phó một người còn không dễ, huống chi là hai huynh đệ nhà họ liên thủ, bị bức ép tới chỉ còn dùng được khinh công nhảy qua từng lầu các.

Lăng Huyền Thư cùng Lăng Huyền Uyên không có ý tổn thương hắn, bởi vậy chưa từng ra sát chiêu, chỉ muốn bắt hắn, mang về Ngự Kiếm sơn trang, rồi để Lăng Kha từ từ cảm hóa.

Khuyết Vũ dần cảm thấy chống đỡ không nổi nữa. Hôm nay hắn đã vận công tổn thương chính mình, tâm trạng vẫn không bình tĩnh, nội tức từ lâu đã rối loạn. Vào lúc này lại phải cùng hai người họ so chiêu, Khuyết Vũ cảm thấy, hướng đi kinh mạch trong người mình đang chầm chậm thay đổi.

Nhìn ra sắc mặt hắn biến hóa, Lăng Huyền Thư không áp sát tới nữa mà lui lại một bên.

Lăng Huyền Uyên nhớ Bối Cẩn Du, không muốn trì hoãn, mũi kiếm lại đưa về phía trước.

Kiếm chiêu của hắn vẫn không quá nhanh, nhưng Khuyết Vũ lúc này dường như tránh thoát không được, bước chân lảo đảo, mũi kiếm sắp chạm gần tới ngực.

Lăng Huyền Uyên hơi kinh hãi, vội vã thu kiếm.

Ba người đã đánh lên tận nóc nhà, gió núi lạnh lẽo, thổi qua y phục vang lên rì rào.

Lăng Huyền Thư nhìn phía sau lầu các, sơn vụ mênh mông, phía dưới cái gì cũng không nhìn thấy.

Khuyết Vũ đứng tại chỗ thở hổn hển, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng.

Lăng Huyền Uyên thu hồi kiếm, nói: “Ngươi đã vô lực thì đừng đấu với chúng ta nữa, đi theo chúng ta đi.”

Kinh mạch đi ngược chiều mang đến thống khổ to lớn giống như muốn nuốt chửng thần trí Khuyết Vũ, hắn vẫn miễn cưỡng đứng vững không để cho mình ngã xuống, muốn nói gì đó, mới hé miệng máu lại chảy ra.

“Khuyết nhi!” Lăng Kha lúc này cũng nhảy tới, muốn nhìn tình trạng của hắn.

Khuyết Vũ lùi về sau hai bước đạp xuống mái hiên bên cạnh, nhấc tụ áo lau máu bên môi, “Ta thà… Chết, cũng không… Sẽ không luồn cúi với… Kẻ thù của ta.”

“Khuyết…” Lăng Kha lại tiến lên một bước.

Khuyết Vũ khẽ mỉm cười, nhắm hai mắt lại ngửa về đằng sau.

Lăng Huyền Uyên cách hắn gần nhất muốn đưa tay kéo hắn, lại chỉ kéo rách được nửa đoạn ống tay áo của hắn.

Lăng Huyền Thư nhìn sang, mây mù lượn lờ, nào còn có bóng dáng của hắn?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi