VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

Lăng Huyền Sương phờ phạc cả người.

Hắn rất muốn đi tìm Thiệu Dục Tân, nhưng cặp Tuyết sư bên người Thiệu Dục Tân bất cứ lúc nào cũng trong tình trạng đột nhiên xuất hiện; còn nếu không gặp Thiệu Dục Tân, trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu lợi hại, thêm nữa độc trong người hắn càng ngày càng phát tăng, hiện giờ nhìn hắn tiều tụy rất nhiều.

Huynh đệ trong nhà biết rõ mà đau lòng, Lăng Huyền Dạ ngồi xổm ở bên giường Lăng Huyền Sương, hỏi: “Không thì lúc huynh đi tìm Thiệu nguyên chủ, đệ canh ở ngoài cho huynh, Tuyết sư đến thì đệ sẽ thông báo với huynh?”

“Sau đó thì sao?” Lăng Huyền Sương nằm lỳ ở trên giường rầm rì, “Ta chạy không bằng chúng nó chẳng lẽ theo chân chúng nó đối đầu?”

Lăng Huyền Uyên ngồi ở bên bàn uống trà, “Có biện pháp không đụng phải.”

“Cái gì?” Lăng Huyền Sương trợn mắt lên.

Lăng Huyền Uyên nói: “Nhảy ra từ cửa sổ.”

“…” Lăng Huyền Sương nếm gối mềm vào người hắn, “Phòng của hắn ở lầu ba, lầu ba!”

“Chúng ta sẽ chờ ở dưới tiếp huynh.” Lăng Huyền Thư nói.

Lăng Huyền Sương hoài nghi nhìn hắn, “Vậy nếu chẳng may không tiếp được thì sao hả?”

Lăng Huyền Kỳ nói thoải mái: “Không chết thì tàn, không có gì ghê gớm.”

Lăng Huyền Sương: “…”

Lăng Huyền Dạ đứng lên giật giật hai chân tê rần vì ngồi xổm, “Tại sao huynh không nói thẳng với Thiệu nguyên chủ, tán gẫu ở lầu một hử?”

“Bởi vì mỗi lần gặp được hắn là sau mỗi lần hắn giải độc cho người khác xong, ” Lăng Huyền Sương mếu máo, “Hắn mệt mỏi đến vậy mà chỉ có lầu ba mới có chỗ nghỉ ngơi, làm sao ta nhẫn tâm để hắn tiếp tục chịu khổ cho được?”

Lăng Huyền Thư khuyên nhủ: “Vậy huynh cố nhịn, chờ hắn giải độc xong cho tất cả mọi người, huynh muốn tìm hắn, sẽ dễ hơn không phải sao?”

Lăng Huyền Sương đá chăn, “Ta sợ ta không chờ được nữa! Ta muốn chết!”

Lăng Huyền Uyên đùng một tiếng đặt chén trà xuống, “Không cho nói bậy!”

Lăng Huyền Sương bị hắn làm sợ đến run người, ủy khuất nói: “Là thật, gần đây độc phát càng ngày càng đau đến lợi hại, chỉ sợ thời gian còn lại không nhiều.”

Lăng Huyền Thư cau mày nói: “Còn bao nhiêu người chưa giải độc?”

“Ngày hôm qua ta ở ngoài phòng luyện công Thiệu nguyên chủ trùng hợp nghe thấy người khác nói, ” Lăng Huyền Dạ liếc nhìn Lăng Huyền Sương, do dự, “Còn… Mười một mười hai người.”

Lăng Huyền Kỳ lo âu nhìn Lăng Huyền Sương, “Mỗi ngày giải độc cho hai người, ít nhất cũng phải năm, sáu ngày nữa.”

Lăng Huyền Thư thở dài, “Khả năng còn lâu hơn, mấy ngày nay nội lực của Thiệu nguyên chủ đã không còn đủ, giải độc với hắn mà nói cũng cực kỳ vất vả, thậm chí có lúc còn cần phải nghỉ ngơi một hai ngày mới giải độc cho người kế tiếp được.”

“Huyền Uyên, ” Lăng Huyền Sương nức nở, “Mặc dù người nói để ta giải độc cuối cùng là ngươi, nhưng ta không hề trách ngươi, không tí nào hết, ngàn vạn tuyệt đối ngươi đừng có tự trách, hiểu chưa?”

Lăng Huyền Uyên: “…”

Tuy thân thể không khỏe, nhưng Lăng Huyền Sương vẫn kiên trì ở ngoài phòng luyện công Thiệu Dục Tân chờ hắn đi ra —— không dám trở về phòng hắn, ít nhất cũng phải nhìn thấy hắn.

Sắc mặt Thiệu Dục Tân hôm nay có vẻ mệt mỏi, từ trong ra ngoài, bước chân cũng có hơi bất ổn.

Lăng Huyền Sương vội vã chạy tới đỡ hắn, “Ngươi sao vậy, rất mệt đúng không?”

Thiệu Dục Tân không lên tiếng, ngực tắc nghẽn khiến hắn ngay cả khí lực để nói cũng không nổi.

Người vừa giải độc còn ở bên cạnh nói liên miên lải nhải ‘cảm tạ’, Lăng Huyền Sương phiền lòng không dứt, há mồm gọi Lăng Huyền Uyên, “Huyền Uyên, không phải các ngươi tập võ có thể… Dùng chân khí gì đó chữa thương hay sao, giúp hắn một chút đi!”

Lăng Huyền Uyên lắc đầu, “Cũng không phải ta không muốn giúp, nhưng nội lực của Thiệu nguyên chủ quá đặc thù, chúng ta đều giúp không được.”

“Vậy phải làm sao bây giờ…” Lăng Huyền Sương có hơi hoảng rồi.

Thiệu Dục Tân nghiêng đầu nhìn hắn, hơi nhíu chặt lông mày rồi giãn ra.

“Sư huynh!”

Lăng Huyền Sương đang muốn gọi người đến giúp đưa Thiệu Dục Tân về phòng, thì nghe thấy một tiếng gọi vang lên, mà ngóng theo phía thanh âm mà nhìn, một thiếu nữ tuổi thanh xuân phấn nộn đang chạy tới trước mặt.

Thiếu nữ chạy vội tới gần đó, thấy sắc mặt Thiệu Dục Tân tái nhợt, lập tức vội vã, “Sư huynh, huynh bị thương?” Nói xong cũng không chờ Thiệu Dục Tân trả lời, liền giơ hai cánh tay bằng nhau, song chưởng đối lập với lòng bàn tay của hắn, chậm rãi truyền nội lực qua, động tác rất là gọn gàng.

Lăng Huyền Sương bất mãn mà quơ quơ hai tay trống trơn, nhìn chằm chằm thiếu nữ áo hồng.

Lăng Huyền Kỳ đưa tay kéo hắn qua một bên, “Xem ra không liên quan đến huynh.”

Lăng Huyền Sương nhỏ giọng lầu bầu: “Dung mạo nàng xinh thì ta cũng không xấu, ánh mắt nàng to thì ta còn to hơn, mí mắt nàng dài ta còn dài hơn, nàng…”

Lăng Huyền Uyên nói: “Nàng trẻ tuổi hơn ngươi.”

Lăng Huyền Sương: “…”

Lăng Huyền Thư nói: “Nàng biết võ công.”

Lăng Huyền Sương: “…”

Lăng Huyền Kỳ nói: “Nàng cùng Thiệu nguyên chủ càng thân quen hơn.”

Lăng Huyền Sương: “…”

Lăng Huyền Dạ nói: “Nàng là nữ nhân.”

Lăng Huyền Sương: “…”

Thiếu nữ thu hồi hai tay, giơ tay áo lau mồ hôi trên trán Thiệu Dục Tân, “Sư huynh, đã đỡ hơn chưa?”

Thiệu Dục Tân không dấu vết tách ra, nhẹ nhàng cười cười, “Tốt hơn rất nhiều, may mà có muội trở về.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thiếu nữ nỗ lực che giấu thất vọng nơi đáy mắt, quét mắt nhìn người đứng ở xung quanh.

“Việc này trở về ta sẽ nói cho muội, giờ gặp qua mấy vị khách này trước đã.” Thiệu Dục Tân nhìn về phía đám người Lăng Huyền Sương, chỉ chỉ thiếu nữ nói, “Đây là đệ tử cuối cùng của Tiên phụ, tiểu sư muội ta Đào Tâm Duyệt.”

(Ghét nhất mấy bộ có nữ phụ nhảy vào ahuhuhu…nhưng đừng ghét nữ phụ này nha☺️)

Đào Tâm Duyệt gật gật đầu với mọi người, “Chào các vị.”

Tất cả mọi người tranh nhau chen lấn hướng Đào Tâm Duyệt giới thiệu về mình.

Lăng Huyền Sương nhân cơ hội cướp được Thiệu Dục Tân bên cạnh, “Ở đây rất ồn, ta dìu ngươi trở về nghỉ ngơi?”

Thiệu Dục Tân nói: “Ta đã tốt hơn nhiều rồi, không cần phải lo lắng. Giờ còn một số việc muốn cùng sư muội ta nói chuyện, không vội về phòng.”

Lăng Huyền Sương bĩu môi dưới bao lấy môi trên, dùng nó làm biểu thị hắn rất khó vượt qua.

Thiệu Dục Tân nhịn không được cười lên, “Ta thấy sắc mặt của ngươi mấy ngày nay cũng không quá tốt, phải cố lưu ý thân...”

“Sư huynh, ” Đào Tâm Duyệt trốn đến phía sau hắn, “Những người này thật là... Quá nhiệt tình, ta nhớ Kim Qua Thiết Mã, chúng ta đi xem chúng nó đi.”

“Được, muội mới đưa nhiều hàng hóa trở về, chắc cũng mệt mỏi, chúng ta đi ăn trước.” Thiệu Dục Tân do Đào Tâm Duyệt đỡ đi, đã quên lời lúc trước còn chưa nói hết.

Lăng Huyền Sương đổi một vẻ mặt cầu an ủi đi tới trước mặt Lăng Huyền Thư, “Hắn cứ thế mà vứt bỏ ta...”

Lăng Huyền Thư bình thản vỗ vỗ lưng hắn, “Các ngươi từng bắt đầu sao?”

Lăng Huyền Sương: “...”

Ngày kế dùng qua đồ ăn sáng, Lăng Huyền Sương lại muốn đi chờ Thiệu Dục Tân, thì bị Lăng Huyền Dạ ngăn lại. Lăng Huyền Dạ nằm dựa cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, nói: “Hôm nay không phải Thiệu nguyên chủ giúp người khác giải độc, là vị sư muội Đào cô nương, nên huynh không phải đi chờ.”

“Vậy Thiệu Dục Tân đâu?” Lăng Huyền Sương quan tâm chỉ có một người này.

Lăng Huyền Dạ xoay người lại chỉ vào đậu phộng trên bàn.

Lăng Huyền Sương ân cần đưa tới.

Lăng Huyền Dạ thoả mãn tiếp nhận, “Nghe nói ở trong phòng mình bế quan tĩnh dưỡng, sau ba ngày mới xuất quan.”

“Hắn không có chuyện gì là may rồi.” Lăng Huyền Sương thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa lăn tới trên giường nằm.

Lăng Huyền Dạ nói: “Lúc trước tất cả mọi người đều nghĩ chỉ mỗi mình Thiệu Dục Tân có nội công thần kỳ, chuyện này sao lại nhảy ra một tiểu sư muội?”

“Cái này ngươi hãy chờ hắn xuất quan thì hỏi hắn, ” Lăng Huyền Sương tẻ nhạt kéo chăn, “Hoặc đi hỏi vị tiểu sư muội kia.”

Lăng Huyền Dạ quay xách đầu ghế đến ngồi đối diện hắn, “Ta thấy cách này của ngươi rất hay, hỏi tiểu sư muội, thuận tiện còn giúp được huynh.”

“Giúp ta?”

Lăng Huyền Dạ cười thần bí, “Ba ngày sau Thiệu nguyên chủ xuất quan thì ta đi hỏi Đào cô nương, nếu vậy thì huynh sẽ có cơ hội đi gặp Thiệu nguyên chủ đó còn gì? Đến lúc đó ta sẽ kéo nàng mang ta đến tìm cặp Tuyết sư chơi, nên ngay cả nỗi lo về sau huynh cũng không có.”

Lăng Huyền Sương ngồi vọt dậy, kích động nhào tới ôm ôm Lăng Huyền Dạ, “Cái cách này rất chi là được, ta đây nhờ cả vào ngươi! Lúc này mới nhìn ra ai mới là em trai ruột, Huyền Dạ, không uổng công ta nuôi ngươi đến lớn!”

Lăng Huyền Dạ: “…” Nếu ngươi có khả năng nuôi ta thì cũng không lớn được như giờ.

“Chờ đã!” Lăng Huyền Sương lại thả y ra ngồi xuống, “Tiểu tử ngươi sẽ có lòng tốt như vậy,  chuyện này rất đáng hoài nghi.”

Lăng Huyền Dạ vô tội: “Ta đây đều suy nghĩ cho ngươi, ngươi vừa rồi còn nói ta là em trai ruột, tại sao lại bảo rất hoài nghi?”

“Vì trước đây ngươi đầy tiền án, ” Lăng Huyền Thư từ ngoài đi vào, “Ngươi đồng ý giúp đỡ, là vì Đào cô nương trẻ tuổi mỹ mão chứ gì? Ta đã nói với ngươi, Thiệu nguyên chủ có ơn với chúng ta, ngươi không được xằng bậy.”

Lăng Huyền Dạ chỉ vào Lăng Huyền Sương, “Độc trên người đại ca còn chưa giải, ơn ở đâu hả?”

Lăng Huyền Sương vỗ một cái vào ván giường, “Tốt cho ngươi, quả nhiên là vì có tư tâm với tiểu sư muội mới nói muốn giúp đỡ ta chứ gì?”

Lăng Huyền Thư lời nói ý vị sâu xa: “Huyền Dạ, ở đây không phải thanh lâu, ngươi không được làm càn, thu liễm chút đi. Đào cô nương vừa nhìn là  biết là một cô nương rất tốt, ngươi đừng có bắt nạt chà đạp người ta.”

“Nói đúng!” Lăng Huyền Sương nói, “Đừng vì việc ngươi đùa bỡn tiểu sư muội mà ảnh hưởng quan hệ giữa ta cùng ca phu, nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”

“Đừng dừng dừng dừng dừng lại!” Lăng Huyền Dạ đứng lên cách xa một chút, “Ai nói ta muốn bắt nạt chà đạp nàng?”

“Vậy là ngươi muốn cưới nàng vào cửa?” Lăng Huyền Thư tinh tế cân nhắc, “Nếu thật sự là vậy, vậy ngươi đi tiếp cận nàng cũng không sao.”

Lăng Huyền Dạ ôm cánh tay nói: “Ta cũng có nguyên tắc làm người, vào thanh lâu cũng không tùy tiện ngủ với nữ nhân, việc này ta bắt được rất chuẩn, dù sao kinh nghiệm ở phương diện này ta đều nhiều hơn so với các ngươi.”

Lăng Huyền Thư không biết nên nói gã cái gì mới tốt, “Thật là việc rất đáng kiêu ngạo.”

“Nói chung việc của ta các ngươi cứ yên tâm đi.” Lăng Huyền Dạ nói: “Giờ cần quan tâm nhất đó là, tình cảm sư huynh muội giữa Thiệu nguyên chủ cùng Đào cô nương vừa nhìn đã biết là rất tốt, Thiệu nguyên chủ nếu muốn đồng ý tiếp nhận đại ca, thì còn phải nghe qua ý kiến Đào cô nương nữa.”

Lăng Huyền Sương hỏi: “Nên ngươi sẽ giúp ta lấy lòng Đào cô nương?”

Lăng Huyền Dạ đáp: “Nên ta sẽ giúp ngươi lấy lòng Đào cô nương.”

“Vậy ta tự làm còn hơn, ” Lăng Huyền Sương lại leo xuống giường, “Với ta thì vẫn chưa yên tâm về ngươi.”

Lăng Huyền Dạ: “…”

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi