VỀ VIỆC TẠI SAO LĂNG GIA TUYỆT TỰ

Thiệu Dục Tân nhẹ nhàng vỗ về sống lưng bóng loáng của Lăng Huyền Sương.

Ba vết cào không dài không ngắn nằm ngang ở trên lưng của hắn, cũng không sâu, nhưng vì làn da của hắn quá tinh tế, làm cho vết cào hiện lên rõ ràng.

Lăng Huyền Sương cảm thấy hơi ngứa, mơ mơ màng màng uốn éo thân thể, lại tìm hơi Thiệu Dục Tân co vào.

Thiệu Dục Tân mềm lòng đến rối tinh rối mù, hôn hắn một cái chóc, nói: “Có cảm giác gì?”

Lăng Huyền Sương hàm hồ nói: “Mệt…”

Thiệu Dục Tân cười khẽ.

Lăng Huyền Sương lại ngủ thiếp đi.

“Không nổi sao?” Thiệu Dục Tân hỏi.

Lăng Huyền Sương không lên tiếng.

Thiệu Dục Tân lại cưng chiều mà cười, gói hắn chặt chẽ kỹ lưỡng, còn mình xuống giường.

Lăng Huyền Sương không thoải mái giật giật, “Dục Tân?”

Thiệu Dục Tân mặc y phục xong lại đến hôn môi hắn một cái, “Ngươi ngủ tiếp đi, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi.”

“Ngươi tự mình làm à?”

“Ừm, ta tự mình làm.” Thiệu Dục Tân nựng nựng cái mũi xinh xinh của hắn.

Lăng Huyền Sương nghênh đón cọ cọ hai lần, hài lòng ngủ tiếp.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Lăng Huyền Sương đột nhiên cảm nhận được người mình mát lạnh, hắn nhắm mắt duỗi tay đi mò cái chăn bị hất qua một bên, “Dục Tân, đừng nghịch, ngủ tiếp một lúc nữa sẽ dậy, một lúc…”

“A…” Trả lời hắn chính là một tiếng than nhẹ.

Lăng Huyền Sương cảm thấy có gì đó là lạ ở chỗ nào đó, thân thể bỗng nhiên căng thẳng.

Một vật mềm mại ấm áp bỗng nhiên chạm vào người mình, từ chân chạy đến bắp đùi, lại đảo qua cái mông rồi sượt qua bên hông, để lại một đường ẩm ướt.

Lăng Huyền Sương sững người trong chốc lát, đột nhiên trốn vào góc, “A a a a a a! Hai đứa mày sao lại ở đây, tại sao… Tại sao liếm ta hả!”

Đôi tuyết sư nằm ngồi ở trước giường, nghiêng cái đầu lông xù đơn thuần lại vô tội mà nhìn hắn.

Động tác của hắn quá lớn, làm cho phía sau đau đớn, sắc mặt cũng thay đổi theo mấy lần, “Mau đi ra, cầu chúng mày đó!”

Hùng sư chán nản cụp đầu xuống, lui về phía sau; Thư sư nhìn hắn một lúc, mới hất đầu, đi ra bên ngoài, vẻ mặt đó giống như đang nói: Ngươi là gia hỏa vong ân phụ nghĩa, sau này không thèm để ý tới ngươi nữa!

“Chờ đã!” Lăng Huyền Sương nhe răng trợn mắt ngồi xuống, “Ta không có ghét bỏ chúng mày a, ta… Ta chỉ hơi sợ hãi một tí, chúng mày đừng có giận ta, ta vẫn rất yêu thích chúng mày.”

Tuyết sư mơ màng nhìn hắn, nghe trong giọng mang theo sự ôn hòa, lại sán tới.

Lăng Huyền Sương kéo chăn qua ngăn trước mặt mình, “Ta biết chúng mày tới là muốn gọi ta rời giường, mà giờ chúng mày cũng liếm rồi, ta cũng tỉnh táo hoàn toàn rồi, nên… Chúng mày hãy công thành lui thân được chứ?”

Lỗ tai Tuyết sư giật giật, hướng về phía cửa nghênh ngang rời đi.

Thiệu Dục Tân cũng nhanh chóng bưng một bàn ăn đi tới, nhìn thấy tuyết sư, bất ngờ nói: “Sao hai chúng mày lại chạy tới đây?”

Lăng Huyền Sương khóc tố, “Không phải ngươi bảo bọn nó đến à? Bên ngoài còn không có ai ngăn.”

Thiệu Dục Tân đem đồ đặt lên bàn, nói: “Ta thấy đám Tiểu Vụ bên dưới mặt mày thâm đen, chắc mệt mỏi quá, nên cho bọn họ về phòng nghỉ trước, không ngờ lại bị hai đứa nhóc này thừa cơ chui vào. Thế nào, doạ ngươi rồi?”

Lăng Huyền Sương cắn chăn, “Ừm… Cũng không quá sợ như ta tưởng tượng.” Chuyện này nếu xảy ra trước khi quen biết Thiệu Dục Tân, chắc chắn hắn sẽ bị dọa chết tươi.

Thiệu Dục Tân nói: “Vậy ngươi đừng ngồi ngốc ở đó nữa, lại đây mặc y phục rồi ăn nào.”

“Ta…” Lăng Huyền Sương vẻ mặt đau khổ, “Ta đau đến không động nổi…”

Đã quen với cảnh cả ngày có người ở bên cạnh hô to gọi nhỏ cãi nhau, một khi người này không xuất hiện, đúng là có không ít người cảm thấy gần như thiếu cái gì đó.

Ngồi không yên đầu tiên chính là Lăng Huyền Kỳ cùng Hạ Tĩnh Hiên, bọn họ đến xem Lăng Huyền Sương vì sao trốn ở trong phòng không ra khỏi cửa, sau đó dưới sự ám chỉ cực kỳ rõ ràng từ Lăng Huyền Sương, biết được “Bí mật” này, còn sau đó… Đã không còn là bí mật gì nữa.

Trong gian nhà trúc đầy ắp người, Thiệu Dục Tân ngồi ở bên giường bất đắc dĩ xoa xoa đầu Lăng Huyền Sương, “Nhất định phải bị tham quan ngươi mới hài lòng sao hả?”

Lăng Huyền Sương gối lên chân hắn, trên mặt trong mắt đầy vẻ lười biết thích ý, “Mẹ ta đã từng nói, nhất định phải để người khác ao ước đố kị khi họ không đạt được, như vậy rất tàn nhẫn.”

Lăng Huyền Thư nói: “Đệ khá là ước ao đố kị Thiệu đại ca.”

Yến Thanh Tiêu mở to hai mắt khiếp sợ nhìn hắn.

Lăng Huyền Thư thăm dò hỏi: “Được chứ?”

Yến Thanh Tiêu chợt nói: “Ý ngươi nói cùng ta?”

Lăng Huyền Thư cuối cùng đã rõ tại sao y kinh ngạc, cười nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn đại ca ta như thế?”

“…” Yến Thanh Tiêu nỗ lực co rút người trong bóng tối, “Ngươi cũng không cần phải nói rõ ra.”

Lăng Huyền Sương nói khẽ hai tiếng, “Đệ có nên giải thích đệ đang muốn đại ca của đệ thế nào không?”

Lăng Huyền Thư nói: “Đem đại ca ta gả đi.”

Lăng Huyền Sương vui vẻ ra mặt, “Đây là ý kiến hay.”

Mọi người: “…”

“Nhưng mà Dục Tân thấy ta cần nghỉ ngơi, ” Lăng Huyền Sương hạ lệnh trục khách, “Các ngươi xem cũng xem rồi, từng người trở về phòng mình luyện tập đi.”

“…” Lăng Huyền Uyên nói, “Không ai thèm đến xem huynh, chúng ta vì chính sự mới đến.”

Lăng Huyền Dạ gật đầu nói: “Đúng vậy, bởi vì Thiệu đại ca nói hắn không đi được, chúng ta mới đến đây.”

Lăng Huyền Sương chống một tay nhổm dậy, “Ta còn nghĩ sẽ không mấy ai đến đây, ấy thế mà Huyền Uyên cùng Mộ môn chủ thế mà cũng hiếu kỳ chuyện này, a ôi mị lực của ta lớn cỡ nào chứ.”

Lăng Huyền Uyên: “…”

Mộ Phi Hàn: “…”

Thiệu Dục Tân kéo cái chăn bị lệch đắp lại, ban nãy Lăng Huyền Sương nhổm dậy không cẩn thận lộ ra nửa bên vai.

Lăng Huyền Sương ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Vậy sao ban nãy ngươi mắng ta, rõ ràng là ngươi đem người tới.”

Thiệu Dục Tân nói: “Bởi vì ta biết trong lòng ngươi hi vọng như thế.”

Lăng Huyền Sương: “…”

“Đến cùng là chính sự gì, nói đi.” Yến Thanh Tiêu nói.

Lăng Huyền Uyên nhìn về phía Hoắc Tư Quy, “Lúc trước ngươi nói phải vượt qua Tế Nhật Hạp, bây giờ chúng ta ném một mình Liễu Nương đến trúc uyển, có lẽ nàng cũng đã phát hiện chúng ta sinh nghi với nàng, lại tiếp tục đi đường đó thì có mạo hiểm quá không?”

Hoắc Tư Quy thở dài, “Mạo hiểm nữa cũng hết cách rồi, chúng ta vừa đi đã chọn đường này, Tế Nhật Hạp chính là con đường độc nhất lên Ẩm Huyết phong.”

Lăng Huyền Thư hỏi: “Hoắc công tử hiểu rõ bao nhiêu về Tế Nhật Hạp?”

Hoắc Tư Quy nói: “Không biết gì cả.”

“Không sao, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Bây giờ chúng ta cũng rõ ràng rồi, mỗi một bước tiến về phía trước bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, đề cao cảnh giác là được, chuyện như thế chắc chắn sẽ không xảy ra nữa.”

Mộ Phi Hàn nhìn gã, nói: “Có khi nàng đã đoán được, không bằng chọc thủng lớ giấy cửa sổ này, bắt thẳng người, khiến nàng mang chúng ta thông qua.”

“Một đám đại nam nhân lại đối xử với quả phụ như vậy?” Lăng Huyền Dạ hừ một tiếng, “Cho dù là bảo vệ mạng sống, sau đó chỉ sợ cũng không ngóc đầu lên được.”

Mộ Phi Hàn nhíu nhíu mày lại, không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Mọi người dồn dập nhìn sang Lăng Huyền Dạ.

Lăng Huyền Dạ nghiêng đầu sang một bên, “Nhìn cái gì vậy, không phải muốn nói chính sự sao?”

Thiệu Dục Tân đè lại Lăng Huyền Sương đang muốn mở miệng, nói: “Không bằng rút hết người đang theo dõi Liễu Nương, chúng ta thì làm như cái gì cũng không biết, còn bản thân nàng có muốn ra ngoài hay không, đó là chuyện của nàng.”

Lăng Huyền Sương nắm lấy tay hắn cắn cắn, nói: “Chẳng may nàng chạy mất thì làm sao bây giờ?”

“Chạy thì chạy, giữ nàng lại cũng không có tác dụng gì lớn, ” Lăng Huyền Thư nói, “Chỉ không biết nàng có chạy về Tế Nhật Hạp bố trí mai phục chờ chúng ta không thôi.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Nếu nàng có tâm bố trí mai phục, có trở về hay không cũng thế, sợ là trời vừa sáng đã làm sẵn rồi.”

“Vậy thì xông vào luôn đi, ” Lăng Huyền Kỳ nâng tay hướng về huynh trưởng bảo đảm, “Lần này đệ sẽ nhất định theo sát đại đội nhân mã, một bước cũng không chạy loạn.”

Hoắc Tư Quy nói: “Cũng là một biện pháp, Tế Nhật Hạp cũng không phải địa phương tốt gì, nếu không vướng gì thì tốt nhất không nên ở lại.”

Bối Cẩn Du liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: “Liễu Nương sẽ mau đến đây, Hoắc công tử mặc thế này, có tính thay đổi nữa không?”

“Phải thay đổi phải thay đổi, ” Hoắc Tư Quy cào cào mặt, “Để cho đối phương giảm thiểu phong bị dù là một tia cũng là tốt, trước khi bắt được Hỏa Phong, ta vẫn tiếp tục làm một Cao Thủ.”

Từ trong phòng Lăng Huyền Sương đi ra, Lăng Huyền Thư lôi kéo Yến Thanh Tiêu tản bộ, đi chưa được bao xa, thì thấy Thái Cẩm ngồi ở một nhánh cây trúc, ngước đầu một mặt bi thương nhìn trời.

Lăng Huyền Thư bật cười.

Thái Cẩm vừa thấy là hai người họ, lập tức vỗ y phục đứng phắt dậy, xoay người muốn đi khỏi

Lăng Huyền Thư dùng mũi chân đá một hòn đá nhỏ, cục đá bay qua Thái Cẩm đang chạy, đánh vào đầu gối hắn.

“Ai u!” Chân trái Thái Cẩm mềm nhũn, suýt nữa quỳ trên mặt đất, cũng may bên cạnh thì có cây trúc, giúp hắn chống được mới không có ngã chổng vó.

Yến Thanh Tiêu nghiêng đầu nhìn Lăng Huyền Thư, “Ngươi rỗi đến hoảng rồi sao?”

Lăng Huyền Thư: “…”

Thái Cẩm giả vẻ nhiệt tình chào đón, nói: “Yến lâu chủ, Tam Thiếu đây là đang chơi đùa với ta, ngươi đừng nổi giận.”

“…” Lăng Huyền Thư rất muốn đạp hắn một cước, “Ta nếu mà chơi đùa với ngươi, ta mới thật sự là rỗi đến hoảng.”

Yến Thanh Tiêu nói: “Không phải đùa hắn thì ngươi đánh hắn làm cái gì?”

Lăng Huyền Thư nắm eo y, “Cho ngươi hả giận.”

Thái Cẩm liếc nhìn bàn tay vòng qua hông Yến Thanh Tiêu, thức thời mà cúi đầu thật sâu.

Yến Thanh Tiêu giơ tay chống cằm suy nghĩ một chút, nói: “Bây giờ nhìn thấy hắn, ta cũng không tức giận như trước nữa.”

Trên mặt Lăng Huyền Thư vui vẻ, ôm Yến Thanh Tiêu càng chặt hơn, “Ngươi không tức giận là điều không thể tốt hơn, đỡ phải cho ta cả ngày lo lắng ngươi sẽ tức giận làm ảnh hưởng đến thân thể. Năm đó hắn nhất thời nảy sinh lòng xấu, dù sao cuối cùng cũng là chuyện tốt, thật ra thì ngươi cũng không cần phát cáu với hắn.”

“Ai nói hắn làm chính là chuyện tốt?” Yến Thanh Tiêu bấm một cái vào mu bàn tay Lăng Huyền Thư, “Vừa nghe ngươi nói thế, hình như ta lại tức thêm.”

Lăng Huyền Thư: “…”

Nhìn Lăng Huyền Thư không nói gì mà ngay cả Thái Cẩm nửa chữ cũng không dám nói: “…”

“Mắt không gặp tâm không phiền, ” Yến Thanh Tiêu thấy Lăng Huyền Thư không thu tay về, lại nhẹ nhàng giúp hắn xoa chỗ vừa bị mình bấm vào, “Đường hướng đến Ẩm Huyết phong nguy hiểm tầng tầng, đừng mang hắn theo, đỡ phải để ta phân tâm chú ý tới hắn, để hắn về Cẩm Tú viên đi.”

Thái Cẩm chỉ lo Lăng Huyền Thư ngăn cản, vái đầu với Yến Thanh Tiêu, “Đa tạ Yến lâu chủ, ngài đại nhân đại lượng, tương lai nếu có chuyện gì muốn dặn dò, Thái Cẩm có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”

Lăng Huyền Thư sao mà không biết tâm tư của hắn, nói: “Vì sao ngươi phải phân tâm chú ý hắn? Dù hắn có bị đệ tử Ẩm Huyết Giáo giết, cũng không quan hệ gì với ta và ngươi.”

Mồ hôi lạnh trên trán Thái Cẩm chảy ròng ròng.

Yến Thanh Tiêu nói: “Thì biết đâu một ngày nào đó ta lại đột nhiên muốn đùa hắn, nhưng hắn đã chết, thì làm sao bây giờ?”

Thái Cẩm: “…”

“Thế thì xem ra, đúng là không thể để cho hắn chết.” Lăng Huyền Thư nghĩ chốc lát, nói với Thái Cẩm, “Như vậy đi, sau khi chúng ta đi ngươi cũng chớ gấp gáp về Cẩm Tú viên vội, để ngừa người Ẩm Huyết Giáo ở nửa đường bố trí bình phong, chắn đứng ngươi lại; chờ sự tình đều lắng lại, khi đó thì ngươi rời đi, mới là thượng sách bảo mệnh.”

Nói vậy là muốn buông tha mình rồi? Thái Cẩm hầu như cảm động muốn chảy nước mắt, cúc cung vài cái với họ, “Đa tạ Tam Thiếu! Đa tạ Yến lâu chủ! Đa tạ hai vị!”

Đợi đến khi hắn chạy xa, Lăng Huyền Thư xoay mặt Yến Thanh Tiêu qua để y nhìn mình, nghiêm túc nói: “Thanh Tiêu, đáp ứng ta, đừng đi tìm Thái cẩm chơi đùa, muốn chơi, thì chơi với ta được chứ?”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi