VÉN BÀO

Edit: Juri

Beta: Haf

Cuối mùa hè đầu mùa thu, một làn gió buổi sớm mang theo chút lạnh lẽo thổi đến trong căn phòng nhỏ.

Lan Tiểu Xuyên ngồi ở bên giường, tấm lưng trơn bóng phản chiếu lại một vạt ánh sáng màu vàng, thì ra là trên cửa sổ gỗ dán một tầng giấy màu vàng nhạt, ánh vàng kim thuận theo xương cột sống của cậu lướt xuống đến bên eo, trải dài đến hoa văn hoa lê bên hông, càng khiến cậu có thêm mấy phần kiều diễm.

“Cửu ca, đừng lười nữa.” Lan Tiểu Xuyên xoay người, lấy mũi chân đá đá Alpha nằm trên giường. “Hôm nay phải đi đón người đấy.”

Tay Thường Cửu từ trong chăn mò ra, lục lọi nắm lấy mắt cá chân trắng mịn của Lan Tiểu Xuyên, hơi dùng sức đem người kéo vào trong chăn.

Lan Tiểu Xuyên trầm tiếng hờn dỗi mà cười, cùng Thường Cửu đang trốn bên trong chăn mà nháo, náo loạn một lát bỗng nhiên im lặng, tiện đà giận trách: “Cửu ca, đừng có sờ.”

Thường Cửu vén chăn lên, đem ngón tay dính đầy niêm dịch trong suốt đưa tới bên môi liếm, liếm xong lại ôm lấy eo Lan Tiểu Xuyên mà hôn hôn đôi môi hồng đào của cậu.

Lan Tiểu Xuyên thở hổn hển giãy dụa, ngón chân phấn nộn trượt ra khỏi đệm chăn, đá lung tung mấy lần tới nỗi không còn khí lực, ngã oặt trong lồng ngực Thường Cửu, giơ nắm đấm nện lên vai hắn.

“Ngày hôm nay làm sao vậy?” Thường Cửu hôn xong đem cậu từ trên giường dậy ôm, thân thể trần truồng của Lan Tiểu Xuyên lộ ra đầy rẫy dấu hôn ngân đỏ chói, “Tính khí không nhỏ.”

“Hôm nay Cửu ca phải đi đón người, không thể làm lỡ thời gian.” Lan Tiểu Xuyên đỡ cánh tay Thường Cửu, đi tới gương to đặt ở một bên, nhíu mày sờ sờ bắp đùi của chính mình, “Lần sau đừng cắn chỗ này, lúc bước đi đau lắm.”

Thường Cửu ôm cậu, đứng trước gương tách hai chân cậu ra, trêu ghẹo: “Cắn chỗ nào?”

Lan Tiểu Xuyên ném cho Thường Cửu một cái liếc mắt, tức giận nói: “Chỗ nào anh cũng không thiếu cắn.”

Thường Cửu chỉ chăm chú ôn nhu xoa xoa miệng huyệt đỏ sẫm của cậu, lấy ra một lượng lớn dâm thuỷ, sau đó hít sâu một hơi: “Mỗi ngày đều ngóng trông thời kỳ động dục của em tới sớm một chút.”

Lan Tiểu Xuyên thoát khỏi cánh tay Thường Cửu, chạy đến bên tủ quần áo cười cười, cầm một bộ sườn xám màu đỏ thẫm đi ra: “Đến đi, Cửu ca, anh không thể thực sự đánh dấu em.”

Thường Cửu nghe vậy nhíu mày đi tới, đem Lan Tiểu Xuyên đặt lên trên bệ cửa sổ giúp cậu mặc sườn xám.

Lan Tiểu Xuyên cùng những omega bình thường khác không khác nhau là mấy, thân hình tinh tế, vòng eo mềm mại, tuyến thể sau gáy đều xinh đẹp đến đáng yêu, cánh tay trắng mịn bị ánh sáng nhạt của buổi sớm chiếu lên trông gần như trong suốt. Thường Cửu kéo làn váy của sườn xám xuống, khiến cho màu vàng nhạt của ánh nắng ban mai dần bò lên trên sườn xám có thêu hình hoa mân côi. Thời điểm kéo đến bắp đùi chợt ngừng lại, đầu ngón tay dọc theo rãnh đùi của Lan Tiểu Xuyên hướng nơi sâu xa trượt vào.

“Cửu ca!” Lan Tiểu Xuyên cuống lên, quay đầu xấu hổ mắng Thường Cửu, dịch thể sền sệt thuận theo bắp đùi mềm mại uốn lượn mà chảy xuống, “Không còn thời gian đâu.”

Thường Cửu đột nhiên ôm cậu lên, hàm răng cắn lấy làn da sau gáy Lan Tiểu Xuyên, hô hấp dồn dập thêm mấy phần. Mà Lan Tiểu Xuyên cả người cứng đờ, hai đầu gối mềm nhũn, tin tức tố có mùi hương hoa lê mà hồi nhỏ Thường Cửu thích nhất chợt lan tỏa khắp cả căn phòng.

“Đừng sợ, tôi khẳng định sẽ chờ thời kỳ động dục của em đến mới đánh dấu em.” Thường Cửu khàn cổ họng cười, giúp cậu chỉnh lại vạt áo sườn xám, xong liền vỗ vỗ cái mông Lan Tiểu Xuyên, “Nỡ nào thương tổn em, tôi lại đau lòng chết mất.”

Lan Tiểu Xuyên liếc nhìn Thường Cửu một cách đầy ẩn ý, gập ghềnh trắc trở đi tới bên giường, nhấc một chân lên lấy bộ vòng màu đen mang vào bắp đùi.

Thường Cửu dựa vào bên cửa sổ chống cằm, thưởng thức gò má Lan Tiểu Xuyên bị ánh mặt trời chiếu sáng. Gần đây lưu hành việc buộc cái này lên trên đùi, Thường Cửu không nghĩ tới Lan Tiểu Xuyên cũng sẽ học theo, liền vẫy tay gọi cậu đến bên cạnh, ngón tay từ tà áo sườn xám tiến vào, soi mói mà sờ sờ.

“Cửu ca không thích?” Lan Tiểu Xuyên làm bộ muốn cởi ra.

Thường Cửu đè tay cậu xuống: “Em ra sao tôi đều yêu thích.”

Lan Tiểu Xuyên được khen liền trở nên cao hứng, chủ động tiến lên, hướng hai gò má Thường Cửu mỗi bên hôn một cái, sau đó chạy đến trước gương chỉnh lại vạt áo, nói to: “Cửu ca, chất liệu này rất tốt, anh đừng vò nát nó nữa.”

“Em thích tôi lại mua thêm cho em.” Thường Cửu như trước dựa vào bên cửa sổ nhìn cậu, “Thân hình của em mặc bộ này rất đẹp mắt, bất quá dù cho trang phục của em thành dáng vẻ của học sinh tôi cũng yêu thích.”

Lan Tiểu Xuyên cũng không quay đầu lại, thở dài: “Bộ này là chính anh mua mà.”

Thường Cửu nhíu mày nói: “Vì sao lại chưa thấy em mặc qua nó?”

Lan Tiểu Xuyên rốt cuộc chỉnh làn váy trở nên đẹp đẽ xong, từ góc tường tối tăm đi đến chỗ có ánh sáng chiếu vào, kéo kéo cánh tay Thường Cửu: “Chất liệu quá tốt, lại là anh vào lần gặp mặt đầu tiên đưa em, em làm sao dám mặc?”

Thường Cửu nghe vậy không nhịn được cúi đầu hôn cậu: “Còn chưa chịu chuyển đến chỗ tôi ở?”

Lan Tiểu Xuyên né một chút: “Nói tầm bậy cái gì đó?”

“Tôi nói tầm bậy nhưng chưa bao giờ lừa gạt em.” Thường Cửu âm thanh trầm thấp một chút.

“Cửu ca chắc sẽ không lừa gạt em, điều đó khiến cho em biết trong lòng Cửu ca em chiếm vị trí lớn thế nào nha.” Lan Tiểu Xuyên cười híp mắt lôi tay Thường Cửu đi ra ngoài, “Ca kỹ viện đều không tính, vậy thì nơi nào có thể xứng với nhân vật có máu mặt như Cửu ca?”

Thường Cửu híp mắt, cùng cậu ra ngoài đi mấy bước, bỗng nhiên đem người ôm ngang lên: “Tiểu Xuyên, thời kỳ động dục của em vì sao còn chưa tới?”

Lan Tiểu Xuyên vội vã liếc mắt xuống dưới lầu một cái, bà chủ nhà đã tỉnh rồi, ở trong nhà bếp ồn ào nấu bữa sáng, cậu liền vội vàng che miệng Thường Cửu: “Đừng nháo ở trong phòng, tới lúc anh đi mất người ta lại tỏ thái độ với em.”

“Đi theo tôi đi.” Thường Cửu rón rén ôm cậu xuống lầu, tấm gỗ ken két gtvang lên, “Tôi ngày nào cũng muốn đem em trói đi.”

Lan Tiểu Xuyên ôm cổ Thường Cửu cười hì hì, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Cửu ca hiểu em nhất.”

Thường Cửu nghiêm mặt hừ nhẹ: “Thương em mới chịu chờ tới khi em động dục, bằng không tôi vì sao lại phải nhẫn nhịn lâu như vậy còn chưa đánh dấu em?”

“Cửu ca, em sợ đau.” Lan Tiểu Xuyên sờ sờ dấu răng trên gáy, “Thành kết có đau hay không?”

Thường Cửu âm thầm than thở, dỗ cậu: “Không đau, đến lúc đó tôi sẽ nhẹ nhàng một chút.”

Lan Tiểu Xuyên khóe mắt hiện ra ý cười nhàn nhạt, rũ mi mắt xuống không nói. Thường Cửu đem cậu ôm càng chặt hơn, ánh mắt phức tạp vạn phần. Lan Tiểu Xuyên là Omega, vậy mà tính cách so với những Omega khác lại không giống nhau, cậu là người thuộc tầng thấp nhất trong xã hội này, đến cả con hát cũng không bằng. Thường Cửu gặp Lan Tiểu Xuyên lúc cậu mới vừa thành niên, lần đầu tiên đi tiếp khách đã được Thường Cửu vừa mắt. Thường Cửu trực tiếp đem người mua lại, Lan Tiểu Xuyên so với hắn nhỏ hơn gần mười tuổi, thời kỳ động dục vẫn chưa trải qua, thời điểm bò lên giường Thường Cửu có chút nơm nớp lo sợ, lúc nói chuyện vẫn còn mang theo khẩu âm mềm nhẹ của người phương nam.

Thường Cửu đem người ôm vào trong ngực cởi sạch sành sanh, sờ soạng mấy lần xong lại không nỡ buông tay, vốn chỉ muốn mua vui một chút, không nghĩ tự bản thân mình lại rơi vào lưới tình với Tiểu Xuyên, không nỡ trực tiếp đánh dấu, nên liền kiên nhẫn chờ thời kỳ động dục của Lan Tiểu Xuyên tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi