VẾT BỚT HOA ĐIỀN

“Không sợ, chỉ là muốn biết lò sưởi của ái phi còn nóng hay không, có muốn thêm than không thôi.” Trịnh Lan cầm lò sưởi nhẹ nhàng đặt vào tay Tiểu Viện.

Lò sưởi nhỏ bé cứ thế hết đặt vào tay người này lại chuyển qua người còn lại, ánh mắt cả hai cũng theo sự truyền đi truyền lại đó, ngẫu nhiên vạt áo của đôi vợ chồng trẻ cũng dính mùi hương ngọt ngào, ấm áp từ lò sưởi tay.

Tiểu Viện nhìn thần sắc thư lãng nơi chàng, thầm suy đoán có lẽ chàng đã thuyết phục được Hằng Xương Đế, vì vậy chủ động hỏi thử: “Đa tạ điện hạ thuyết phục bệ hạ miễn tội khi quân cho dân nữ.”

Trịnh Lan nhàn nhã bật cười, đáp: “Xem ra ái phi càng ngày càng tín nhiệm, dựa dẫm vào bản vương.”

Tiểu Viện cúi thấp đầu ngượng ngùng không đáp, chàng nói thẳng như thế, nhất thời nàng có chút ngượng ngùng, thoáng do dự hồi lâu mới hỏi: “Ta thật sự có thể trở về là chính mình ư?”

“Đúng thế. Ái phi hiện tại là Tiểu Viện, không còn là Tiền Thục Viện nữa.”

Ánh mắt chàng ướt át, diễm lệ, dưới ánh nến lung linh càng thêm quyến rũ, khẽ thì thầm hỏi: “Ái phi cảm ơn ta như thế nào đây?”

Tiểu Viện cũng ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Lan, hai người gần nhau trong gang tấc, khuôn mặt kia tú lệ, làn da trắng như bạch ngọc, hàng mày kiếm lộ ra nhu tình vô hạn, tất cả dễ dàng đẩy nàng vào sự hoảng hốt không yên.

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy lò sưởi tay đặt xuống đất, cánh tay khác nhịn không được chậm rãi dơ lên, nhẹ nhàng lướt qua hàng mày kiếm của người đối diện, lòng nhộn nhạo gợn sóng.

Trịnh Lan rũ mắt, sắc mặt thoáng trầm xuống, nháy mắt nắm lấy cổ tay trắng ngần của giai nhân.

Tiểu Viện hơi đỏ mặt, muốn rút tay ra, Trịnh Lan lại nhất quyết dùng sức không buông.

“Ái phi vừa suy nghĩ gì vậy?”

Tiểu Viện không từ bỏ ý định giãy dụa thoát ra, đôi mắt trong trẻo, chăm chú nhìn Trịnh Lan, sóng mắt nàng long lanh gợn sóng, khuôn mặt ửng đỏ, khiến Đoá Hoa Điền trên trán càng thêm diễm lệ, hút hồn.

Trịnh Lan cúi người hôn xuống, Tiểu Viện không đẩy chàng ra, cổ tay mảnh mai vừa bị chàng nắm lấy, trượt ra khỏi tay chàng, lại bị chàng lần nữa nắm lấy, chỉ có điều cái nắm tay này cực kỳ dịu dàng, như đang nâng niu cánh hoa.

Tiểu Viện hất tay chàng ra, tại khoảnh khắc quyến luyến, si mê, Tiểu Viện vòng tay qua eo Trịnh Lan ôm chặt lấy chàng.

Ban đầu là chàng thừa dịp nàng còn đang bối rối, chủ động tiến tới công thành đoạt đất, về sau lại là Tiểu Viện chủ động dịu dàng đáp lại.

Những giá nến đỏ trong phòng đột nhiên vang lên "bụp" một tiếng, ngọn lửa tức thì bùng lên khiến hai người thoáng giật mình, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều không giấu được giây bối rối.

Tựa như nhớ ra cái gì, Trịnh Lan nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

Tiểu Viện cúi đầu, Trịnh Lan không thấy được ánh mắt nàng, chỉ thấy được bờ môi anh đào ướt át như phủ một màn sương mỏng, diễm lệ chói mắt.

“Ái phi trắng trợn như vậy là muốn bản vương giải độc cho nàng sao?” Trịnh Lan nhỏ giọng hỏi.

Vốn định trêu nàng đỏ mặt, ai ngờ Tiểu Viện lại dũng cảm ngẩng đầu, đôi mắt mênh mang, nhu tình bỗng thêm một phần quyết tâm, kiên quyết.

Cánh tay trắng muốt vừa mới ôm lấy Trịnh Lan nay đã vòng ra trước ngực, nhẹ nhàng quẳng chiếc đai áo ngủ mỏng manh đi, gấm tuyết nhẵn mịn như tơ, y phục cũng theo đó mà rơi xuống đất. Bên trong màn hồng trướng rủ, Tiểu Viện đứng dậy, Trịnh Lan ngẩng đầu nhìn nàng, đoá thược dược xanh thẹn thùng nở rộ trên áo yếm.

Gót chân ngọc yêu kiều của Tiểu Viện nhẹ nhàng đá rơi giày thêu, bước ra khỏi lớp chăn đang quấn quanh mắt cá chân. Ánh mắt Trịnh Lan rời khỏi hình thêu trên yếm nàng, rơi xuống mu bàn chân nõn nà, ở đó có một nốt ruồi son to bằng hạt đầu, giờ khắc này chẳng khác nào đốm lửa kiều diễm điểm xuyết trên da thịt nàng, liên tục khiêu khích chàng.

Trịnh Lan cúi đầu, chàng có thể cảm nhận được trái tim mình cũng đang rộn ràng xao động.

“Điện hạ thì sao? Có nguyện ý vì thân thiếp mà giải độc không?”

Thần thiếp.

Trịnh Lan còn chẳng ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt chàng vẫn lưu luyến không rời nốt ruồi son trên cổ chân trắng nõn kia, đáp: “Thánh thượng đã đồng ý cho ta và nàng xuôi nam với Hàng Nam, từ giờ nàng không cần cải trang là Tiền Thục Viện nữa.”

“Đúng vậy, nên thiếp cũng không cần đoán già đoán non xem, người điện hạ thích rốt cuộc có phải mình hay không nữa.”

Trịnh Lan đứng dậy, hai tay ấp lấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, liên tục đặt xuống từng cái hôn, tận cho đến khi đoá hoa thược dược xanh trên áo lung lay rồi rơi xuống, che đi nốt ruồi son trên chân nàng.

Tiểu Viện nhanh chóng tháo đai ngọc bên hông Trịnh Lan, lần lượt cởi từng lớp triều phục trên người chàng. Trịnh Lan dịu dàng nhìn nàng nghiêm túc làm từng việc, lại ngắm sợi tóc mai bị xổ ra khỏi búi tóc, lưa thưa rơi xuống cần cổ trắng trẻo xinh đẹp như bạch ngọc của ai kia.

Trịnh Lan vươn tay tháo chiếc trâm duy nhất cài trên tóc nàng xuống, mái tóc mềm mượt đen như mun xõa xuống lưng nàng như thác đổ. Trịnh Lan ôm ngang người nàng lên, đặt xuống chiếc giường ấm áp sau lớp màn treo trướng rủ, dùng sự dịu dàng và quyến luyến cả đời này để ôm siết người con gái vào lòng.

“Ái phi đã nghĩ kỹ chưa?” Chàng cúi xuống hôn lên tai nàng, kề sát khẽ hỏi.

Trong lúc chờ đợi, Tiểu Viện đã thầm đưa ra quyết định, nhưng giờ lại thấy Trịnh Lan dài dòng hơn cả phụ nữ, có phần bực bội hỏi ngược lại: “Lúc này rồi điện hạ còn hỏi vậy, thật là phí một ngày lành.”

Trịnh Lan nghe thế thì ánh mắt thoáng trầm xuống, có hơi hối hận vì lúc này rồi mà chỉ biết nghĩ cho mình, cũng để lộ tâm trạng lo lắng của bản thân trước mặt Tiểu Viện.

Chàng dùng hành động để đáp lời, ngón tay thon dài mang theo ý trừng phạt lướt đi trên từng tấc da thịt trắng tuyệt, chỗ như vuốt ve, chỗ lại như tìm tòi nghiên cứu, thậm chí là chiếm đoạt.

Tiểu Viện không chịu nổi nữa, há miệng cắn lên bờ vai rộng rắn chắc của chàng, nhưng chỉ càng khiến ai kia rơi vào trầm luân.

Thật lâu sau đó, đau đớn ban đầu qua đi, Tiểu Viện mới thật sự hiểu cái cảm giác lâng lâng như đang trên mây, hệt như đang dạo bước trên không, cả người như muốn bay lên, quên đi trăm mối nhân tình thế thái trần gian, chạm đến chốn tiên cảnh.

Một đêm tham hoan.

Trong lúc ngủ, Tiểu Viện trải qua một giấc mơ dài đầy mệt mỏi.

Trong mơ, nàng là một xác chết xinh đẹp trôi dạt trên biển, toàn thân không còn chút máu, Trịnh Lan đã phải chèo rất xa, rất xa mới có thể vớt được nàng. Chàng ôm ngang người kéo nàng lên. Một chiếc thuyền tinh xảo bất ngờ xuất hiện, chàng nhún người đạp trên mặt nước, đặt Tiểu Viện lên thuyền, vươn tay kéo những đám mây ở phía chân trời, quấn quanh da thịt lạnh buốt của nàng.

Giấc mộng rất dài, hai người nói với nhau thật nhiều điều, nhưng Tiểu Viện chẳng nhớ gì cả, chỉ nhớ chàng không ăn nói quái gở như thường ngày, mỗi câu mỗi chữ đều là giọng điệu vừa dịu dàng vừa kiên định, cho đến tận khi nàng bật ra một hơi thở, cứ như chết đi sống lại vậy.

Tỉnh dậy, Tiểu Viện dụi mắt, giường đã trống trơn, Trịnh Lan rời đi lúc nào không hay. Nàng chẳng mảy may chút ấn tượng nào, có lẽ cơn mộng mị đêm qua khiến nàng ngủ quá sâu.

Bên gối có một chiếc khăn trắng, Tiểu Viện tò mò cầm lên xem, mặt cũng bất chợt đỏ bừng.

Đây không phải khăn tay mà là một mảnh góc áo của Trịnh Lan, đêm qua chàng xé ra, trên nền vải trắng còn vương chút máu, đã khô lại sau một đêm. Đêm qua hai người quấn quýt si mê vô cùng, nhưng dù có hỗn loạn đến mấy, Trịnh Lan vẫn muốn để lại cho nàng chút kỷ niệm.

Tiểu Viện đứng dậy, lấy bộ quần áo mới từ trong tủ ra, chuẩn bị tươm tất rồi lấy một cái túi trống ở bàn trang điểm, gấp mảnh vải bỏ vào trong. Qua chiếc gương trên bàn trang điểm, nàng có thể thấy bản thân mình, dưới ánh nắng, gương mặt đỏ bừng càng dễ nhận ra.

Bách Linh đẩy cửa đi vào: “Vương phi, đồ ăn sáng đã được bày ở phòng khách, điện hạ mời ngài qua dùng bữa.”

Tiểu Viện gật gù, chầm chậm đi ra phòng khách. Vừa vào đã gặp Cổ đang quỳ trên đất, thấy Tiểu Viện tới thì hành lễ với nàng.

Tiểu Viện ngồi xuống, Cổ nhanh nhẹn dùng dây tơ để bắt mạnh cho nàng. Sắc mắt thoáng lướt qua vẻ kinh ngạc, rồi lại trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.

“Độc trong người vương phi đã hết, điện hạ có thể yên tâm.”

Trịnh Lan thong dong gật đầu, nói một tiếng: “Làm phiền ngươi rồi.” Tiểu Viện cũng hiểu ý chàng, mặt lại đỏ lên.

Cổ lui ra ngoài, hai người im lặng cùng dùng bữa sáng, không ai nói gì, tựa như chân tình kiều diễm đêm qua chỉ là một giấc mơ.

Trong lòng Tiểu Viện phức tạp, nàng không biết liệu chuyện thân mật đêm qua có ảnh hưởng tới lời hẹn đưa nàng cùng xuôi nam của Trịnh Lan hay không. Nghĩ vậy mà không khỏi hối hận vì sự mất kiềm chế của mình. Nhưng nếu lặp lại một lần nữa, nàng cảm thấy quyết định này sẽ không thay đổi.

Trịnh Lan không thể thấy những suy tư ngổn ngang trong đầu nàng, nhưng dường như lại hiểu rất rõ, chàng nói: “Ngày mai cùng ái phi xuôi nam, chuyện đã định sẽ không thay đổi.”

Tiểu Viện muốn hỏi chàng đã sắp xếp tùy tùng và chỗ ngủ nghỉ cho chuyến đi này chưa. Lúc nhỏ nàng từng bị người môi giới bán trao tay ở Hàng Nam, dù bây giờ đã không còn nhớ chuyện gì xảy ra nữa. Thời gian qua nàng đã thấy cuộc sống sung túc an nhàn trong Trạm vương phủ, nàng lo một hoàng tử đã quen cẩm y ngọc thực như chàng, đi xa mà không có tùy tùng thì khó chịu nổi xóc nảy dọc đường. Càng khiến nàng băn khoăn là mối quan hệ giữa hai người hiện tại.

Bản thân Tiểu Viện là người có chính kiến, nhưng khi đối mặt với Trịnh Lan nàng lại bối rối, ấp úng mãi chẳng nói nên lời.

Nhưng có những việc, Tiểu Viện nghĩ đây là thời điểm để nói rõ ràng: “Điện hạ, chúng ta sắp đi nam, vậy có phải nên... thả người chẻ củi ở sau viện đi không...?”

Trịnh Lan biết Tiểu Viện đang nói đến Kim Tam.

“Ý ái phi là vị “Tam ca ca” đó hả.” Trịnh Lan buông đũa ngọc, châm trà, từ tốn hỏi.

“Sao giờ mà điện hạ còn ghen!” Tiểu Viện giận dỗi.

“Bây giờ thế thì sao? Trước kia thế nào? Ái phi có thể nói rõ ràng xem “bây giờ” được tính thế nào không?” Trịnh Lan nhấp một ngụm trà, nhìn nàng đầy trêu chọc.

Đương nhiên là từ đêm qua...

Tiểu Viện hừ một cái, lắc lắc đầu để thư giãn khuôn mặt ửng đỏ. Tên cẩu hoàng tử này đúng là không nói được câu nào tốt đẹp. Nhưng nàng vẫn muốn trước khi xuôi nam có thể trả tự do cho Kim Tam, dù sao Kim bà bà cũng từng cưu mang nàng, mà bản thân Kim Tam cũng không phải người xấu.

“Điện hạ nói cho rõ ràng đi...” Tiểu Viện nghiêng đầu nhìn Trịnh Lan, tựa như nũng nịu: “Cầu xin điện hạ đó...”

Một tiếng điện hạ thôi mà Trịnh Lan cảm giác như có lông vũ đang phe phẩy trong lòng mình, tê dại ngứa ngáy nhưng ngọt ngào khó tả, phải gồng hết sức mới không để lộ ra mặt.

Tiểu Viện thấy thế, biết mỹ nhân kế của mình có tác dụng rồi, bèn cúi đầu, hạ thấp giọng nỉ non: “Đi mà, Lan ca ca...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi