VẾT NHƠ DƯ Ô


Lục Triển Tinh hệt như con thú bị vây nhốt trong lồng, tâm trạng của hắn quá kích động, Cố Mang mất thật lâu mới giải thích được rõ ràng từ đầu đến cuối cho hắn.
Với tư cách là người đứng ngoài cuộc, Mặc Tức rất khó hình dung nét mặt của Lục Triển Tinh sau khi nghe được sự thật.
Thật ra từ khi Cố Mang bắt đầu kể về “ván cờ Trân Lung”, biểu cảm trên mặt Lục Triển Tinh vẫn thay đổi xoành xoạch.

Từ kinh ngạc đến ngỡ ngàng, từ ngỡ ngàng đến mừng rỡ, từ mừng rỡ đến phẫn nộ, từ phẫn nộ đến bi thương, đan xen giữa chúng là vô số lần thảng thốt và suy sụp.
Chờ khi nói xong tất cả, Lục Triển Tinh đột nhiên rệu rã ngã xuống giường đá lạnh buốt, hắn mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn trần âm lao thấp hẹp.
Hồi lâu sau, hắn mới lầm bầm như nói mớ: “Ta… không có phụ lòng mọi người…”
Ánh mắt dịu dàng ướt nhòe, Cố Mang khàn giọng nói: “Từ trước đến nay huynh chưa từng.”
“Ta không có phụ lòng mọi người… ta không có phụ lòng mọi người… ha ha… ha ha ha ha!” Gân xanh hằn trên thái dương của Lục Triển Tinh, cảm xúc căng tràn cực độ khiến gò má của hắn trông đỏ bừng.

Lục Triển Tinh đột nhiên nở nụ cười, nhưng cười một hồi rồi lại khóc, hẳn vì cảm thấy quá mất mặt, hắn bèn nâng tay che hàng mi của mình, chỉ là nước mắt vẫn trào ra từ kẽ tay, chảy vào trong tóc mai.
Lục Triển Tinh khóc không thành tiếng nghẹn ngào nói: “Ta không có phụ lòng mọi người…”
Cố Mang ngồi bên mép giường đá chật hẹp, quay đầu ngước nhìn Lục Triển Tinh.

Dĩ nhiên y không thấy được ánh mắt của Lục Triển Tinh, người đàn ông kia vẫn dùng cánh tay rắn chắc của mình che kín mít.
Yên lặng chốc lát, Cố Mang chợt hỏi khẽ: “Triển Tinh, huynh cũng thường xuyên nhìn thấy bọn họ phải không?”
Một câu không đầu không đuôi, thế mà Lục Triển Tinh lại nghe hiểu.
Mặc Tức cũng nghe hiểu.
Huynh cũng thường xuyên nhìn thấy bọn họ phải không? Nhìn thấy bảy vạn con người bơi qua sông mê (âm phủ) đi đến bên cạnh huynh, các anh em từng kề vai sát cánh chiến đấu với huynh, các anh em từng nâng chén rượu mạnh với huynh trước vô số lần chinh phạt nơi sa trường, các anh em từng hùng hồn tuyên thệ trước khi xuất quân đi đến bên cạnh huynh, huynh bị bảy vạn người chết vây kín lối, bọn họ ngày đêm nỉ non với huynh mãi không ngừng.

Dần dà dần dà, huynh không thấy rõ được trần thế trước mắt nữa, huynh bất tri bất giác sống chung với người chết.
Huynh trở thành một ngôi mộ sống, trên trái tim khắc đầy tên vong hồn.
Huynh cũng thường xuyên nhìn thấy bọn họ phải không…
Lục Triển Tinh mấp máy bờ môi khô nứt, lần đầu tiên không thốt được tiếng nào nên hồn.
Đến lần thứ hai, hắn mới nói ——
“Vẫn luôn.”
“…”
“Ta vẫn luôn nhìn thấy bọn họ.”
Lặng thinh hồi lâu, Cố Mang mới mở miệng: “Ta cũng vậy.”

Ngọn nến trong âm lao lẳng lặng chảy một chuỗi giọt sáp.
Cố Mang nói: “Triển Tinh, chỉ một trận chiến trên núi Phượng Minh, hai ta đã biến thành kẻ vứt đi.

Huynh có trách ta không?”
Lục Triển Tinh chậm rãi thả cánh tay xuống, lộ ra nửa con mắt đen ướt át: “Gì cơ?”
“Là ta gạt huynh… gạt các huynh bước lên con đường này với ta.

Ta hứa cho các huynh một tương lai nói suông không bằng chứng, các huynh đi theo ta, ngày lành chẳng được mấy hôm, trái lại còn biến thành tội thần và mãng phu.” Cố Mang cúi đầu nhìn tay mình: “Gần đây ta vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc mình là người thế nào.”
Hàng mi mảnh dài của y run nhè nhẹ, để lại bóng mờ dịu dàng trên sống mũi.
Cố Mang nói khẽ: “Ta biết Trọng Hoa có rất nhiều đánh giá về ta, khen ngợi, hạ thấp, nói xấu, tâng bốc… trước giờ ta đều không để tâm, bởi vì ta cảm thấy mình vẫn làm chuyện đúng, Cố Mang ta không hổ thẹn với lương tâm của mình.”
“Nhưng mà sau chiến dịch trên núi Phượng Minh, ta không thể đối mặt với lương tâm của mình nữa.

Ta vẫn luôn miệng nói, muốn thay đổi cách nhìn của Trọng Hoa hay thậm chí là toàn bộ Cửu Châu đối với nô lệ, ta vẫn nói với tất cả những người theo ta rằng, ta sẽ dẫn bọn họ về nhà, cho bọn họ một tương lai tốt hơn bây giờ nhiều.

Nhưng thì ra chỉ cần thua một trận, ta sẽ bị đánh về nguyên hình như thằng hề nhảy nhót, là chủ soái của một đội quân mà ta lại chẳng đòi được công bằng tối thiểu cho các anh em của mình.”
Bên tai như vang lên từng câu từng chữ trước giờ chẳng để tâm:
Công cao chấn chủ! Tên tiện nô kia trèo cao bao nhiêu, té xuống sẽ thảm bấy nhiêu!
Y chính là Hoa Phá Ám tiếp theo!
Không, y làm sao xứng được đánh đồng với Hoa Phá Ám? Chí ít Hoa Phá Ám còn có năng lực lập quốc, chí ít cũng có thể cho anh em của gã được phong thưởng được lợi lộc, Cố Mang y chẳng qua chỉ là một con chó lăn lộn trong vũng bùn, có tà tâm đó cũng chẳng có năng lực đó! Y chỉ là một tên lường gạt thôi! Gạt một lũ ngu si đi chết chung với y, theo y thì được cái gì chứ? Mộng tưởng à?
Hay cho mãnh thú trên thần đàn, ha ha ha ha…
Tiếng cười trào phúng như kền kền vờn quanh.
Cố Mang chậm rãi nhắm mắt lại.
Đến khi mở ra lại, y nhìn bàn tay chai sần của mình, nói: “Bây giờ cuối cùng ta nghĩ thông suốt rồi.

Thì ra ta chỉ là kẻ đào mộ, long đong nửa đời người, vùi hết anh em của mình xuống dưới hố.”
“…”
Lục Triển Tinh không nói gì, quay đầu qua.
Hắn quan sát Cố Mang một hồi, hỏi: “Quân thượng sẽ không lật lại bản án cho ta, đúng không?”
Chẳng đợi Cố Mang trả lời, Lục Triển Tinh nói tiếp: “Ta nghĩ thôi cũng biết.


Lão sĩ tộc, chú quyết hắc ma… Tân vương của chúng ta vẫn còn quá non nớt, đổi thành ai ở vị trí của ta, người cũng không giữ được.”
Cố Mang cúi đầu nói: “… Triển Tinh, xin lỗi huynh.

Ngoại trừ nói cho huynh biết sự thật, ta không làm được gì cả.”
Lục Triển Tinh lại thẫn thờ nhìn trần nhà chốc lát.
Vệt nước ở đuôi mắt đã khô, qua thật lâu, hắn mới mở miệng nói: “Không sao.

Ta không trách người, cũng không trách đệ.”
Sau khi tháo gỡ xiềng xích “tội thần”, cả người Lục Triển Tinh nhẹ nhõm hẳn.

Dẫu cho con người đối mặt với án tử của mình đều mang tâm trạng vô cùng phức tạp, nhưng với Lục Triển Tinh mà nói, lúc này hắn không hề cảm thấy khó chịu đến vậy.
“Là bản thân ta quá xui xẻo, trở thành người trúng quân cờ Trân Lung.” Lục Triển Tinh thong thả vân vê hai viên xúc xắc mà Cố Mang đem đến cho mình: “Đệ còn nhớ hồi nhỏ chúng ta thường chơi xúc xắc không, bao giờ ta cũng thua cho đệ, không thể không nhường điểm tâm cho đệ ăn.

Vận khí của ta cứ đen thế đấy, chuyện này không liên quan đến ai.”
Nói đoạn, Lục Triển Tinh tiện tay ném một cái, hai viên xúc xắc gỗ lăn lông lốc, cuối cùng dừng ở hai số “một”.
Lục Triển Tinh nói: “Đệ nhìn đi, ta nói có sai đâu.”
Cố Mang bỗng dưng cúi đầu, bờ vai run bần bật, lát sau mới cất giọng: “Thật lâu về trước ta đã nghe nói, Trọng Hoa có một thần bài nơi sòng bạc, người đó thích đeo mặt nạ đồng xuất hiện, cược đâu tất thắng đó, chưa từng chịu thua trên chiếu bạc.”
“…”
“Người đó là huynh, đúng không.”
Lục Triển Tinh không đáp, cả người cứng lại rồi.
“Muốn ném mấy số là mấy số.

Không phải huynh vận đen.” Cố Mang khàn giọng nói: “Mà là huynh vẫn luôn nhường ta, muốn chia điểm tâm cho ta.”
Lục Triển Tinh nhìn Cố Mang ngồi trước mặt mình, lát sau khẽ thở dài.
Dĩ nhiên hắn muốn bảo vệ thằng nhóc này rồi.


Đây quả thật là số trời đã định từ lần đầu tiên hai người họ gặp nhau ——
Lúc đó Lục Triển Tinh vừa bị mua về phủ Vọng Thư chưa lâu, nhìn thấy Cố Mang mới bốn tuổi đầu bị Mộ Dung Liên bắt nạt, ép bôi sơn dầu khắp cả mặt, trên đầu đặt một cái chén đựng đầy nước, đứng yên không được phép nhúc nhích.
Tiểu Mộ Dung công tử cười ngông nghênh nói với Cố Mang: Đứng đủ một canh giờ, nếu làm vương vãi nước trong chén, hôm nay nô lệ cả phủ đều không có cơm ăn giống ngươi luôn.
Lục Triển Tinh gào rú trong bụng, nhủ thầm mình đúng là xui xẻo tám đời, một thằng quỷ con nhỏ xíu xiu, làm sao kiên trì lâu thế được? Xem ra ngày đầu tiên vào phủ đã phải chịu đói rồi.
Thế nhưng làm cách nào hắn cũng không ngờ rằng, chờ đến giờ cơm tối, đại sư phụ nhà bếp vẫn phát cho mỗi người hai cái màn thầu vừa trắng vừa to.

Lúc này Lục Triển Tinh mới nghe nói, thì ra thằng nhóc bé tí kia thật sự đã cố gắng hết mình, đứng yên không nhúc nhích đủ trọn một canh giờ, kết quả này chọc cho Mộ Dung Liên tức anh ách, cuối cùng những nô lệ khác không hề bị liên luỵ, nhưng cơm tối của Cố Mang vẫn vô duyên vô cớ bị trừ mất.
Lục Triển Tinh nghe vào tai, thế là ăn một cái cất một cái đi tìm bạn nhỏ kia.

Hắn tìm khắp phủ Vọng Thư rộng lớn, cuối cùng mới tìm được Cố Mang ngồi chồm hổm bên bụi cỏ sau vườn hoa ——
“Nè.”
Lục Triển Tinh vỗ vai Cố Mang, ngoảnh lại đây là một gương mặt nhỏ nhắn lấm lem sơn dầu, miệng lẳng lặng nhai nuốt, cánh môi dính bùn đất.
Lục Triển Tinh không thấy rõ ngũ quan của Cố Mang, chỉ thấy được cặp mắt đen lay láy sáng như sao trời giăng khắp màn đêm.
Lục Triển Tinh sửng sốt: “Đệ, sao đệ lại ăn đất…”
Cố Mang tủi thân muốn chết, nhóc con bốn tuổi đầu, giọng non nớt lẫn với tiếng mếu máo: “Ca ca, đệ đói nha.”
Lục Triển Tinh nhìn đôi mắt bất lực như thú con kia, cõi lòng thoáng chốc mềm nhũn, hắn vội móc chiếc màn thầu cất trong áo ra, nhỏ giọng nói: “Cho đệ nè, đừng khóc.

Ây da… ca ca che chở đệ, nhóc đáng thương.”
Giờ này phút này, Lục Triển Tinh nhìn Cố Mang trước mặt mình, hóa ra cởi đi chiến giáp và vinh quang, Cố Mang vẫn bất lực và trắng tay như nhóc con lặng lẽ cúi đầu ăn bùn đất năm đó.
Bọn họ chiến đấu gần nửa cuộc đời, thật ra không chiếm được gì cả.
Gương mặt bẩn thỉu của Lục Triển Tinh dần dần lộ ra vài nét dịu dàng bất đắc dĩ, hắn giơ bàn tay nhem nhuốc áp lên má Cố Mang, ngón tay lau lau đuôi mắt ướt át của đối phương.
“Mang Nhi, đừng khóc.”
“…”
Lục Triển Tinh nhếch miệng cười: “Ca ca che chở đệ, nhóc đáng thương.”
Cố Mang thình lình nhắm mắt lại, mặt mũi hiện rõ đau xót, hầu kết chua chát giật giật.
Lục Triển Tinh nói: “Một lần cuối cùng.

Ca ca che chở đệ, con đường sau này, là tiến hay lùi, đi tiếp về phía trước hay cởi giáp về quê, đều tùy đệ.”
“Mang Nhi, ta rất vui vì đệ chịu nói cho ta biết sự thật, mặc dù thoạt nhìn không thay được gì, nhưng chí ít ta biết ta không có phản bội bảy vạn chiến hữu của ta, không có phản bội đệ.

Tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống rồi.”
“Đệ đi tiếp đi, bất luận đệ lựa chọn thế nào, Lục ca của đệ cũng sẽ mừng thay đệ.” Dứt lời, Lục Triển Tinh kéo Cố Mang cắn môi dưới cố nín nhưng sớm đã khóc không thành tiếng qua đây, vầng trán kề vầng trán, tay dùng sức vỗ lên vai Cố Mang: “Ai bảo đệ là anh em của ta chứ.

Mặc dù hai ta chưa từng kết bái.”

Cố Mang lau nước mắt trên mặt, ngước cặp mắt đen bóng lên: “Bái đi.”
“…”
Chẳng đợi Lục Triển Tinh phản ứng, y đã đeo mặt nạ rời khỏi phòng giam, không lâu sau đã xách hai bình Lê Hoa Bạch trong ngục về.
Cố Mang nín khóc, trịnh trọng nói: “Lục Triển Tinh, hôm nay từ biệt, ta và huynh chỉ có thể gặp lại nhau lúc xử trảm sau thu.

Đời này Cố mỗ ta không nhà không cha, không nơi nương tựa, vì vậy không dám tùy hứng, không dám phóng túng, không dám vượt rào, trước mặt người khác luôn phải nhẫn nhịn, hiếm khi thật lòng.

Chỉ có… chỉ có ở trước mặt Lục huynh, ta mới cảm nhận được thì ra cảm giác có người nhà, có đại ca, là như thế.”
Nghe Cố Mang nói vậy, hốc mắt của Lục Triển Tinh cũng đỏ hoe, hai người chăm sóc nhau từ nhỏ đến lớn, những hình ảnh đùm bọc lẫn nhau lần lượt hiện lên rõ mồn một trước mắt.
Cố Mang nói: “Hơn hai mươi năm qua, đa tạ huynh trưởng chiếu cố.”
Lục Triển Tinh đột nhiên ngửa đầu lên, lẽ ra nghĩ đến việc mấy tháng sau mình sẽ bị xử trảm, hắn không muốn có bất cứ liên hệ nào quá sâu với người khác, nhưng nghe từng câu chân thành từng chữ rướm máu của Cố Mang, cảm xúc của hắn không khỏi trào dâng, máu nóng cũng bắt đầu sục sôi.
Lục Triển Tinh cố dằn lệ nóng chực tuôn, nhận Lê Hoa Bạch từ tay Cố Mang, nói: “Cuộc đời của Lục mỗ hèn mọn như bèo trôi, chưa từng nghĩ rằng sẽ thật sự có được một người anh em quyến thuộc danh chính ngôn thuận trên đời này, càng không ngờ rằng giờ đây ta tiếng xấu đồn xa, số mệnh sắp tàn tận, vậy mà vẫn còn được trời cao ưu ái cho kết bái với đệ.

Đã từng không câu nệ, không tin tưởng, không màng đến những thứ lễ tiết này, nhưng hôm nay… hôm nay Lục Triển Tinh ta thật sự cảm thấy rất thống khoái! Được! Bái thì bái!”
“Cho dù là thân nô tịch, cho dù đại hạn ập xuống, cho dù con đường phía trước mịt mờ không thấy lối, cũng chỉ mong được vui sướng hôm nay! Hai chúng ta, không mong được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, khó mong được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong suốt đời ghi nhớ, suối vàng không quên!”
Hai người lập tức ngửa đầu nâng chén, bái lạy lẫn nhau, sau đó nắm tay cười to, chỉ là cười mà rưng rưng, nước mắt ngân ngấn.
Cố Mang gọi: “Đại ca.”
Lục Triển Tinh cười ha ha: “Từ nay về sau, hai ta không còn là người cô đơn nữa, ông đây xuống âm tào địa phủ cũng biết mình có một người anh em thực thụ.”
Giữa tiếng cười bi thương mà hào sảng, tuyệt vọng mà chói lọi, quanh cảnh trong âm lao cũng dần dần nhòe đi, trở nên càng lúc càng xa xăm, bóng hình của đôi anh em kia cũng từ từ phai nhạt.
Lục Triển Tinh…
Cố Mang…
Anh em.
Thì ra Cố Mang đã từng vào âm lao gặp Lục Triển Tinh, hai người đã kết nghĩa anh em, đã kết thành quyến thuộc.

Thế nên đủ mọi phản ứng của Lục Triển Tinh ở trong gương Thời Gian đều không phải thật lòng.
Lục Triển Tinh chưa bao giờ là phản đồ chà đạp mơ ước của Cố Mang, chưa bao giờ là phản đồ nhẫn tâm vứt bỏ bảy vạn chiến hữu của mình, nỗi lòng thật sự của hắn… rõ ràng nỗi lòng thật sự của hắn là ——
“Ca ca che chở đệ, con đường sau này, là tiến hay lùi, đi tiếp về phía trước hay cởi giáp về quê, đều tùy đệ.”
“Đệ đi tiếp đi, bất luận đệ lựa chọn thế nào, Lục ca của đệ cũng sẽ mừng thay đệ.”
“Ai bảo đệ là anh em của ta chứ.”
Thì ra xử trảm sau thu, đao rơi âm dương cách biệt, cướp đi không chỉ là chiến hữu cuối cùng Cố Mang, nhát đao đó chém xuống còn cướp đi người thân duy nhất của Cố Mang.
Đại ca mà y vừa kết bái, vừa có được, thậm chí chỉ kịp kêu vài tiếng ——
Đại ca duy nhất trên đời này của y..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi