VẾT NHƠ DƯ Ô

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cố Mang không cựa quậy nữa.
“Ha ha ha!” Nhạc Thần Tình phá lên cười: “Tứ cữu lợi hại quá, có hiệu quả thật kìa!”
Mộ Dung Liên bực dọc nói: “Hiệu quả cái khỉ gì, bây giờ y không nhúc nhích được, chẳng lẽ bỏ y ở lại đây? Hay là ngươi định cõng y vào?”
“Không sao đâu, chúng ta cứ để y ở đây là được.” Nhạc Thần Tình nói: “Trên bùa định thân này có yểm chú thiên lôi phá kiếp, người lợi hại cách mấy cũng không thể phá giải trong một sớm một chiều, không làm gì được y đâu.”
Mặc Tức lại nói: “Không thể để y ở đây một mình.”
“Nhưng mà chú thiên lôi phá kiếp rất mạnh, người khác không thể…”
“Khó phòng ngừa vạn nhất.” Mặc Tức nói: “Đệ còn pháp khí nào dẫn y theo được không?”
Nhạc Thần Tình ngẫm nghĩ một hồi, sau đó “ố” một tiếng: “Có có! Các huynh chờ chút!” Nói đoạn, cậu ta bắt đầu lục lọi túi Càn Khôn của mình, lát sau móc ra một người trúc nhỏ.
Mộ Dung Liên hỏi: “Đây chẳng phải là thứ đồ chơi rẻ tiền mà đám con nít đầu đường xó chợ cầm đánh qua đánh lại sao?”
“Nguyên tắc tương tự, chỉ là cái này đã được làm phép.” Dứt lời, Nhạc Thần Tình đặt người trúc to cỡ lòng bàn tay xuống đất, miệng lẩm nhẩm một chuỗi chú quyết.
… Không có phản ứng gì.
“A, hình như nhớ lộn rồi, để đệ thử lại lần nữa.

Mộ Dung đại ca, Hi Hòa quân, các huynh đừng gấp nha.” Nhạc Thần Tình vò đầu bứt tai, đọc tới đọc lui nhiều lần.

Ngay lúc Mộ Dung Liên nhịn hết thấu định cắt lời cậu ta, một luồng sáng vàng chợt lóe lên, người trúc đột ngột đứng dậy, từ con rối nhỏ to cỡ lòng bàn tay, biến thành một võ sĩ trúc cao cỡ người.
Nhạc Thần Tình cười nói: “Là như vầy nè!” Nói xong đỡ Cố Mang không thể nhúc nhích dậy, tròn mắt nhìn Mặc Tức và Mộ Dung Liên: “Qua giúp một tay với?”
Mộ Dung Liên ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta không đụng vào y đâu.

Ngại bẩn.”
Mặc Tức vốn đang khoanh tay đứng một bên, lúc này bước lên trước, mặt không đổi sắc hỏi: “Giúp gì.”
“Cố định tứ chi của y với tứ chi của võ sĩ trúc, trên người võ sĩ trúc có dây cài, huynh thấy không?”
Mặc Tức làm theo.


Tuy Cố Mang bị bùa định thân giữ yên, không thể tự nhúc nhích hay nói chuyện, nhưng rõ ràng y biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì, y bèn trừng mắt nhìn hai người đang di chuyển tay chân mình, lúc thì lườm Mặc Tức, lúc lại lườm Nhạc Thần Tình.
Hai người kia cột Cố Mang vào võ sĩ trúc, cuối cùng Nhạc Thần Tình dùng dây thừng ngay eo võ sĩ trúc quấn bốn năm vòng quanh hông Cố Mang, sau đó thổi một tiếng còi, nói: “Được rồi, đi vài bước thử xem?”
Võ sĩ trúc bắt đầu tay vung liền chân (1) bước đi lạch bạch, do bị buộc chung với nó, Cố Mang cũng tay vung liền chân đi lạch bạch theo.
(1) Nguyên văn là “cùng tay cùng chân”, ý là tay trái chân trái cùng cử động, tay phải chân phải cùng cử động.
Đây vốn là pháp khí vô cùng diệu kỳ và thú vị, nếu đổi thành bất cứ người nào khác, ắt hẳn sẽ tán thưởng không ngớt, tiếc rằng hai người bên cạnh Nhạc Thần Tình, một là Hi Hòa quân muộn tao gần chết, hai là Vọng Thư quân khó ở chết cha.
Hi Hòa quân khoanh tay không nói gì, chỉ nhìn thôi.

Vọng Thư quân thì hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua chỉ là chút tài mọn của Nhạc phủ thôi.” Nói đoạn hút vài hơi Phù Sinh Nhược Mộng rồi thở ra, dùng tẩu thuốc trống rỗng chỉ vào Cố Mang: “Ngoại trừ đi đường, nó còn làm được gì?”
“Đánh nhau nè, tránh đòn bình thường cũng được.” Nhạc Thần Tình không hề tức giận, vẫn đắc ý như trước: “Còn có thể khiêu vũ đó nha.”
Mộ Dung Liên cắn đầu tẩu, nheo mắt một hồi, nói: “Vậy ngươi bảo y khiêu vũ thử xem?”
Nhạc Thần Tình lại thổi một tiếng còi, quả nhiên võ sĩ trúc bắt đầu ngắc ngứ lắc trái lắc phải, Cố Mang cũng bị buộc lắc theo võ sĩ trúc, lúc thì xoay trái, lúc thì xoay phải.

Tuy rằng động tác ngây ngô đáng yêu, cặp mắt xanh như sói tuyết lại trợn trừng hung ác, điệu bộ trông như nếu có thể nhúc nhích, y nhất định sẽ cắn chết cả đám bọn họ.
“Nó còn múa được điệu Hồ Toàn nữa, chỉ cần ——”
(2) Điệu Hồ Toàn: Điệu múa dân gian bắt nguồn từ Tây Vực, chủ yếu là xoay vòng.  
“Được rồi.” Mặc Tức cắt ngang: “Đi thôi.”
Dừng một lát, hắn lại bổ sung một câu: “Đệ ra lệnh cho võ sĩ trúc, bảo nó theo sau cùng đi.”
Hang động mà bóng quỷ lẩn trốn vừa tối thui vừa sâu hoắm, bên trong còn phân nhánh rất nhiều, chia thành vài hang động nhỏ.

Ba người… và một võ sĩ trúc kẹp Cố Mang, cả bốn chậm rãi đi vào trong.

Hang động trống hoác vang lên tiếng quân ủng khảm lát sắt của Mặc Tức, tiếng bước chân của Nhạc Thần Tình, và tiếng cót két khi võ sĩ trúc cử động khớp.
Chỉ có Mộ Dung Liên đi đường không nghe tiếng, trước sau vẫn nhẹ nhàng tha thướt, chưa kể còn xỏ giày tơ Thiên Tàm thượng hạng, một chút động tĩnh cũng không có.
(3) Tơ Thiên Tàm: Một loại tơ tằm quý hiếm đắt đỏ, không cần nhuộm cũng giữ được màu xanh lục tự nhiên, giá hiện tại lên đến 5000 usd 1 ký.

Mộ Dung Liên vô cùng đắc ý vì điều này: “Nghe tiếng các ngươi đi kìa, đừng nói là hái hoa tặc, đứa nhóc ba tuổi đang ngủ cũng bị đánh thức nữa là.”
Nhạc Thần Tình ngoan ngoãn đáp: “Vậy đệ đi nhẹ chút.”
Mặc Tức thì lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng gã không biết chúng ta đã vào hang à? Con đường này không còn lối ra nào khác, hang động này lại là địa bàn của gã, gã chỉ đang núp ở đâu đó khôi phục linh lực bị hao tổn, chờ chúng ta vào thôi.”
Nhạc Thần Tình gió chiều nào theo chiều nấy: “Vậy đệ đi lớn tiếng chút.”
Võ sĩ trúc: “Cót két! Cót két!”
Mặc Tức nói không sai, thi triển Người Trong Mộng tiêu tốn rất nhiều linh lực, lúc này bóng quỷ đang núp ở nơi nào đó trong hang hội tụ nguyên khí.

Càng vào sâu trong hang núi, bọn họ phát hiện càng nhiều vết tích gã ta chiếm cứ chỗ này ở tạm  —
Lối đi chính rải rác vệt máu khô, một ít măng đá nhô ra móc những mảnh áo rách, rõ ràng là của các tu sĩ bị hại chết hoặc những cô nương bị trói tới giãy dụa để lại, thậm chí Nhạc Thần Tình còn trông thấy một chiếc giày thêu trong khe đá nào đó.
Nhằm kéo dài thời gian, hái hoa tặc đã thiết lập pháp chú trong hang, có điều ba người mà Quân thượng phái tới —— Mặc Tức chiến lực hùng mạnh, có tài thống lĩnh, Nhạc Thần Tình xuất thân từ gia tộc luyện khí, trên người có rất nhiều vật phẩm thần kỳ nằm ngoài dự đoán của mọi người, Mộ Dung Liên thì am hiểu ma thuật, hơn nữa còn khá thông thạo thuật trị liệu.

Vì vậy huyền cơ mà hái hoa tặc bố trí trong hang chỉ là chuyện nhỏ với bọn họ, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trước một cây cầu đá dài thượt.
“Hẳn là ở phía trước.” Mặc Tức nhìn lướt qua đầu cùng của cầu đá.

Hình như ở đầu kia xa tít của cầu đá là một hang động lớn trống trải, loáng thoáng có ánh xanh của pháp thuật chớp lóe.
Ngặt nỗi “cầu đá” này được tạo bởi đá lạnh trong động đá vôi thiên nhiên, mặc dù nối liền hai đầu, nhưng thật ra chỉ là chút linh thạch nhô lên từ hồ sâu trong động, kích cỡ và cự ly đều khác nhau, đã thế còn cực kỳ trơn trợt.
Mặc Tức lia mắt nhìn “cây cầu”, cột đá dựng thẳng cao chừng trăm mét, dưới đáy là mạch sông ngầm chảy róc rách.

Băng qua cây cầu đứt đoạn này không phải chuyện khó với bọn họ, chỉ là…
Hắn quay đầu hỏi Nhạc Thần Tình: “Võ sĩ trúc có thạo khinh công không?”
Nhạc Thần Tình lắc đầu.
Mặc Tức bèn cau mày nhìn Cố Mang đằng đằng sát khí bị cột vào võ sĩ trúc.
“Nhưng hình như có thể ra lệnh cho nó nhảy kiểu cương thi, mấy chỗ cầu đá bị đứt đoạn, chắc là nhảy qua được hết.”

“…”
(4) Nhảy kiểu cương thi 

Đây là mâu thuẫn rất lớn giữa Nhạc Thần Tình và Mặc Tức trong hai năm đóng quân, phó soái Nhạc Thần Tình nói chuyện thích dùng “có thể”, “hình như” “chắc là”, nhưng chủ soái Mặc Tức thông thường chỉ chấp nhận “chắc chắn”, “tất nhiên” và “tuyệt đối”.
Mặc Tức nhìn Nhạc Thần Tình một cái, không đồng ý với trò “nhảy kiểu cương thi” của cậu ta, chỉ vứt lại một câu: “Các ngươi tự theo đi.” Thế rồi bất ngờ nắm lấy cổ áo của Cố Mang, vạt áo tung bay phóng người lên.

Sức lực của hắn cực lớn, nền tảng khinh công lại tốt, lời còn chưa dứt, người đã lướt xa cả trượng hệt như một con diều giấy màu đen.
Nhạc Thần Tình trố mắt há mồm: “Oa… siêu quá…”
Mộ Dung Liên cười khẩy: “Cái này có gì đặc biệt hơn người đâu.”
Bốn người băng qua cầu đá dài mấy trăm mét, đến khi quay đầu nhìn lại, chỗ cũ chỉ còn là một điểm nhỏ xa xăm.

Mặc Tức đặt võ sĩ trúc xuống đất, không nhìn Cố Mang mà nói với hai người kia: “Đi thôi.”
Quả nhiên đây chính là hang động cuối cùng trong hang núi khổng lồ này, rừng đá và măng đá dần dần giao nhau, ánh xanh của pháp thuật đích thực phát ra từ chính giữa rừng đá.
Bốn người đang định vào trong, Nhạc Thần Tình thích nhìn trước ngó sau chợt kêu lên: “Các huynh nhìn kìa! Chỗ đó có chữ!”
Mặc Tức tụ một quả cầu lửa trong lòng bàn tay, ném qua bên kia, để nó lơ lửng trên tường đá cao vút mà Nhạc Thần Tình chỉ.

Nhờ ánh lửa chiếu rọi, quả nhiên thấy được vài chữ nguệch ngoạc đỏ thẫm trên tường đá, thoạt nhìn cứ như viết bằng máu tươi  ——
“Nữ gả lên núi, đêm khóc buồn thương, một hận phận bèo trôi, hai hận hồng nhan bạc, ba hận trọn đời trái ngang với chàng.
Bối tử đỏ, mũ phượng vàng, cười một tiếng mặt sầu khổ, cười hai tiếng huyết lệ tuôn, cười ba tiếng lữ khách không thể đi.”
Nhạc Thần Tình lẩm nhẩm từng chữ, đọc xong còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng “hì” khe khẽ.
Cậu ta quay phắt đầu lại, chóp mũi thình lình đụng trúng một gương mặt trắng bệch vô hồn!
“Á á á á!!!!” Nhạc Thần Tình lập tức hét thảm thiết, nhảy lên hẳn ba xích (1m), lăn lộn trốn ra sau.
Chẳng biết từ bao giờ, đã có hơn mười nữ thi mặc bối tử đỏ đội mũ phượng vàng lết ra từ bóng mờ của măng đá và rừng đá, mà khi nãy Nhạc Thần Tình đứng ngay trước một măng đá, thế là vừa mới ngoảnh đầu đã đối mặt với một người trong số đó.
“Mặc Mặc Mặc Mặc soái ——! Cứu, cứu mạng với á á á á!!!”
Nhạc Thần Tình tuy là tu sĩ, nhưng do nghe kể quá nhiều sự tích quái dị nên sợ quỷ cực kỳ.

Cậu ta hét la om sòm cả buổi trời, muốn sải chân chạy trốn nhưng do quá sợ nên ngã phịch xuống đất, hai mắt trợn tròn, miệng mồm mếu máo, giống hệt một con chuột chũi đang rú rít.
Nữ thi đứng yên nhìn cậu ta, vạt áo thêu bướm phượng màu vàng phất phơ theo gió lạnh trong hang.

Yết hầu của Nhạc Thần Tình trượt lên trượt xuống, đầu óc ngáo ngơ bỗng nhiên nảy ra linh cảm, nghẹn ngào hỏi: “Tỷ, tỷ không phải là… Tiểu, Tiểu Thúy tỷ tỷ trong quán trà sao?”
Tiểu Thúy cô nương không có phản ứng gì, gương mặt người chết mang một vẻ tê cứng bình yên.
Lát sau, ả đột nhiên bật cười “hì hì”, cặp mắt trợn trừng chảy hai hàng huyết lệ.
Cười một tiếng mặt sầu khổ, cười hai tiếng huyết lệ tuôn, cười ba tiếng…
Nhạc Thần Tình nhớ lại mấy hàng chữ trên vách đá, đầu kêu “ong” một tiếng, vội vã hét về phía Mặc Tức ở bên kia đã bắt đầu đánh nhau với nữ thi khác: “Á á á! Hi Hòa quân!! Đừng để tỷ ấy cười tiếng thứ ba! Nếu không tỷ ấy không cho đệ đi đâu!!!”
Đáp lại là đầu bị Mộ Dung Liên dùng tẩu thuốc gõ cái “cốp”.

Thì ra Mộ Dung Liên đứng cách Nhạc Thần Tình không xa, do suýt nữa đã bị tiếng hét của cậu ta chọc thủng màng nhĩ nên bực bội gần chết, bèn giơ đầu tẩu gõ mạnh mấy cái, gõ cho tàn thuốc rớt đầy đầu Nhạc Thần Tình.
Gã giận dữ mắng: “Đồ phế vật, tự ngươi không biết đánh à? Là cương thi thôi chứ có gì đâu?!”
“Nhưng mà đệ, đệ… đệ sợ quỷ!!!” Nhạc Thần Tình vừa la làng vừa vứt sạch hình tượng ôm đùi Mộ Dung Liên.
Mộ Dung Liên: “…”
Đúng lúc này, Tiểu Thúy cô nương toét cái mồm đỏ lòm, bắt đầu phát ra tiếng cười thứ ba: “Hì… hì…”
“Hì cái đầu ngươi!”
Nữ quỷ còn chưa “hì” xong tiếng cuối cùng, Mộ Dung Liên đã thẳng tay thọc tẩu thuốc vào miệng ả, sau đó cúi đầu hét vào mặt Nhạc Thần Tình đang níu chặt ống quần của mình: “Ôm ta làm gì, còn không mau buông tay?!”
____________
《Nguyện vọng năm mới》
Mặc Tức: Ta hy vọng Cố Mang chưa bao giờ phản quốc.
Cố Mang: Ta hy vọng mỗi ngày đều có thịt ăn.
Nhạc Thần Tình: Em hy vọng có thể trở thành người lợi hại như tứ cữu.
Mộ Dung Liên: Ta hy vọng có cô nào bắt cặp với ta.
Quân thượng: Ta hy vọng toàn dân nước Liệu chết cmn hết đi.
Tứ cữu: Ta hy vọng cảm giác tồn tại của mình đừng mạnh như thế.
Hết chương 30
Stormi: Tứ cữu chương 34 sẽ xuất hiện cứu vớt đời Tình =)) Chương này bữa mình làm phân nửa rồi, nay làm nốt luôn vì nó cũng ngắn, tuần này nếu thư thả sẽ làm 1 chương nữa ~

Mang Mang xinh đẹp, về với em anh ơi…
Artist: 非洲懒癌患者@weibo.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi