VẾT NHƠ DƯ Ô


Hận ta, sẽ làm ngươi đau khổ vậy sao?
“…”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Mặc Tức bỗng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy gan phổi đều bị một con dao vô hình đâm xuyên, máu nóng chảy ồ ạt, bê bết dưới mặt đất.
Từ khi trở về Trọng Hoa, Cố Mang chỉ toàn nhìn thấy những gương mặt thù hận, đay nghiến, hoạch họe, y chưa từng thấy gương mặt nào giống Mặc Tức, vì thế vội vàng nói: “Vậy ta không cần ngươi làm chủ thượng của ta nữa, ngươi đừng khó chịu.”
“…”
“Đừng hận ta, nếu ngươi không hận ta, có khi nào sẽ hết đau không?”
Mặt hồ gợn nước lăn tăn, ánh đèn vụn vỡ như sao giăng lấp lánh.
“… Muộn quá rồi.”
Thật lâu sau, Mặc Tức mới khản giọng trả lời: “Cố Mang, rồi sẽ có một ngày, huynh sẽ chết trong tay ta… Huynh và ta đã định sẵn không phải người chung đường, ta đã thề rồi.”
Hắn quay đầu lại, dưới ánh đèn lồng đỏ chập chờn, gương mặt anh tuấn trông nhập nhòe đến lạ.
“Hơn nữa ta vốn không phải là người tốt lành gì.

Là từ lúc bắt đầu, sư huynh đã nhìn lầm ta.”
Nghe xong lời hắn nói, Cố Mang gặm nốt hai miếng bánh bao cuối cùng, thế rồi đưa tay sờ soạng người mình.
Mặc Tức không hiểu y đang làm gì, hỏi: “Làm gì vậy?”
Cố Mang sờ khắp vạt áo của mình một lượt, sau đó ngẩng đầu nói: “Khô.” Dứt lời lại kéo tay của Mặc Tức, muốn cho Mặc Tức kiểm tra thử.

Mặc Tức đời nào chịu, hất tay y ra, cau mày nói: “Huynh nghịch gì thế?”
“Lạ thật.

Rõ ràng ta khô mà, sao ngươi lại bảo ta ướt ngực?”
(1) “Sư huynh” đồng âm với “ướt ngực” (shixiong).
Mặc Tức: “…”
Thật ra Mặc Tức nói không sai, hắn không phải là người tốt thập toàn thập mỹ gì, bản tính hung hãn của hắn, lỗ mãng manh động của hắn, do dự và mất kiểm soát của hắn, những điều này Cố Mang đều đã tận mắt nhìn thấy.

Không chỉ nhìn thấy, mà còn từng bao dung nữa.
Nhưng giờ đây Cố Mang đã chôn vùi quá khứ của bọn họ, chỉ còn hắn lẻ loi đứng trong tường thành bị vây hãm, vì không thể thoát ra mà sinh lòng oán hận.
“Sao ngươi cứ nhất quyết phải hận ta chứ?”
“… Bởi vì lúc trước, ta mắc quá nhiều sai lầm trên người huynh.” Hôm đó trên đường về, hai người trò chuyện câu được câu mất, Mặc Tức nói với Cố Mang như thế: “Sai quá nghiêm trọng.”

Mà khi Cố Mang hỏi hắn sai cái gì, Mặc Tức lại không trả lời.
Thật ra hắn không có mắc “quá nhiều” sai lầm như chính hắn nói.

Liên quan đến Cố Mang, thật ra hắn cảm thấy mình chỉ làm sai một việc.
Đó là đã yêu Cố Mang.
Chuyện này đúng là tội ác tày trời, nhưng hắn vẫn sai hết lần này đến lần khác, cứ như một kẻ ngu si hết thuốc chữa, đằng này giận dữ nhắc mình tuyệt đối không thể tái phạm nữa, đằng kia lại treo cổ trên một thân cây vô số lần.
Tối hôm đó, Mặc Tức nằm trên giường trừng mắt nhìn màn che sậm màu thêu hoa văn chữ Hồi, tại sao không dứt khoát đâm một nhát giết chết Cố Mang? Tại sao không đao sắc chặt đay rối chấm dứt hết tất cả? Bây giờ mình làm vậy, rốt cuộc đang mưu cầu cái gì?
(2) Đao sắc chặt đay rối: Ý nói làm việc quyết đoán, nhanh chóng giải quyết mấu chốt vấn đề.
Sau đó hắn đã nghĩ rõ ràng, hắn hy vọng Cố Mang nhớ lại được chuyện xưa, không chỉ vì muốn Cố Mang cho mình một đáp án về việc phản bội năm đó, cũng không chỉ vì muốn nghe Cố Mang hối hận nhìn Cố Mang khóc lóc.
Có lẽ hắn còn muốn Cố Mang đến chất vấn mình, chất vấn mình một ít bí mật chỉ có hai người họ biết, nổi giận mắng hắn, rống vào mặt hắn, dẫu cho hai người máu thịt tung tóe đấu nhau ngươi chết ta sống.
Dù sao cũng dễ chịu hơn hiện giờ hắn chỉ có bờ vai của một người, lại phải gánh ký ức của hai người.
“Cố Mang.” Trong màn che vắng lặng không người, một tiếng thở dài khe khẽ gần như không nghe được vang lên: “Suy cho cùng vẫn là huynh tàn nhẫn hơn ta.”
Cứ thế qua một đoạn thời gian, Mặc Tức để ý mọi lúc mọi nơi, nhưng chưa từng thấy Cố Mang để lộ bất cứ dấu vết ngụy trang nào, hy vọng cũng ngày một xa vời.

Hắn dần dần nản lòng thoái chí, cũng càng thêm phiền chán Cố Mang.
“Dạo trước Cố Mang vừa xuất hiện, chủ thượng sẽ nhìn chòng chọc.

Bây giờ Cố Mang vừa xuất hiện, chủ thượng lại quay mặt đi.” Lý Vi chân chó tổng kết như thế: “Chủ thượng nóng nảy ghê luôn.”
Không cần ông ta nói, trên dưới phủ Hi Hòa đều cảm nhận được sự nóng nảy của Mặc Tức.
Người người đều nói dồn nén sẽ khiến ta trở nên biến thái, oán khí của Mặc Tức dồn nén quá lâu, hờn trách với Cố Mang cũng biến thái theo thời gian ——
“Huynh ăn cơm sao phải dùng tay bốc.”
“Huynh không biết giặt đồ, vậy sao huynh lại biết mặc đồ?”
“Lý Vi dạy huynh nấu cháo củ sen ba lần rồi, vậy mà hũ muối với hũ đường vẫn không phân biệt được, huynh bị mù mắt hay bị hỏng lưỡi?”
Đống việc vặt giao cho Cố Mang làm ngày càng nhiều, yêu cầu lại ngày càng cao.
Càng vô vọng với việc Cố Mang khôi phục thần trí, Mặc Tức càng thêm cáu bẳn với y.

Cuối cùng ngay cả những nô bộc trước đó hầu hạ bên người Mặc Tức cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
“Tuy thường ngày chủ thượng hay mặt ủ mày chau, nhưng trước giờ đâu có vô duyên vô cớ nổi giận với chúng ta, càng không cố ý làm khó dễ chúng ta… nhưng với Cố Mang thì…”
“Ài, xem ra ngài ấy thật sự rất ghét Cố Mang.”

Quãng thời gian tiếp theo, mấy nô bộc đó của Mặc Tức toàn ăn không ngồi rồi, chẳng vì lý do gì khác, chỉ vì Hi Hòa quân tính tình quái đản của bọn họ đã giao tất cả việc hầu hạ cá nhân cho Cố Mang làm.
Không thể không nói, thật ra Cố Mang rất thông minh.
Mặc dù thần trí của y đã bị phá hỏng một lần, thế nhưng năng lực lại không hề tổn hại.

Chỉ sau một tháng, y đã có thể xử lý tất cả những việc Lý Vi dạy mình đâu đó rõ ràng, chưa kể thể lực tốt tốc độ nhanh, một người làm việc của mười người cũng không hề phàn nàn, thậm chí chưa từng than một chữ “mệt”.
“Xem y sống cuộc sống quái quỷ gì kìa.”
Đám gia đinh tụ tập một chỗ xì xào bàn tán.
“Canh ba dậy chẻ củi, canh tư nhóm lửa nấu cơm, chờ chủ thượng tỉnh thì qua dọn dẹp phòng, bất luận dọn sạch cỡ nào cũng bị mắng một chập, mắng xong ăn cơm sáng, lúc ăn cơm sáng còn phải nghe chủ thượng mắng, sau đó chủ thượng đến triều đình, y phải tiếp tục đi giặt đồ phơi đồ, rồi lại lau gạch sàn đại sảnh phòng khách nhà bếp đến khi sáng bóng loáng, rồi lại ra sân sau nhổ cỏ cho cá ăn, rồi lại chuẩn bị thức ăn tối…”
“Ông trời ơi, y nên cảm thấy thế nào đây.”
Cảm thấy thế nào?
Nói ra đoán chừng không ai tin, thật ra Cố Mang không cảm thấy gì hết.
Vốn từ của y quá nghèo nàn, Mặc Tức mắng y, cùng lắm y chỉ nghe hiểu mấy câu đơn giản như “huynh là heo à”, hơn nữa vì không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, y cũng không cảm thấy có gì đáng giận.
Thú tính trên người Cố Mang khiến y quen cách nhìn nhận sự việc như động vật, tuy Mặc Tức luôn nhăn nhó cau có với y, hễ mà càu nhàu thì vừa dai vừa dài, nhưng mà Cố Mang không ghét hắn.
Bởi vì mỗi ngày Mặc Tức đều cho y ăn ngon.
Trong mắt Cố Mang, phủ Hi Hòa giống như lãnh địa của một bầy sói, Mặc Tức rất lợi hại, là sói đầu đàn, mỗi ngày hắn ra ngoài một vòng, sau đó tất sẽ có “bổng lộc”, bổng lộc có thể đổi đồ ăn đồ dùng đồ mặc, bởi vậy Cố Mang cảm thấy Mặc Tức là một con sói tốt cực giỏi săn bắn, chỉ là thích gào rú tí thôi.
Có điều nể tình hắn tài giỏi như thế, Cố Mang quyết định không ghét bỏ Mặc Tức.
Bầy sói phân công rõ ràng, nếu Mặc Tức phải ra ngoài săn bắn, bảo mình ở lại lãnh địa tuần tra, quét dọn, lau rửa, vậy cũng không có gì quá đáng.

Còn nấu cơm nữa, mặc dù nấu cơm hơi phức tạp, Cố Mang mất chừng mười ngày mới nhớ được mấy chữ dán trên đống chai lọ ấy, nhưng y đắc ý lắm, bởi vì bây giờ y không chỉ biết chữ “đường” và “muối”, thậm chí còn biết viết “gạo”, “mì”, “dầu”.

Y cảm thấy mình giỏi ơi là giỏi, mà cũng nhờ Mặc Tức gào rú đúng cách.
Về phần “giấm” và “tương” thì khó quá bỏ qua, tạm thời y chưa biết, mà cũng không định học, dù sao mùi giấm nặng như thế, y ngửi thấy là nhíu mũi, đời này cũng sẽ không nhầm lẫn.
Mỗi ngày chia mồi ăn chung với Mặc Tức, dần dần y đã xem Mặc Tức như đồng bạn của mình.
Mỗi lần Mặc Tức chửi xối xả vào mặt mình, tuy rằng ngoài miệng không nói, lòng y vẫn có chút sốt ruột, y cảm thấy sói nóng tính dễ rớt hố bẫy lắm, cho dù không rớt hố cũng dễ giận quá rụng quá trời lông, rụng quá trời lông dễ bị bệnh, bị bệnh dễ đi đời nhà ma.
Cố Mang không muốn Mặc Tức đi đời nhà ma, bởi vì Mặc Tức là người duy nhất chịu chia mồi với y từ khi y về Trọng Hoa tới nay.
Nhiều lần Cố Mang muốn an ủi Mặc Tức, bảo hắn đừng tức giận như thế, có điều sau khi lượn quanh Mặc Tức vài vòng, y thật sự không biết nên làm sao để hắn bình tĩnh trở lại, cuối cùng y chỉ có thể đứng bên cạnh, vừa nghe Mặc Tức mắng vừa lặng lẽ cầu nguyện cho Mặc Tức sống lâu trăm tuổi.
Vậy thì y mới có cơm ăn.
Trở lên là suy nghĩ của Cố Mang.

May là Mặc Tức không hề biết, nếu không chắc bị chọc tức chết tươi quá.
Gần đến cuối năm, Quân Chính Thự bận nhiều việc, liên tục mấy ngày Mặc Tức đều về phủ rất muộn.

Hôm đó dự xong tiệc tối xã giao, về đến nhà thì đêm đã khuya rồi, ngay cả Lý Vi cũng đã đi ngủ.
Mặc Tức nhấc bàn tay mảnh khảnh trắng ngần, nới lỏng cổ áo buộc kín mít, sải chân dài bước vào cửa phủ.
Vừa rồi hắn có uống chút rượu trong tiệc tối, sắc mặt hơi mệt mỏi, ngũ quan góc cạnh trông càng cáu bẳn hơn thường ngày.

Nhưng hắn luôn biết tự giữ mình, uống rượu chỉ vì khách sáo, không phải vì tìm vui, lại càng không buông thả mặc cho mình uống say, chỉ là lồng ngực nong nóng, không quá dễ chịu.
Hắn vốn định tắm rửa đi ngủ, nào ngờ đi ngang qua sân phơi hoa quế lại thấy Cố Mang đang ngồi chồm hổm cạnh giếng, xắn tay áo tắm cho con chó đen.
“Ngoan nào, mi tắm sạch sẽ mới đẹp nha.”
Nhưng chó đen vừa thấy Mặc Tức là hết ngoan, nó giãy khỏi tay của Cố Mang, mới chớp mắt đã chạy đâu mất dạng.

Cố Mang đứng dậy, cánh tay còn nhỏ nước tong tỏng.
Cố Mang nhấc cánh tay lau mặt, lau không sạch nên mũi vẫn còn dính nhúm bọt.

Y nhếch miệng cười nói: “Ngươi về rồi.”
Mặc Tức nhắm mắt lại, nhịn một hồi rồi vẫn nhịn không được mắng một câu: “Huynh là heo à?”
Nhìn đôi tay lạnh đến tấy đỏ của Cố Mang, Mặc Tức nhớ lại ngày trước Cố Mang giấu diếm mọi người chạy đi làm tiểu nhị rửa chén kiếm tiền chăm nom mình, cảm giác bức bối trong ngực càng nặng thêm.
“Huynh không biết đến phòng củi nấu nước nóng rồi tắm cho nó à?”
“Túi Cơm không thích nóng.”
“Ai?”
Cố Mang lại lấy ống tay áo lau giọt nước chảy xuống: “Túi Cơm.”
Bấy giờ Mặc Tức mới hiểu Cố Mang đang nói con chó đen sống nương tựa với y từ thời còn ở Lạc Mai biệt uyển, nhất thời không biết nói gì.

Xưa nay Cố Mang luôn quan tâm người khác thích cái gì trước, còn mình đã quen với việc nhân nhượng người khác, cũng như nhẫn nhịn đủ mọi bất tiện mà điều đó gây nên.
Hiện giờ y chỉ còn con chó này là anh em, thế nên giống như bao dung con người, y cũng bao dung vui buồn hờn giận của con chó này.
Dưới bóng đêm se lạnh, Mặc Tức nhìn Cố Mang, nhìn trăng sáng như sương rọi lên gương mặt sạch sẽ của y, nhìn thần thái trong trẻo của y, và cả đôi mắt xanh thẳm an bình nữa.
Mặc Tức muốn nói, huynh cần gì phải thế.
Thế nhưng môi mấp máy, lại chỉ nhả ra được một câu: “Huynh đúng là thánh nhân.”
Tắm gội rửa mặt xong, Mặc Tức mặc áo nằm lên giường, ngặt nỗi cứ lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Mặc Tức cảm thấy dạo này mình càng lúc càng điên rồ, không tìm được đáp án, hắn hệt như lệ quỷ không được siêu độ, lòng nóng như lửa đốt.
Đôi khi thậm chí hắn còn nghĩ, chẳng thà Cố Mang chết đi cho rồi, chẳng thà mình cũng chết đi cho rồi, vậy cũng đỡ hơn đoán ngày đoán đêm, trằn trọc giày vò.
Sau nửa đêm, trời bắt đầu đổ tuyết.


Mặc Tức mở to mắt, nhìn chằm chằm đêm dài vô tận, ngón tay vô thức bấu chăn.
Bỗng dưng tâm huyết dâng trào, Mặc Tức không kiềm chế được nữa, vén màn đi ra ngoài, ngay cả giày cũng lười mang, chân trần giẫm lên tuyết mềm trắng như bông vải.
“Cố Mang!”
Lúc đứng trước “cửa hang” đắp từ đá Thái Hồ gân cổ hét, Mặc Tức cảm thấy chắc mình phải tìm y quan đến khám thật rồi.
“Cố Mang, huynh ra đây cho ta!”
Rèm cửa “sột soạt”, Cố Mang đi ra, mặt mũi buồn ngủ mơ màng, dụi mắt hỏi: “Gì vậy?”
Mặc Tức nghiến răng nửa ngày, đanh giọng nói: “Không có gì.”
Cố Mang ngáp một cái: “Vậy ta về nha.”
Mặc Tức nói: “Đứng lại!”
“… Lại sao nữa?”
“Có việc.”
Cố Mang chớp chớp mắt: “Việc gì?”
Mặc Tức xụ mặt nói: “Ta ngủ không được.”
Ngừng một lát, hắn lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta ngủ không được, huynh cũng đừng hòng nghỉ ngơi.”
Nếu đổi thành bất cứ người bình thường nào khác, nhất định họ sẽ sốc tới tận óc bày ra vẻ mặt như gặp phải quỷ rống một câu: “Ngươi bị điên à!”
Nhưng Cố Mang hiển nhiên không phải người bình thường, vì vậy y chỉ ngẩn ra phút chốc, ánh mắt vẫn còn lim dim nhập nhèm, sau đó bình tĩnh nói: “… Ồ.”
Tiếng “ồ” này của y yên ả như nước trong giếng cổ, nhưng khi nước tưới vào dầu sôi, tia lửa sẽ lập tức bắn tung tóe.
Lòng chợt bùng lên một ngọn lửa giận khó tả, giữa tuyết bay mù trời, Mặc Tức để chân trần khoác mỗi chiếc áo mỏng lại không hề thấy lạnh, trái lại còn nóng đến phát sợ.

Hắn nhìn Cố Mang chằm chằm, trong mắt nổi lửa hừng hực.
Hắn thình lình túm lấy cánh tay của Cố Mang, độ lực mạnh đến nỗi lập tức bấu ra mấy vết đỏ trên tay đối phương.

Hắn kéo mạnh Cố Mang tới gần, nhìn Cố Mang chòng chọc.
“Huynh nghe đây, tối nay tâm trạng của ta rất không vui.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Cố Mang không để bụng: “Xoa hai cái có vui lại không?”
“Huynh…!” Mặc Tức nhất thời nghẹn họng, sau đó nghiến răng gằn từng chữ: “Được.

Huynh được lắm… Chẳng phải huynh bị ngốc sao? Chẳng phải huynh không có lòng tự trọng, không biết liêm sỉ, không nhớ gì hết sao? Huynh nhẫn nhục chịu đựng chứ gì?”
Nhìn vào đôi mắt hoang mang mờ mịt trong đêm tuyết, nhìn vào con ngươi xanh thẳm của đối phương, Mặc Tức trông thấy gương mặt dồn nén mấy ngày liền tưởng chừng đã phát điên của mình.
Mặc Tức cảm thấy mình thế này quả là nực cười, hầu kết của hắn giật giật, dường như muốn kiềm chế cơn giận trào ngược lên.
Nhưng hơi thở phun ra lại nóng rực, bỏng rẫy.
“Vậy được.” Hắn siết chặt cánh tay của Cố Mang, cúi đầu nhìn y nói: “Tối nay, huynh ở với ta.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi