VẾT NHƠ DƯ Ô


Mặc Tức như đụng phải vật gì ô uế, hoặc như con mèo bị kìm gắp than làm phỏng, mắt đen trợn tròn xoe, vừa thẹn vừa giận toan khép sách.

Cố Mang lại cười như điên, nghịch nhây ôm lấy Mặc Tức, chẳng những không cho hắn khép sách mà còn giật quyển xuân cung đồ nhăn nhúm cũ mèm đó qua, ép Mặc Tức đọc cho bằng được.
Hai người vật lộn trên giường cả buổi, trong lúc gà bay chó sủa, quyển sách đó rớt cái “bẹp” lên mặt Mặc Tức.
Hình ảnh quấn quýt lõa lồ cứ thế đập vào mắt, Mặc Tức dựng hết lông tóc, tưởng như bị dội một chậu nước bẩn, thình lình bật người dậy, đẩy Cố Mang qua một bên.
Mặc Tức ngồi thẳng người lên, gương mặt xưa nay lạnh lùng thanh nhã đã đỏ như tôm luộc.

Hắn không dám nhìn Cố Mang, càng không muốn đụng vào quyển sách kia, lồng ngực phập phồng kịch liệt, quay mặt sang chỗ khác.
Hắn chỉnh lại cổ áo xốc xếch của mình, hầu kết trượt lên trượt xuống, thấp giọng nói: “Huynh đừng đùa kiểu này với ta nữa.”
Đây là một câu cảnh cáo.
Đáng tiếc lúc đó Cố Mang quá ngốc, quả thật là óc heo, vậy mà lại cho rằng đây là câu “làm nũng” của tiểu sư đệ da mặt mỏng.

Cũng tại y không biết nhìn người, rõ ràng Mặc Tức là một con mãnh thú ăn thịt nhe răng hút máu hung tàn bạo ngược, y lại bị hình tượng thanh cao đoan chính của hắn làm mờ mắt, cho rằng Mặc Tức là một con hạc tiên không ăn khói lửa nhân gian ghẹo kiểu nào cũng bình chân như vại.
Sau này nghĩ lại, thật ra mình bị Mặc Tức phập te tua như thế, đều do mình mắt mù tự chuốc lấy.
Cố Mang mắt mù bị men say mê hoặc, cảm thấy dáng vẻ cao ngạo ngượng nghịu của Mặc Tức trông buồn cười và thú vị khó tả.

Y cũng không định bỏ cuộc tại đây, bèn nhặt quyển sách xui xẻo bị Mặc Tức ném lên, cười cợt nhả: “Đệ không cần thật sao?”
“…”
“Đệ không cần thì thôi ta tự đọc.”
Dứt lời, Cố Mang ngang nhiên nằm trên giường của Mặc Tức lật sách, còn vừa lật vừa thốt ra những tiếng “oa, ôi” tán thán.
Vành tai của Mặc Tức cũng đỏ bừng, hắn nhắm nghiền mắt nhẫn nhịn một hồi, rồi lại cảm thấy trong gian lều vắng lặng này, nhịp tim đáng xấu hổ của mình quả thật vang như nổi trống vậy.
Thế là một lát sau, Mặc Tức đứng phắt dậy, trầm giọng nói: “Ta đi dọn dẹp chén đũa.”
Cố Mang mỉm cười ló đôi mắt đen ngà ngà say ra từ sau quyển sách: “Đệ muốn trốn hả?”
Mặc Tức ngó lơ y, chỉ lo thu dọn chén đũa, đem ra ngoài rửa sạch.
Cố Mang không biết Mặc Tức hứng gió bên ngoài bao lâu, bình ổn cảm xúc bao lâu, y chỉ cảm thấy Mặc Tức đúng là vừa ngộ nghĩnh vừa đáng yêu.

Trong đám công tử thế gia sao lại mọc ra một đóa hoa cao lãnh ngây thơ đến thế? Hai mươi tuổi đầu rồi, vậy mà đụng đầu ngón tay vào xuân cung đồ cũng ngượng đến đỏ mặt tía tai.
Đần dễ sợ.
Cố Mang lại nhủ thầm, như vậy là không được, già đầu thế rồi mà, qua vài năm nữa biết đâu sẽ thành thân luôn, ngay cả lẽ thường như âm dương kết hợp cũng không dám đối diện, da mặt mỏng đến mức này là bệnh, phải trị mới được.
Không thì lúc tân hôn biết tính sao? Lẽ nào định đẩy tân nương người ta ra, lạnh lùng nói: Xin lỗi, ta không thể làm việc cẩu thả này?
Có lẽ Cố Mang thật sự đã say lắm rồi, chỉ toàn nghĩ vớ vẩn không đâu, càng nghĩ càng buồn cười, càng nghĩ càng cảm thấy mình làm sư huynh quá tuyệt vời, quả thật cứ như mẹ già nhọc lòng thay sư đệ.
Vừa nghĩ vừa lật sách soàn soạt.
Hình ảnh đập vào mắt dâm đãng mà hỗn loạn, khoa trương mà sắc tình, Cố Mang nhìn một hồi cũng có chút thất thần.

Y cũng lười để ý mồi lửa mà mình châm vào lòng Mặc Tức, cũng lười để ý Mặc Tức ở ngoài gió rét trăn trở về cuộc đời thế nào.


Y thả lỏng toàn thân, Lê Hoa Bạch như đã ngâm mềm gân cốt mọi ngày luôn căng cứng của y.
Cố Mang hưởng dụng “quà nhược quán” bị Mặc Tức ghét bỏ, càng đọc càng cảm thấy Mặc Tức đúng là không biết nhìn hàng.
Quyển sách cực phẩm thế này, nếu đổi thành Lục Triển Tinh, ắt hẳn đã sớm xúm lại một chỗ với y, thì thầm bàn tán xem tư thế nào tốt, cô nương nào đẹp, hai người cười tí ta tí tởn.
Đó mới là đàn ông bình thường.
Chắc không phải Mặc sư đệ mắc bệnh gì đó chứ…
Cố Mang suy nghĩ vẩn vơ, mạch tư tưởng lại dần dần mông lung.

Nét vẽ tinh tế tấm sau kích thích hơn tấm trước, Cố Mang ngắm nghía một hồi, bị hình vẽ trong sách khơi dậy ngọn lửa lòng, không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô, cơ thể ngấm rượu dễ dàng bị dục vọng châm ngòi, đốt cho máu nóng hừng hực.
Thật ra lâu lắm rồi y không có phát tiết, y và các anh em cũng đến kỹ viện chơi, trái ôm phải ấp cười đùa với các cô nương đó thì được, nhưng cửa ải cuối cùng lại mãi không thể qua.
Bản thân Cố Mang cũng không rõ lý do vì sao nữa, chắc vì y cảm thấy tình dục không tình yêu chẳng có gì sung sướng, hoặc có thể do từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, đáy lòng y vẫn luôn mong chờ người bầu bạn bên mình cả một đời bình yên.
Mà biết đâu những lý do trên đều không đúng, đều là dối trá.
Cố Mang chỉ cảm thấy những cô nương mình từng ôm quá mềm yếu, hệt như đồ sứ dễ vỡ vậy.

Y thích ngắm gương mặt xinh đẹp của các nàng, nhưng không nảy sinh được quá nhiều dục vọng.
Chẳng hạn như quyển xuân cung đồ này, mặc dù các cô nương trong sách đều mỹ miều diễm lệ, tư thái gợi cảm, nhưng y càng thích chiêm ngưỡng những nam tử ân ái với các nàng, những cơ thể cứng nóng, vạm vỡ cường tráng ấy ——
Nghĩ vậy, Cố Mang cảm thấy chắc mình cũng bệnh rồi.
Lật từ từ ra sau, dù rằng sách này y đã xem rồi, nhưng vẫn chưa xem kỹ từng trang.

Đến một trang nào đó, Cố Mang bỗng dưng sửng sốt, bộ não lờ đờ kêu “ong” một tiếng, máu trào ngược lên.
Thậm chí y còn chưa kịp hiểu tại sao máu lại trào ngược lên, cứ ngỡ chỉ là một loại kích thích bản năng mà tranh vẽ mang đến.
Chờ cơn kích thích mãnh liệt đó trôi qua, Cố Mang mới phát hiện bức tranh này không giống những bức khác.

Có lẽ họa sĩ theo đuổi cái mới, cảm thấy nam nữ ân ái đơn thuần chưa đủ phê, thế là chơi trội vẽ ra khung cảnh cực kỳ táo bạo.
Âm dương xuân cung, tất nhiên phải có phụ nữ, cô gái trong tranh tóc đen tán loạn, ngửa cổ nằm trên giường, một người đàn ông đang công thành chiếm đất trên cơ thể nõn nà run rẩy của nàng ta.

Nhưng đây không phải điểm mấu chốt, điều khiến cho Cố Mang bỗng thấy máu chảy tăng tốc cả người nóng ran chính là sau lưng người đàn ông này lại có một người đàn ông khác, người nọ ôm lấy người đàn ông đang nằm trên người cô gái kia, từ phía sau…
Cố Mang lia mắt qua vị trí đó, da mặt luôn dày như tường thành thế mà lại đỏ rần.
Y chỉ cảm thấy chóng mặt hoa mắt, dường như có đáp án gì quấy nhiễu mình đã lâu trồi lên khỏi mặt nước, trong lòng dấy lên một đợt sóng gào biển gầm, khiến cho máu nóng toàn thân đều dồn hết xuống dưới.
Cố Mang thoắt cái sưng cứng ngắc. (ý nói chỗ ở dưới cứng ấy…)
“Mẹ nó…” Cố Mang mắng thầm.
Y quá u mê, men say cũng quá nồng, cứ đờ ra nhìn tranh vẽ đó thật lâu, ngay cả Mặc Tức trở về lúc nào cũng không biết.
Mãi khi Mặc Tức đi tới bên giường, Cố Mang mới nghe tiếng động mà ngoảnh lại —— Y nhìn thấy một gương mặt khôi ngô phơi gió đêm quá lâu mà trắng muốt như gốm sứ.
Lông mi của Mặc Tức rất dài, môi mỏng gợi cảm khẽ mím lại, cặp mắt đen láy cúi xuống nhìn y, bên trong chan chứa một ít cảm xúc khó tả bằng lời.
Cố Mang: “…”
Mặc Tức: “…”
Hai người mỗi bên mang một suy nghĩ, nhất thời nhìn nhau không biết nói gì, mà Cố Mang có vẻ mới lần đầu tiên chú ý đến cảm xúc này trong ánh mắt của Mặc Tức, y không dám chắc đó là cái gì, chỉ biết cảm xúc đó khiến ngực mình ngứa ngáy nóng ran.
“Sư huynh, ta…” Mặc Tức như đã gom đủ dũng khí định nói gì với Cố Mang, nhưng vừa nói được mấy chữ, Cố Mang thình lình nâng tay kéo hắn xuống.

Bất ngờ bị kéo như thế, thân hình cao lớn nặng nề của Mặc Tức ngã phịch lên người Cố Mang.

Hắn lập tức nhổm dậy, vành tai đã đỏ bừng: “Huynh ——”
Cổ áo hơi xộc xệch, Cố Mang liếm liếm môi, cười nói: “Ta cái gì? Đệ cái chi? Nếu đệ nói không rõ ràng, vậy để ta nói trước.

Ta vừa mới phát hiện một ít nội dung cực hay trong quyển sách này.”
Y cười ha ha: “Đồ tốt phải tận hưởng chung với anh em chứ.”
Mặc Tức nói: “Huynh nghe đây, ta không thể đọc thứ này với huynh được.

Bởi vì ta…”
“Bởi vì đệ gì cơ?”
“Bởi vì ta…” Mặc Tức càng lúc càng xấu hổ, càng lúc càng hồi hộp, hắn quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Mang, nhưng tư thế này lại giúp Cố Mang dễ dàng phát hiện từ sườn cổ đến vành tai của hắn đã đỏ rần, mà sắc đỏ phơn phớt đó còn lan tiếp lên trên: “Ta đối với huynh…”
Cố Mang chớp chớp mắt, nếu đổi thành ngày thường, chắc chắn y sẽ hiểu được ý của Mặc Tức lúc này.

Tiếc rằng hiện giờ y say quắc cần câu, đầu óc không tỉnh táo, được cái tay chân rất linh hoạt.
“Trời ạ biết đệ giữ mình trong sạch rồi, nhưng nam nữ ân ái là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hoàng đế còn song tu với Huyền Nữ mà.” Cố Mang cười cợt nhả cắt lời hắn: “Đệ đỏ mặt cái gì?”
“Ý ta không phải vậy, ta có lời khác muốn nói với huynh ——”
“Nói cái gì? Chờ đệ nãy giờ có thấy đệ mở miệng đâu.

Qua đây qua đây, đọc sách trước đi!”
Thế là Cố Mang mặc kệ mọi thứ, bám riết không buông, vừa say xỉn bỏ ngoài tai lời Mặc Tức nói, vừa cố chấp nhét xuân cung đồ cho Mặc Tức đọc.
Vừa nhét vừa nói: “Đệ có chuyện muốn nói với ta, ta có tranh muốn cho đệ xem.

Đệ xem tranh với ta trước, ta nghe đệ nói chuyện sau.

Mua bán công bằng.”
Cuối cùng Mặc Tức thật sự không làm lại Cố Mang, chỉ đành nằm xuống đọc quyển sách nhàu nát đó với y.
Cho dù xuất thân hậu duệ quý tộc, nhưng với thân phận quân sĩ cấp thấp, giường xếp cũng chẳng rộng rãi mấy.

Hai chàng trai lớn tướng chen chúc bên trên, khó tránh có hơi chật chội.

Mặc Tức nằm sau lưng Cố Mang, nghiêng người cùng xem xuân cung đồ với y —— Nói một cách chính xác, là bị ép xem xuân cung đồ.
Cố Mang thường xuyên quay đầu “kiểm tra” tình trạng của Mặc Tức, nghiêm nghị nói: “Đệ lại nhắm mắt nữa rồi! Mau mở ra!”
Mặc Tức: “…”
“Đệ nhắm mắt thì không tính đâu đấy.


Ca ca của đệ đang dạy đệ chơi gái thế nào nè, đệ lo học hỏi đi.”
“…” Đã thấy người say rượu nổi điên, chưa thấy người say rượu ép anh em đọc hoàng thư với mình. (Hoàng thư: Sách khiêu dâm)
Cố Mang cũng không định cho Mặc Tức xem trang kích thích nhất ngay từ đầu, chỉ lật chầm chậm từng tờ một, còn thường xuyên quay đầu “kiểm tra” xem Mặc Tức có dời mắt không.
Trong lều lặng thin thít, Cố Mang biết trang đó ngày càng gần, nhưng chẳng biết xuất phát từ phấn khích vì chọc ghẹo băng sơn mỹ nhân, hay vì nguyên nhân nào đó khác, nhịp tim của y đập càng lúc càng nhanh.
Có lẽ cảm giác được trạng thái của Cố Mang không ổn lắm, nhịp thở của Mặc Tức cũng bắt đầu dồn dập.

Hơi thở ấm nóng phập phồng lên xuống phả qua tóc mai của Cố Mang, lồng ngực cứng nóng săn chắc kề sát lưng Cố Mang, dường như đang tích trữ một đợt mưa gió mà cả hai đều không thể khống chế.
Rất nóng.
Rất bỏng.
Tranh lật dần ra sau, Cố Mang biết cảnh hai người đàn ông ân ái nằm ở trang nào.

Lẽ ra y chờ không kịp muốn lật ngay đến trang đó để xem chung với Mặc Tức, nhưng rồi theo bầu không khí giữa hai người ngày một quái dị, dường như có một dòng nhiệt vô hình đang rục rịch trong cơ thể kề sát của bọn họ.

Sự đùa cợt to gan lớn mật ban đầu, bỗng dưng trỗi lên chút chột dạ.
Cố Mang xưa nay không ngán ai, lúc này xem như biết sợ rồi.
“… Hay là đến đây thôi nha.”
“Có phải huynh muốn cho ta xem cái gì đặc biệt không.”
Gần như ngay lúc nói câu này, Cố Mang quay đầu lại, chóp mũi suýt nữa đụng trúng má Mặc Tức.
Không khí trong lều nhất thời như dính lại, nóng đến chảy không được, đặc đến tan không ra.

Cố Mang bỗng có cảm giác nguy cơ như mua dây buộc mình nghịch lửa đốt người, y mấp máy môi định nói gì đó, song chẳng thốt ra được tiếng nào.
Giọng của Mặc Tức lại khàn khàn vì đè nén cảm xúc nào đó quá lâu.
Hắn nhìn Cố Mang ở khoảng cách gần, thấp giọng hỏi: “Là có, phải không?”
“Có thể có gì đặc biệt chứ, ha ha, ha ha ha.” Trang kế tiếp chính là trang đó, Cố Mang nuốt nước miếng, vô thức muốn khép sách lại.
Nào ngờ vì ngửi được không khí vi diệu nào đó, Mặc Tức ban nãy còn chê nó như chê bùn nhão bất ngờ duỗi cánh tay rắn chắc, giật nó qua đây.
Ngón tay thon dài lật ra trang sau.
Cố Mang vội nhắm mắt như đại họa sắp ập xuống.
“…”
Không một tiếng động.

Cũng chẳng ai hé răng.
Im lặng giây lát, Cố Mang chịu không nổi cảm giác ngồi yên chờ chết này, bèn thử thăm dò hé mắt ra, chỉ thấy Mặc Tức mặt mày thâm sâu khó dò, nhìn chằm chằm tranh vẽ đàn ông chơi đàn ông với biểu cảm phức tạp.
Ánh mắt lại âm trầm khó tả.
Khí tức trên người chàng trai trẻ này quá bất thường, thấy Mặc Tức như vậy, Cố Mang dẫu có say bí tỉ cũng không khỏi rùng mình, gượng cười toan bò dậy: “Ờ thì, chúc mừng sư đệ nhược quán, thời gian không còn sớm, ca ca ta về trước nha, ta ——”
Lời còn chưa dứt, người đã bị ấn xuống.
Vẫn là nằm nghiêng, vẫn là Mặc Tức nằm sau lưng y.

Thế nhưng vừa rồi Mặc Tức còn có ý thức giữ một chút khoảng cách, chỉ kề ngực vào lưng Cố Mang, chỗ khác không đụng tới.
Còn lần này, Mặc Tức gần như ấn y vào ngực mình.

Cố Mang lập tức cảm giác được phía dưới có một thứ cứng ngắc to tướng tỳ sau hông mình, còn thúc lên trước một cái.
“A…” Cố Mang bỗng kêu ra tiếng —— Men say, kích thích xa lạ, cấm kỵ đáng sợ, lửa dục dồn nén, những thứ này khiến y mẫn cảm một cách lạ thường.

Một giọng nói trầm đục ướt nóng dán sát vành tai y, dục vọng đặc quánh u ám trong đó làm cho cơ thể đã bị rượu ngâm mềm của y run lẩy bẩy.

Chính y và giọng nói đó, thế mà lại lạ lẫm khôn cùng.
Hơi thở nặng nhọc của Mặc Tức phả vào tai y: “Sư ca, ý huynh là vậy phải không?”
Cảm giác bị thứ gì đó tỳ ở mặt sau thật sự khiến người ta sởn hết gai ốc cột sống nhũn ra, Cố Mang vội la lớn: “Mẹ nó đệ lên cơn gì thế! Đệ cũng uống quá chén rồi! Buông ta ra!”
“Là sư ca nhất quyết ép ta đọc.”
“Không… ta ưm…”
Cố Mang mới nói mấy chữ, trái tai đã bị khoang miệng ướt nóng ngậm vào, đầu lưỡi thô ráp vói vào vành tai mà liếm mút.

Cố Mang lập tức nhũn eo, kích thích chưa bao giờ trải nghiệm khiến y nhịn không được rên ra tiếng: “A…”
Tiếng rên này như tăng thêm vô vàn dũng khí cho thanh niên vừa trưởng thành nằm phía sau, đối phương thình lình dùng sức ôm lấy Cố Mang, cánh tay rắn chắc vòng quanh hông y, siết chặt y vào ngực, cố gắng kiềm chế mình, nhưng lại như kiềm chế quá lâu rồi, dục vọng tuôn trào càng thêm mãnh liệt, càng thêm sâu nặng, càng thêm nóng cháy.
“Vậy nên sư ca cũng bằng lòng, phải không?”
“Không phải… Mặc Tức… ý ta không phải vậy… ta…”
Nhưng bây giờ y có nói thêm gì, chất giọng cũng yếu mềm như nước, nghe kiểu nào cũng giống muốn lắm mà còn cự.

Mặc Tức hiển nhiên đã hiểu lầm, hắn vòng một tay qua ôm Cố Mang, tay còn lại sờ soạng khắp người y, sờ đến dục vọng đã ngẩng đầu của Cố Mang thì bỗng dưng khựng lại.
Bầu không khí nhất thời nồng đặc đến tận cùng.
Cho dù Cố Mang mặt dày cỡ nào, lúc này cũng ngượng ngùng và tức giận muốn chết, còn Mặc Tức cúi đầu nhìn phản ứng của Cố Mang, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời ngợi.
Hắn như đã xác nhận điều gì, dùng sức vặn cằm Cố Mang qua, nhìn chằm chằm cặp mắt kia chốc lát, thế rồi bất ngờ hôn xuống.

Mặc Tức hệt như người sắp chết khát, thô bạo ngậm lấy môi Cố Mang, cạy mở khoang miệng của y, luồn lưỡi vào trong liếm láp.

Nụ hôn này thật sự quá cuồng nhiệt, giữa răng môi hai người phát ra tiếng nước ướt át, còn có tiếng giãy dụa thở dốc của Cố Mang.
Âm thanh này khiến cho Mặc Tức như nốc phải tình dược, hắn ghì chặt cơ thể định lăn lộn của Cố Mang, kéo Cố Mang vào sát ngực mình, vừa nắm cằm y vừa hôn y đắm đuối, còn theo bản năng dùng thứ cách quần cạ cạ Cố Mang.
Chất giọng của Mặc Tức đã khàn như bốc lửa, hắn hôn đôi môi ẩm ướt sưng đỏ của Cố Mang, sau đó thở hổn hển tách ra, ánh mắt tối đen như mực.
“Sư huynh nói đêm nay muốn mừng lễ nhược quán với ta, vậy ở cùng ta đi.”
Cố Mang hận không thể vả chết cái miệng tiện của mình, tức tối nói: “Mẹ nó ý ta không phải vậy!”
“Muộn rồi.” Mặc Tức nhổm dậy, lật người Cố Mang lại, nằm đè lên người y, cổ áo tán loạn phanh rộng, để lộ lồng ngực vạm vỡ trơn nhẵn như ngọc thạch: “Ta đã cho huynh cơ hội đi rồi, là chính huynh không cần.”
“…”
Hắn ném xuân cung đồ qua một bên, nắm cằm Cố Mang, nâng mặt y lên.
Đôi tròng mắt đen với đuôi mắt mảnh dài mê man nhìn hắn, chẳng có bao nhiêu tiêu cự: “Mặc Tức, đệ… đệ đúng là… làm càn…”
Hầu kết của Mặc Tức trượt lên trượt xuống, hắn đưa tay tháo đai lưng của Cố Mang, nói khẽ: “Đúng rồi, sư huynh giàu kinh nghiệm làm càn nhất mà.”
Màu mắt của hắn tối phát sợ, mải mê ngắm nhìn Cố Mang da dẻ đỏ au ái dục sục sôi nằm dưới người mình.
Cuối cùng, hắn cúi người xuống, trầm giọng nhả ra mấy chữ: “Sư huynh dạy ta nhé?”
_______________
Tiểu kịch trường
Tức muội: Ta đếm tới ba, đem sách của huynh đi ngay cho ta.
Cố Mang Mang: Sợ đệ chắc? Ông cụ non như đệ làm gì được ta? Cùng lắm thì xé quyển sách hàng limited của ta thôi.
【 Hôm sau 】
Cố Mang Mang: Ta đếm tới ba, đệ lập tức dừng lại cho ta!!
Tức muội: Sợ huynh chắc? Đồ lưu manh nhà huynh làm gì được ta? Chi bằng sư huynh dạy ta tiếp đi?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi