VẾT NHƠ DƯ Ô

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trong Di Phương các khói thuốc lượn lờ, tàn tro rải đầy đất, một chiếc cửa gập tám cánh làm bằng trúc Tương Phi mở rộng, để lộ lan can chạm trổ màu son ở phía sau.
Ngoài ban công, một cây bào đồng đã nở hoa, khói ráng màu trắng tím nhàn nhạt lan đầy cành.
Cố sư huynh của hắn ngồi trên lan can gỗ, một chân gập lên, một chân duỗi thẳng, tay cầm một chiếc kèn xôna ống dài màu đồng gỉ.
Quanh thân chiếc kèn xôna đó tỏa ánh đồng mờ ảo, chuôi cầm buộc lụa trắng mềm mại, tung bay phần phật giữa gió chiều.
Thần võ Phong Ba.
Giữa muôn vàn bóng hoa, Cố Mang cầm Phong Ba, môi áp lên miệng kèn, thử âm một chút rồi nhắm mắt thổi một chuỗi làn điệu trầm khàn.
“Tích hữu nhi lang, bão kiếm khứ, bích huyết trầm sa… cốt nan hoàn.”
Rõ ràng Cố Mang rành nhất là loại khẩu âm lưu manh lạc tông, nhưng lúc này âm điệu phát ra từ chiếc kèn xôna lại bi ai và thê lương đến lạ.

Y phồng quai hàm, hàng mi run nhẹ, ngửa đầu giữa bóng hoa xế chiều, cầm kèn xôna thổi từng tiếng một.
“Thử hài khứ tuế nhưng ngọc mạo, thử khu tạc dạ tằng tiếu đàm…”
Xuyên mây thấu trời.
Mặc Tức không nói gì, cổ họng như mắc phải quả trám đắng nhất trần đời.

Hắn đứng ở cửa nhìn sườn mặt của Cố Mang, tựa như nhìn giấc mộng cách một đời.
Nghe tiếng động khe khẽ bên ngoài, ca nữ tỳ bà nghiêng đầu qua, tức thì sợ đến trợn to mắt định quỳ xuống.

Mặc Tức lại xua tay với nàng ta, ra hiệu cho nàng ta đừng lên tiếng.
Cố Mang rất tập trung, đôi môi hồng hào ngậm miệng kèn, do thổi quá hăng say, gò má nhô thành một bọc nhỏ đáng yêu, nắng chiều rọi lên gương mặt khôi ngô thanh tú của y, nhuộm một lớp vàng óng lên mái tóc đen như mực của y.

Cố Mang ngồi trên lan can màu son, vừa thổi vừa quay đầu ngắm hoa tàn hoa bay và nắng chiều tươi đẹp ngoài ban công, lụa trắng buộc trên kèn xôna phe phẩy bên tay như sóng triều.
“Quân di đan tâm ngã tương chiếu, quân tồn hạo khí ngã tương truyền.”
Mười ngón mảnh khảnh cầm lấy kèn xôna hoen gỉ, thanh thoát như làn gió dịu dàng nhất thế gian.
“… Anh hồn trọng phản cố lý nhật, nhân gian vô xử… bất thanh sơn.”
Mãi đến khi khúc này kết thúc, Cố Mang mới chậm rãi mở mắt ra, quay đầu cười nói: “Tỷ nhìn nè, như vậy mới không lạc điệu, vậy nên tỷ…”
Nói được phân nửa, bỗng nhiên chú ý tới vẻ mặt cứng đơ sợ hãi của ca nữ tỳ bà, Cố Mang dừng lại, nhìn quanh bốn phía, sau đó trông thấy Mặc Tức chẳng biết xuất hiện trong phòng từ bao giờ.
Nụ cười của y cứng lại.
“…” Im lặng giây lát, Cố Mang chỉnh đốn lại nét mặt, ổn định lại cảm xúc, ngón tay thon dài xoay nhạc cụ trong tay, nghiền ngẫm nói với Mặc Tức: “Hôm nay Hi Hòa quân có nhã hứng thật, vậy mà cũng chạy đến hoa lâu này.”
Mặc Tức nghe được một giọng nói khàn khủng khiếp.

Khựng lại chốc lát, hắn mới phát hiện người cất lên giọng nói đó chính là mình.
Hắn nói với ca nữ tỳ bà kia: “Ra ngoài.”
“Vâng.”
Cố Mang lại nói với nàng ta: “Đứng lại.”
Ca nữ: “…”

Cố Mang nghiêng đầu mỉm cười, hỏi: “Hi Hòa quân, đệ bá đạo quá nha, cô nương mà ta dùng tiền mua để qua đêm với ta, sao đệ nói đuổi là đuổi vậy.

Đã hỏi ý của ta chưa?”
Mặc Tức cố dằn tình cảm phập phồng kịch liệt trong ngực mình, khàn giọng nói: “Cố Mang.

Ta có vài lời muốn nói riêng với huynh.”
“Nói cái gì.” Cố Mang nói: “Cô nam quả nam ở chung một phòng, muốn giải thích cũng giải thích không rõ, huống chi đệ là vầng sao mới nổi, ta là sông nước cạn khô.

Hai ta có gì để nói chứ.”
“Cố Mang!”
Cố Mang nhấc tay, hóa giải Phong Ba, kèn xôna hóa thành từng đốm huỳnh quang dung hòa vào trong xương máu của y.
Cố Mang nhảy xuống khỏi lan can, khoanh hai tay lại, cụp mắt cười nhạt: “Mỹ nhân à, đừng nghịch nữa.

Bây giờ đệ từng bước thăng quan, được công chúa Mộng Trạch hết mực coi trọng, nếu còn tiếp tục qua lại với kẻ hoang đàng lêu lổng tiếng xấu đồn xa như ta thì tổn hại thanh danh của đệ lắm.

Đệ và ta tốt xấu gì cũng làm anh em nhiều năm, ca ca ta sẽ đau lòng.”
Giọng điệu ngả ngớn quen thuộc này lại vang lên bên tai Mặc Tức một lần nữa.
Không phải là nằm mơ, không phải là ảo giác.
Mà là Cố Mang hàng thật giá thật, sờ được thấy được.
Cố Mang của tám năm trước đang xa lánh hắn, chế nhạo hắn, chống đối hắn —— Người đàn ông đang cười tủm tỉm này, biết đâu hiện giờ đã tính toán hết rồi, không lâu sau sẽ đi phản quốc.
Nhận thức này biến thành một loại xung động cực kỳ mãnh liệt, đấm mạnh vào lồng ngực của Mặc Tức, vành mắt của Mặc Tức đột nhiên đỏ lên: “Ta sẽ không đi đâu hết.”
Dứt lời lại nói với ca nữ tỳ bà kia: “Ra ngoài.”
Cố Mang khẽ nhướn mày: “Đệ nghe không hiểu những lời trước đó ta nói à? Ta đã dùng tiền mua tỷ ấy cả đêm.

Đệ đuổi tỷ ấy đi, đêm dài đằng đẵng sắp tới ai bầu bạn với ta?”
Mặc Tức nói: “Ta sẽ luôn ở đây.”
“?” Cố Mang chớp cặp mắt đen: “Đệ biết đàn tỳ bà không?”
“… Không biết.”
“Biết hát tiểu khúc không?”
“Không biết.”
“Vậy ta cần đệ làm gì?” Cố Mang cười nói: “Đệ lại chẳng đáng giá bằng tỷ ấy.”
Mặc Tức không nhiều lời với y, chỉ nói: “Cố Mang.

Hôm nay ta không đi biên giới phía Bắc.”
Cố Mang nghiêng đầu, khóe miệng vẫn đeo nụ cười nhạt chọc người tức chết kia: “Ừ, chuyện tốt.


Nhưng liên quan gì tới ta.”
“Có liên quan tới huynh.

Huynh cho ta thêm một buổi tối, ta có vài lời, nếu bây giờ không nói ——” Mặc Tức ngập ngừng, nhìn thẳng vào mắt Cố Mang: “Sợ rằng sau này, sẽ không còn cơ hội.”
Hẳn vì thừa biết hiện giờ Cố Mang đã có ý định làm phản, Mặc Tức cẩn thận thu hết mọi biểu cảm nhỏ nhặt của đối phương vào mắt, thế nên đã nhìn ra được Cố Mang có hơi biến sắc sau khi nghe mình nói câu này.
Cố Mang rũ mi nói: “Hôm nay không có tâm trạng bàn chính sự, chỉ nguyện đắm mình chốn phong nguyệt.

Nếu đệ thật sự muốn nói chuyện với ta thì tương lai còn dài, chờ đệ về rồi nói sau.”
Mặc Tức nói: “Ta không chờ được đến ngày đó.”
Lặng thinh giây lát, ca nữ tỳ bà mắc kẹt giữa hai người họ tiến không được mà lùi chẳng xong, chỉ đành làm tượng gỗ, không dám nói câu nào, cũng chẳng dám nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Cố Mang cúi đầu, nghe như cười khẽ rồi lại như thở dài: “Sao đệ cứ phải quấn lấy ta chứ? Ta đã không còn gì nữa rồi.”
“Ta chỉ muốn nói chuyện với huynh lần nữa thôi.”
Cố Mang mỉm cười đâm từng câu chữ quá đỗi tàn nhẫn kia vào trong ngực Mặc Tức: “Còn gì để nói đâu, sư ca của đệ không thể cho đệ bất cứ thứ gì nữa, công chúa điện hạ à, năn nỉ đệ đó, ta chỉ muốn chơi chút cho vui thôi, đệ đi đi.

Đệ tha cho ta đi.”
Nếu là Mặc Tức của tám năm trước, có khi nghe xong lời này sẽ bị qua mặt như thế, có khi sẽ thật sự tin rằng Cố Mang chỉ đau lòng khổ sở, chơi một chút cho vui rồi sẽ có ngày bình phục trở lại.
Ngặt nỗi lúc này đứng trước mặt Cố Mang chính là Mặc Tức của tám năm sau.
Cái gọi là “chơi một chút” của Cố Mang, lọt vào tai Mặc Tức quả thật là mỉa mai và xót xa khôn tả.
Mặc Tức khàn giọng nói: “Chỉ đêm nay thôi.

Huynh để lại cho ta đi.”
Cố Mang thở dài: “Nói chuyện đừng mờ ám thế, sau này đệ còn chặng đường rất dài phải đi, phải chú ý sự trong sạch của đệ…”
“Ta còn trong sạch à?”
Lặng ngắt như tờ.
Ngay cả ca nữ cũng thảng thốt ngẩng phắt đầu lên, sau đó lại tái mặt quỳ xuống đất, cả người run lẩy bẩy.
Cuối cùng Cố Mang cũng thu lại điệu cười quỷ chê thần ghét này, ánh mắt sâu thẳm nhìn Mặc Tức đang đứng trước mặt mình, gương mặt gần như là cố chấp và nghiến răng nghiến lợi.
Cố Mang nói khẽ: “Đệ đang nói khùng điên gì đó.”
“Trong lòng huynh rõ ràng.”
“…” Cố Mang chưa từng bị tôi luyện lại vô cùng nhạy bén và thông minh, hệt như một con yêu nghiệt vậy, trước nay luôn dễ dàng nhìn thấu nội tâm của Mặc sư đệ.
Nhưng hôm nay nhìn người đứng trước mắt, y bỗng dưng cảm thấy thật xa lạ, cảm thấy nhìn không thấu.
Lẽ ra Cố Mang định mở miệng xiên xỏ đuổi người, nhưng thấy Mặc Tức đứng yên tại chỗ hậm hực nhìn mình, trong đôi mắt bén nhọn chất chứa đau đớn và sợ hãi mà mình không hiểu được… thậm chí còn có, tủi thân.
Đúng vậy, tủi thân.
Cố Mang gần như bối rối nhận ra điều này.
Mà vành mắt của Mặc Tức đã đỏ lên.

Mặc Tức nghiến răng sau, cố nén xúc cảm ướt át trong mắt mình, cất giọng khàn đục mà ương bướng: “Ta sớm đã không còn trong sạch, ta cũng mặc xác trong sạch đấy.

Huynh không đuổi được ta đâu.”
“… … …”
Càng nghe càng bất đắc dĩ, càng lúc càng bất an.
Cuối cùng Cố Mang cũng đầu hàng, không lay chuyển được Mặc Tức, chỉ đành thở dài quay đầu lại, nói với ca nữ tỳ bà: “Phi Thiên cô nương, xin lỗi, chỗ này có người điên, mời cô tránh mặt một lát.”
Phi Thiên cô nương cầu còn không được, xin cáo lui rồi rời khỏi Di Phương các như chạy trốn.
Trong gian phòng lả lướt thơm mùi hương liệu này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Mang đi từ ban công vào trong phòng, nâng tay khép cửa gỗ liên thông với ban công, sau đó xoay người lại, nhích nhẹ đầu ngón tay, thắp nến trên giá hạc đồng.
Làm xong những chuyện đó, y đi thẳng đến trước mặt Mặc Tức, thản nhiên phá vỡ khoảng cách an toàn, cứ thẳng lưng đi một mạch đến trước người Mặc Tức như thế.
Cách nhau chỉ tầm một thước.
Cố Mang ngước mặt lên, đôi mắt đen láy mang ý thăm dò và khiêu khích, hơi thở lúc lên lúc xuống vờn quanh mũi hai người.

Y nâng tay vân vê chiếc cằm với đường cong cứng cáp của Mặc Tức.
Sau đó nhẹ giọng nói: “Được rồi, đệ nhìn đi, cô nương mà ta mua đi rồi, đều tại đệ phá đấy, đệ hài lòng chưa?”
Y dùng ánh mắt đánh giá kỹ nữ trong thanh lâu mà soi mói gương mặt của Mặc Tức, lát sau dời mắt xuống, nhìn chằm chằm môi mỏng nhạt màu của Mặc Tức, giơ ngón cái mơn trớn bờ môi mềm mại đó, nhẹ nhàng ve vuốt.
Cố Mang từ tốn nói: “Nếu đệ chủ động như thế, vội vã chạy tới đây tranh sủng, vậy thì… ta sẽ cho đệ ở với ta đêm cuối.

Sau đêm nay, công chúa à, chúng ta đường ai nấy đi, đừng dây dưa nữa.”
Nói xong những lời này, Cố Mang thình lình túm lấy cổ áo của Mặc Tức, kéo đối phương qua đây, thế rồi bất ngờ hôn lên ——!
Theo đó là một tiếng kêu rên.
Cánh môi ướt át đã ngậm lấy bờ môi lành lạnh, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào khoang miệng mà khuấy đảo kịch liệt, hấp thu hơi thở và mùi vị của Mặc Tức như bươm bướm hút mật.
Tuy Cố sư huynh nói năng khó nghe, bạc bẽo vô tình, nhưng lúc hai người họ hôn môi, gần như trước giờ Cố Mang luôn chủ động, luôn hưởng thụ, y sẽ dùng môi lưỡi ướt át căng mọng quấn lấy hắn, sẽ dùng hàng mi rậm dày của mình mê hoặc hắn, eo bụng thon gầy rắn chắc sẽ động tình nhích tới gần, dường như rất sẵn lòng hòa làm một thể với Mặc Tức.
Nhưng thật ra chỉ là dường như mà thôi.
Kiểu phóng túng này của Cố Mang, ban đầu khiến Mặc Tức hiểu lầm, sau đó khiến Mặc Tức say mê, nhưng cuối cùng để lại nhiều nhất cho Mặc Tức lại chính là đau khổ.
Mặc Tức còn nhớ đêm nhược quán khi hai người hòa hợp máu thịt lần đầu tiên, trái tim của hắn như được tẩm mật đường, cứ ngỡ Cố Mang cũng yêu mình, cứ ngỡ từ nay về sau có thể trói chặt sư huynh bên người chiếm giữ cho riêng mình.
Nhưng Cố Mang lại nói với hắn rằng, đó chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi.
Sau đó bọn họ “nhất thời hồ đồ” rất nhiều lần.

Vô số lần Cố Mang bị hắn giày vò đến thất thần, bị hắn âu yếm đến mềm như nước xuân, kìm lòng không đặng nằm trong giường chiếu của hắn nói thích hắn, nằm trong lồng ngực của hắn nói bằng lòng làm chuyện này với hắn, nói yêu hắn trước ánh nhìn đầy chăm chú của hắn.
Thế nhưng mỗi khi mây núi Vu tan, Cố Mang lại trở mặt vô tình, phũ phàng nói rằng đây chỉ là một cuộc hoan lạc qua đường thôi.
Thế là Mặc Tức lần lượt chiếm hữu được máu thịt của y, gần như mổ ra tất cả mềm mại chất chứa trong vỏ trai của y.

Nhưng giữa những lần triều miên đau khổ thân mật sít sao này, Mặc Tức càng lúc càng mê man, càng lúc càng đau lòng.
Hắn vẫn chờ Cố Mang tin tưởng mình, vẫn mong Cố Mang thật lòng thật dạ với mình.
Tiếc rằng bất luận bọn họ triền miên bao nhiêu lần, bất luận mỗi khi kích động Cố Mang từng run rẩy thốt lời mê sảng gì, chờ khi sắc trời hửng sáng, Cố Mang đều sẽ chối bỏ tình cảm giữa hai người.
Vậy nên Mặc Tức nghĩ mãi không rõ.
Hắn nghĩ mãi không rõ, vì sao rõ ràng không yêu, mà vẫn ái ân miên mải được.
Vì sao rõ ràng không định bên nhau cả đời, mà vẫn trằn trọc giao hoan với hắn được.
Hắn càng không hiểu vì sao lúc này rõ ràng Cố Mang đã sinh lòng phản bội, mà vẫn có thể không ái ngại gì ôm hôn mình như thế —— Rõ ràng… đã muốn đi rồi.
Rõ ràng đã nghĩ đến việc rời xa hắn, từ nay mỗi người phụng sự chủ tử của riêng mình, gặp nhau ở đầu kia chiến tuyến.

Vì sao vẫn có thể bình thản ung dung đến mức này…
“A!” Cố Mang đột nhiên đẩy Mặc Tức ra, đưa tay bụm miệng mình, trừng mắt lườm hắn như gặp phải quỷ: “Đệ cầm tinh chó à? Sao lại cắn ta?!”
Vành mắt của Mặc Tức ướt đỏ, trên mặt hiện rõ khuất nhục và phẫn nộ, thống hận và bi thương, dưới ánh nến chiếu rọi, hắn nhìn chằm chằm gương mặt của Cố Mang, hồi lâu sau mới nặn ra một câu: “Rốt cuộc huynh xem ta là cái gì.”
“… Là chính đệ muốn thay thế Phi Thiên cô nương ở lại với ta.”
Cố Mang nói xong rồi khựng lại giây lát, còn định bổ sung thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ tủi thân trên gương mặt của đối phương, nhìn người đàn ông trẻ tuổi này đứng thẳng trước mặt mình, cố nhịn dẫu ngực vẫn phập phồng, điệu bộ trông như không thể nhịn nổi nữa.
Đột nhiên y cảm thấy có chút không đành lòng.
Lẽ nào Cố Mang y thật sự bằng lòng bất chấp tất cả lên giường với một người đàn ông chỉ vì sung sướng sao? Y mang danh mãnh thú trên thần đàn, trong tay nắm binh vô số, chẳng lẽ y lại cam nguyện nằm dưới thân một người đàn ông nhỏ hơn mình ba tuổi, bị người nọ làm đến tan tác mất hồn sao?
Không phải.
Y không phải vì nhất thời hồ đồ mà mắc sai lầm nhục dục, không phải vì nhất thời ham vui mà sai rồi lại sai, mà vì y sớm đã bất tri bất giác thích người ta, thế nên mới có nhất thời hồ đồ của sau này, rồi có nhất thời ham vui của sau đó.
Trái tim của y từ lâu đã không thuộc về y, chỉ là y không muốn thừa nhận, không muốn chấp nhận số phận thôi.
Cố Mang thở dài nhìn vành mắt đỏ hoe của Mặc Tức, giơ tay định vuốt ve gương mặt non trẻ anh tuấn của hắn: “Đệ đó, sau này nếu không có ta…”
Đôi mắt của Mặc Tức ướt ngay tắp lự.
Hắn đột nhiên không kiểm soát được chính mình, đưa tay ôm chầm lấy Cố Mang, ôm chặt đến vậy, cố sức đến vậy, sít sao đến vậy, như thể muốn tháo rời bốn chi trăm xương của Cố Mang rồi giấu vào trong xương máu của mình, dùng máu thịt của mình ràng buộc máu thịt của Cố Mang, vậy là có thể vĩnh viễn giữ Cố Mang ở lại, sẽ không có phản bội của sau này, cũng không có chiến hữu ngược đường, dao găm đâm ngực.
Cố Mang tựa vào lòng hắn mà thở dài: “Hôm nay đệ bị sao vậy.”
“Ta chỉ muốn huynh sống tốt thôi.” Mặc Tức gác cằm lên đầu Cố Mang, ôm chặt người trong ngực, khàn giọng mở lời: “Nếu trong lòng huynh có gì khó chịu, có gì tủi thân, huynh nói cho ta biết được không? Để ta cùng gánh chung với huynh?”
“Huynh đừng suy nghĩ bậy bạ, đừng chống chịu một mình được không…”
“Mặc Tức…”
Mặc Tức nâng tay ấn gáy của Cố Mang, ấn y vào sâu trong ngực mình.

Nỗi đau mất mà có lại có rồi lại mất này chậm rãi thức tỉnh từ bốn chi trăm xương, khiến cho mỗi một tấc xương của hắn run lẩy bẩy.
Mặc Tức ôm Cố Mang của tám năm trước, tựa như ôm luồng du hồn cuối cùng trở về nhà.
Hắn nhắm mắt lại, mày kiếm khẽ chau, nghẹn ngào thủ thỉ: “Sư huynh… huynh có tâm sự gì, đừng giấu ta nữa có được không.”
Người trong ngực hơi cứng lại, không trả lời.
Thật lâu sau, Cố Mang đẩy Mặc Tức ra —— Cố Mang chống tay lên lồng ngực của hắn, tạo khoảng cách một cánh tay giữa hai người.
Cặp mắt đen như đêm dài kia lẳng lặng quan sát Mặc Tức, Cố Mang hờ hững hỏi: “Hi Hòa quân cảm thấy ta giấu đệ cái gì?”
_______________
Tác giả có lời muốn nói: Các tiên nữ đừng nóng vội QAQ Chưa đến phút cuối thì không thể xác định cái gì là thật đâu ~~~
Cố Mang Mang: Đệ biết đàn tỳ bà không?
Tức muội: Không biết.
Cố Mang Mang: Đệ biết hát không?
Tức muội: Không biết.
Cố Mang Mang: Người đâu tới lôi cái em không biết gì này ra ngoài cho ta! Nghĩ sao mà không biết gì hết! Bộ chơi ta hay gì!
Bánh Bao Rau: (ngoi đầu) Đừng nha khách quan, Tức muội của bọn tui biết thổi tiêu, ngài có thể thử xem sao! (Ở đây chắc ý nói biết blowjob đó)
Tức muội: …
Hết chương 83
Stormi: Nhiều khi mình thấy Mang cũng hơi… ác với công chúa, công chúa mê anh quá mà anh cũng hơi phũ phàng làm tổn thương trái tim trinh nguyên của công chúa, nhưng mà không phũ thì không được, nói chung thi thoảng cảm thấy hai người này không yêu nhau chắc đỡ khổ, mà lỡ yêu rồi thôi ráng chờ khổ tận cam lai vậy…



Artist: パンパン@littlepanpang (https://twitter.com/littlepanpang).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi