Triết Thần Vũ chậm rãi nâng mí mắt, dù dưới ánh sáng dịu nhẹ của căn phòng hắn vẫn cảm thấy có chút chói. Hắn cau mày, cổ họng khô khốc không nhịn được hắng giọng một cái. Kim Hy ngồi trong góc phòng đang đắm chìm trong cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng động liền giật mình ngẩng đầu sang phía giường bệnh.
"Nước.." giọng hắn khàn khàn thều thào, "Tôi cần nước..!" Triết Thần Vũ ngồi bật dậy như những vết thương trên người hắn chỉ là những đường mèo cào xước da.
"Anh đừng động đậy!" Cô bước đến đẩy vai hắn bảo hắn nằm xuống, nhưng Triết Thần Vũ theo phảm xạ bắt lấy cổ tay cô siết chặt, đến vài giây sau khi não đã nhận biết tín hiệu hình ảnh trước mặt, hắn mới buông lỏng lực tay.
Kim Hy đưa hắn cốc nước lọc, mắt lén lút quan sát biểu cảm của hắn. Bây giờ trong thân xác này, là ai đang chiếm hữu? Ánh mắt tin tưởng lúc ấy là của ai, cô bỗng cảm thấy tò mò kinh khủng.
"Tôi có chuyện muốn hỏi." Cô khẽ siết lấy tấm ga giường nhìn trực diện vào hắn.
Người đối diện cô im lặng, việc đó đồng nghĩa cô có thể tiếp tục.
"Lúc nãy trước khi tôi sơ cứu cho anh.."
"Tôi làm sao?" Triết Thần Vũ nhướn mày khó hiểu.
"...không có gì." Nhìn thấy vẻ mặt căng còn hơn cả dây đàn của Triết Thần Vũ, cô chợt cảm ghấy câu chữ nghẹt lại ở họng. Cô xoay người đi lấy thêm nước để lảng tránh ánh nhìn của hắn, đột nhiên một cánh tay dài quấn băng ngang dọc bỗng chộp lấy khuỷa tay cô.
"Có chuyện cứ nói. Đừng vòng vo." Hắn nhấn mạnh từng chữ một, biểu cảm khuôn mặt có chút giãn ra khi thấy Kim Hy quay lại nhìn hắn, không còn phản ứng gay gắt như lần đầu gặp mặt.
"Tôi nghĩ lúc đó nhân cách của anh và Triết Thần Vỹ đã dung hoà làm một." Kim Hy đáp nhanh gọn, một tay giật khỏi Triết Thần Vũ làm hắn ngây người trong giây lát.
"Ý cô là gì?" Hắn vẫn giữ nét mặt sắc lạnh không chút biểu cảm, hàng lông mày đấu lại thể hiện sự không hài lòng. Điểu duy nhất Triết Thần Vũ muốn chính là loại bỏ Thần Vỹ, hoặc đẩy hắn ta một miền biệt lập trong không gian ảo của nhân cách, chứ không phải sự dung hợp như vậy.
"Cô..Aaa!!!" Triết Thần Vũ đau đớn ôm lấy thái dương trước khi hắn kịp mở lời, trán lại bắt đầu rịn mồ hôi hột, gân xanh nổi khắp mu bàn tay và hai bắp tay trần săn chắc chỉ quấn độc mỗi vải băng, có vẻ như bản thân hắn đang cố gắng ghìm lại hoặc đang giằng co với một thứ gì đó ngang sức với hắn.
Cho đến khi trận đôi co kết thúc trong vài giây, Kim Hy nhận ra ánh mắt của người đối diện đã thay đổi.
"Cậu ra đây làm gì?"
"Nè bà cô. Lâu ngày không gặp, tôi lại là bệnh nhân nữa, bác sĩ mà thái độ với bệnh nhân như vậy sao?" Thần Vỹ bĩu môi vờ ngán ngẩm với cô, nhưng chỉ được vài giây hắn đã xuýt xoa, mặt mày chau lại còn hơn cả khỉ ăn ớt.
"Khốn nạn! Nó trông tệ hơn tôi tưởng." Thần Vỹ tự sờ soạng khắp người, nếu không gặp người hiểu đầu đuôi câu chuyện như Kim Hy thì người khác hẳn sẽ nghĩ hắn tâm thần tự luyến.
"Người gặp nạn là Triết Thần Vũ. Cậu lúc đó không ở đây nên căn bản không hề bị thương." Cô kiểm tra lại túi nước biển để điều lại tốc độ nhỏ giọt. Chợt, cô bỗng nhớ đến thắc mắc khi nãy chuẩn bị hỏi Triết Thần Vũ, cô đột nhiên bước lại gần Thần Vỹ khiến hắn hơi bất ngờ.
Vì vẫn chưa nghĩ ra cách diễn đạt thế nào cho hợp lí và dễ hiểu, cô vẫn không mở lời, khi suy nghĩ mà mắt vô thức di chuyển xuống cơ thể đang phơi trần dưới ánh sáng trắng của người đối diện.
Cô bỗng tự cảm thán. Quả là một cơ thể tuyệt đẹp, cơ nào cơ nấy đều rõ mồn một, cả phần cơ bụng chữ V nữa, hỏi xem có bác sĩ giải phẫu nào mà không thích nhìn cơ chứ! Một bản giải phẫu người hoàn hảo nhất mà cô có thể tưởng tượng ra, chỉ cần nhẹ nhàng tách nhánh cơ đó rồi loại bỏ phần liền kề là..
Nhận thấy Kim Hy nhìn chằm chằm vào phần bụng dưới mình với ánh mắt say mê, Thần Vỹ ranh mãnh cười trong lòng. Triết Thần Vũ nhà ngươi, món ngon dâng tận miệng còn không biết thưởng thức. Quả là không có số hưởng!
Kim Hy trầm trồ trước "bản giải phẫu tả thực" trước mặt mà quên mất đi ý định trước đó của mình. Đến khi cô sực nhớ lại, thì bản thân đã bị tên vô sỉ nào đó bất ngờ kéo vào trong lòng.
Hai tay cô tì lên ngực hắn, cánh tay hắn lại vòng ra sau eo cô khoá chặt.
"Mau bỏ tay ra!" Cô vùng vẫy, vòng tay của hắn đã khoá người cô lại nên không thể với tới cây kim trong túi áo. Tên khốn! Cô mà nắm được cây kim là hắn chỉ có mà liệt giường hết hôm nay.
Thần Vỹ cong môi im lặng nhìn xuống nữ bác sĩ xinh đẹp, sau đó lại vùi mặt vào tóc cô thều thào, âm giọng trầm khàn, "Đàn ông đa số thích hương nước hoa, nhưng cá nhân tôi thích hương sữa tắm hơn."
"..Thả ra..!" Kim Hy vẫn cố gắng đẩy hắn ra nhưng tình hình vẫn không khả quan hơn. "Thần Vỹ! Đừng đùa nữa! Người khác bước vào bây giờ !!"
"Cứ cho họ thấy! Chẳng phải cô là bác sĩ tư của tôi sao?"
"Chỉ có tên hâm mới nhìn cảnh này mà còn nghĩ tôi đang khám bệnh cho cậu!" Cô cáu gắt ngước lên trừng mắt nhìn hắn, nhưng đáp lại lại là ánh cười thần bí từ đôi mắt mị hoặc trước mặt cô.
"Vậy cô đang nghĩ đến điều gì khác ngoài việc khám bệnh sao?" Cái giọng ngây thơ vờ vịt này, thật khiến cô muốn sôi máu. Nhưng trước khi cơn giận của cô kịp phun trào, thì bạc môi mỏng trước mắt bỗng tìm đến môi cô mà bắt đầu màn dạo đầu cuồng nhiệt.
"Bác sĩ Kim, tình hình của Triết Thần Vũ thế nà.." Nghiêm Chấn Âu khựng lại ở cửa phòng, anh vẫn đang trong tư thế mở cửa, trên tay là tập hồ sơ thông cá nhân của những tên sát thủ tập kích tối hôm qua.
"..Thứ lỗi tôi vào nhầm phòng." Anh ho khẽ, điệu bộ hơi lúng túng quay mặt đi đóng cánh cửa phòng lại trước ánh mắt cầu cứu kịch liệt của cô.
Phu nhân đang ngồi ngoài hành lang với bộ bàn ghế uống trà mang trực tiếp từ biệt thự đến, thấy Nghiêm Chấn Âu bước ra, bà đặt tách trà xuống thắc mắc, "Cậu vào nhanh hơn ta nghĩ đấy."
"Phu nhân." Nghiêm Chấn Âu lại tiếp tục hắng giọng, "Tôi nghĩ tối nay bà không cần vào đâu."
Bà nhíu mày khó hiểu nhìn anh, "Vậy con trai ta đã tỉnh chưa?"
"Triết Thần Vũ đã tỉnh." Anh bỗng cảm giác khuôn mặt mình nóng râm ran. Khi nãy bước vào anh không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Kim Hy, vì căn bản anh đã bị "đe doạ rời khỏi" bởi ánh mắt sắc lạnh của cái tên trúc mã vô liêm sỉ đang ngồi trên giường kia.
"Vậy sao ta lại không được vào?! Bác sĩ Kim vẫn còn trong đó chứ..?" Dứt câu, bà sực hiểu ra vấn đề. Phu nhân ồ lên một tiếng, sau đó lắc đầu ngao ngán.
"Quả đúng sức hồi phục kinh người!" Bà tủm tỉm cười, "Vừa tỉnh dậy đã muốn phát tiết."