VỊ BÁC SĨ CỦA ĐẠI BOSS

Triết Thần Vũ khoác lên người chiếc áo sơ mi lụa, theo trình tự gài từng cúc áo từ dưới lên nhưng lại chừa nút cổ.

Nghiêm Chấn Âu dám khẳng định, bất cứ cô nàng nào mà nhìn thấy phần yết hầu nam tính lướt xuống đến hõm vai hắn đều sẽ không khỏi nóng người.

Ánh mắt lạnh lùng Triết Thần Vũ lướt nhìn lên màn hình TV. Thời sự đưa tin một ngư dân vô tình kéo lưới vớt được xác 5 người đàn ông không đầu, thông tin này dù mới được phát sóng sáng nay nhưng nó đã khiến cả vùng vịnh phải chấn động.

"Bọn chúng có vẻ không mấy vui khi nhận được quà nhỉ." Triết Thần Vũ gấp nếp tay áo lên, bắp tay hắn săn chắc ẩn hiện những đường gân xanh nối dài từ cổ tay hơi xương. Hắn đeo nốt chiếc đồng hồ để sẵn trên bàn rồi phất tay sải bước khỏi phòng bệnh.

Vốn dĩ Triết Thần Vũ phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa để tĩnh dưỡng, nhưng với tính cách cứng đầu của hắn thì ngay cả thân cận như anh cũng phải lắc đầu thở dài.

Nghiêm Chấn Âu vừa bước ra đến cửa thì chợt, Triết Thần Vũ quay người chặn anh lại, đôi lông mày chau lại dằn xuống khiến ánh mắt hắn càng thêm sắc bén.

"Điều tra về Triệu Duẫn và Liễu Vy như thế nào rồi?" Nghiêm Chấn Âu khá bất ngờ khi nghe được câu hỏi này. Điều đầu tiên khiến hắn bận tâm ngay khi hồi phục lại là vị bác sĩ đó sao?

"Cậu cũng thật đa nghi. Chỉ là một ánh nhìn thôi mà sao lại nghiêm trọng hóa lên vậy? Hại tôi phải chạy quần quật hơn cả súc vật để kiếm được thông tin cho cậu đấy!"

"Ánh nhìn của bác sĩ Kim đối với Liễu Vy khi cô ta đứng cạnh tôi.." Triết Thần Vũ nhắc lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh bữa tiệc hôm đó, khi hắn nhìn thấy cô bước vào sảnh tiệc với bộ lễ phục do hắn đích thân chỉ định. Trong một chốc hắn đã bị phân tâm, điều mà hắn chưa bao giờ để bản thân mắc phải.

"Đó không phải là một ánh nhìn bình thường." Triết Thần Vũ chút ngượng ngập đảo mắt nhìn ta bức tường đằng sau Nghiêm Chấn Âu. Nhưng mọi hành động của hắn đều đã được tên bạn thanh mai trúc mã ghi lại tỉ mi từng chi tiết một.

Nghiêm Chấn Âu nhướn mày, vài giây sau không nhịn được mà cười phá lên, mãi khi cảm thấy hàn khí có thể cứa rách da thịt đang chực bao lấy bản thân, anh mới ho khẽ. "Cậu ngây thơ hơn tôi nghĩ đấy, boss à!"

Biểu cảm Triết Thần Vũ vẫn không thay đổi, trái lại có vẻ nghi vấn của hắn lại càng làm đối phương thêm khiếp sợ. Ánh nhìn tra khảo có thể ép đối phương nôn ra sự thật quả nhiên không phải chỉ là chuyện tưởng tượng.

"Khụ..Bác sĩ Kim" Nghiêm Chấn Âu cuối cùng cũng phải chào thua, "Có khi nào cô ấy có thái độ như vậy vì..GHEN không?"

Nghiêm Chấn Âu đang chờ đợi một phản ứng ngây ngốc từ Triết Thần Vũ. Hẳn sẽ rất thú vị, vì tên ngốc này chỉ gϊếŧ người tra tấn mưu kế là giỏi, sắc vây quanh cũng không ít nhưng lại chỉ dừng ở mơn trớn chứ không lên giường.

Bởi chính có quá nhiều mỹ thực dâng lên, nên Triết Thần Vũ mới không bận tâm đến thưởng thức trọn vẹn từng món một, cho nên mới không biết được mùi vị ra sao.

Xung quanh có quá nhiều phụ nữ, nên hắn mới không để tâm bất kì ai, chính bởi thế mới không có sự thấu hiểu, thế thì đồng nghĩa với việc là tay mơ trên phương diện tình cảm rồi còn gì.

Nghiêm Chấn Âu vẫn hí hửng chờ đợi, đột nhiên Triết Thần Vũ vỗ vào má anh giật mình, giọng nói vẫn giữ ở thái độ không quản nhưng tông giọng lại cao hơn chút, "Còn nói vớ vẩn nữa tôi cho cậu nếm mùi dầu Diesel sau khi qua xử lí axit."

"Đừng doạ tôi vô ích. Mười mấy năm bên cạnh tôi đủ biết đó không phải là phong cách của cậu boss à." Nghiêm Chấn Âu cười khẩy gạt tay hắn ra.

"Vậy tức cậu muốn cái kết chi tiết nhiều công đoạn hơn nữa sao?"

"..thôi được rồi. Tôi thua." Anh giơ hai tay ngang mặt ra ý. "Nhưng boss à, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Như mẩu thông tin tôi sắp nói cậu nghe đây.."

"Chuyện gì?"

"..là về Triệu Duẫn và Liễu Vy." Nghiêm Chấn Âu lấy ra từ vạt áo một tấm ảnh trắng đen nhỏ. Đó là một bức ảnh chụp gia đình ba người. Một người đàn ông ngoài ba mươi lịch lãm đang ngồi cạnh một người phụ nữ thanh tú, trên tay bế một bé gái tầm 3 tuổi.

"Viên đá ruby đỏ." Triết Thần Vũ nhìn lên cổ người phụ nữ trong ảnh, "Là phu nhân của Triệu Duẫn?"

"Đúng. Và đoán xem bé gái đang ngồi trong vòng tay hai người là ai?"

Triết Thần Vũ nhìn xuống đứa bé trong ảnh, bất giác nhíu mày, ánh mắt hắn thay đổi.

"Không phải Liễu Vy."

"Bingo! Không thể nào có chuyện Triệu Duẫn bố già có người phụ nữ khác ngoài mẹ của Liễu Vy? Thế thì tại sao Liễu Vy lại có được viên đá ấy nhỉ?" Nghiêm Chấn Âu xoa xoa cằm, chợt điện thoại anh vang lên, là cú gọi từ thuộc hạ.

"Boss. Lão Đại đang trên đường đến đây." Nghiêm Chấn Âu nhanh chóng cúp điện thoại báo cáo.

"Ông già đó không tin tưởng ta thế sao?" Triết Thần Vũ cười nhạt, bạc môi mỏng vẽ một đường cong sắc nét khiến nữ y tá bước ngang suýt chút nữa làm đổ khay thiết bị y tế.

Nghiêm Chấn Âu vẫn chẳng phản ứng gì, anh cho đó là điều hiển nhiên, còn Triết Thần Vũ thì chẳnh thèm để tâm.

"Đến tận đây để "hộ tống" tôi đến dinh thự của Triệu Duẫn. Ông ta sợ tôi đánh bài bỏ trốn à?" Triết Thần Vũ khoát tay bảo Nghiêm Chấn Âu bước theo đến thang máy.

Nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trên miếng kim loại nhẵn bóng, Triết Thần Vũ nhìn thấy vết sẹo lên da non đỏ hỏn ở cần cổ. Hắn bất giác đưa tay sờ thì chợt hình ảnh cô hiện ra trước mắt. Khuôn mặt cô rất gần, hắn nhớ được tròng mắt cô có điểm chút vàng cam, là màu của cát sa mạc.

"Phải công nhận bác sĩ Kim thật khéo tay." Nghiêm Chấn Âu nghiêng đầu chỉ vào cần cổ, "Dây thần kinh chằng chịt ở đây này. Mát tay lắm mới gắp được mảnh vỡ thuỷ tinh ra đấy."

Triết Thần Vũ im lặng liếc mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của Nghiêm Chấn Âu trên cửa thang máy, tay lại trượt khỏi cổ cho vào túi quần.

"Khi nãy, làm sao cậu biết đó không phải là Liễu Vy?"

"Cái gì?"

"Bức ảnh chụp." Nghiêm Chấn Âu lặp lại, "Làm sao cậu biết cô bé đó không phải Liễu Vy?"

Triết Thần Vũ suy nghĩ vài giây, sau đó thản nhiên trả lời, "Vết bớt. Vết bớt ở trên ngực trái. Cô bé trong ảnh mặc chiếc áo khoác ngoài khá mỏng nên tôi để ý."

"Thế sao cậu biết Liễu Vy không có?" Nghiêm Chấn Âu nhướn mày bắt đầu "tra hỏi".

"Cô ta luôn xuất hiện quanh tôi trong những bộ đồ hở hang." Triết Thần Vũ bước vào thang máy, bấm xuống tầng G. Trong thang còn có một bà cô già và một đứa nhóc nhỏ.

"Haiz. Người có vết bớt ấy không nhiều. Nếu đó không phải Liễu Vy, thì người thật bây giờ đang ở đâu, còn sống hay đã chết cũng không biết."

"Tôi biết một người cũng có vết bớt đó."

Nghiêm Chấn Âu dừng lại hành động vò đầu vì khổ sở, anh ngạc nhiên quay sang Triết Thần Vũ, "Ai vậy?"

"Bác sĩ Kim." Triết Thần Vũ đưa tay lên nhìn đồng hồ mặc cho ánh mắt tò mò khó hiểu của Nghiêm Chấn Âu.

"..Làm sao cậu biết cô ấy có vết.." chưa dứt lời anh đã ồ lên một tiếng, sau đó tự động che miệng lại ho khẽ. "Khụ..hai người thực sự đã..lên giường sao?"

Nghiêm Chấn Âu miệng nói mắt liếc sang Triết Thần Vũ, y như rằng anh đã phải nhận lại cái nhìn rợn da gà từ hắn.

"Tôi chỉ tình cờ thấy cô ta khoác khăn tắm bước ra." Cửa thang máy bật mở, Triết Thần Vũ bước thẳnh ra cổng toà nhà, ở đó đã có chiếc Audi chờ sẵn.

Nghiêm Chấn Âu định huýt sáo trêu chọc,  nhưng khi nghĩ đến hàn khí chết chóc ban nãy anh đành mím môi lại tự nhủ để lần sau vậy.

Hai người vừa bước lên xe đi khỏi, bà cô già dắt theo đứa cháu nhỏ khi nãy đứng trong thang máy lắc đầu chép miệng, "Chậc. Bọn đẹp mã giờ biếи ŧɦái thật!"



Xin lỗi mọi người, nhập học rồi nên bài vở quá tải ? ra chap mới hơi chậm nhưng mình vẫn cố gắng tiếp tục ah. Cảm ơn mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi