VỊ BẮC XUÂN THIÊN THỤ

Cam Châu tiếp tục có những trận mưa buốt thấu xương. Tiếng đi lại huyên náo khắp nơi trong thành đang giảm dần đi, chỉ còn hàng ngàn hàng vạn ngôi nhà dựng trơ trọi, như những lõi khô xác xơ tiêu điều.

Lục Minh Nguyệt bớt thời gian để đến hẻm Người Mù.

Bước vào nhà, trong nhà chỉ có nhĩ phòng là ấm. Hai cha con một người học bài, một người giã thuốc, mỗi người chiếm lấy một góc của cái bàn. Giữa bàn có mấy quả cam sành vàng óng. Mùi sách mùi thuốc quyện cùng mùi thơm ngọt của chanh quýt, tạo cảm giác vô cùng yên bình.

Vóc người đứa nhỏ phát triển nhanh, Lục Minh Nguyệt tới tặng Trường Lưu đôi giày mới, Gia Ngôn kéo Trường Lưu ra sân chơi với con Vàng. Lục Minh Nguyệt thấy căn phòng chính nơi Lý nương tử từng ở vẫn còn bị khóa, hỏi Lý Vị: “Không vào đó ở à?”

“Không.” Lý Vị thoáng nhìn, “Giữ cho Vân Nương.”

Lục Minh Nguyệt mím môi, cụp mắt nói: “Cô ấy vừa đi, mấy ngày nay Trường Lưu buồn rất nhiều.”

Lý Vị gật đầu, giọng nhàn nhạt: “Tôi sẽ dẫn nó ra ngoài đi đây đó, qua một thời gian là tốt thôi.”

“Qua một thời gian nữa, lại nói với Trường Lưu… nó là đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ biết mà…”

Lý Vị khoanh tay, nhìn hai đứa con trai trong sân, hờ hững nói: “Nguyên nhân không nằm ở Trường Lưu, tôi không thể để nàng ấy lỡ làng…”

Lục Minh Nguyệt thầm thở dài một hơi, lại nhìn Lý Vị, cảm thấy thần sắc hắn chẳng có gì khác biệt so với trước kia, chỉ là tăng thêm đôi phần trầm ổn thâm sâu. Tựa một chén trà nguội đã pha lâu ngày, cuống trà sủi bọt, trăm loại mùi vị chìm đọng dưới đáy chén không thể nào biết, người ngoài cùng lắm chỉ thấy được một màu hổ phách trong veo và thậm chí không có chút đường vân nước nào.

Từ đây trở về sau, sẽ không còn ai có thể khiến nét dịu dàng sống động được gợi lên trong ánh mắt hắn nữa.

Lòng dạ Lục Minh Nguyệt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lặng lẽ sờ bụng mình.

Vài ngày sau, trận tuyết đầu tiên của đông năm nay đổ xuống Cam Châu. Trời nửa râm nửa nắng nhưng cũng khá ấm áp, tuyết đầu mùa lặng lẽ bao phủ đỉnh băng tuyết của Kỳ Liên Sơn.

Gió lùa dai dẳng, ban đầu tuyết còn nhẹ nhàng, bông tuyết lác đác chụm vào với nhau đọng trên dấu giày và dấu bánh xe. Đợi đến lúc con người nhận ra thì tuyết đã ùn ùn kéo đến bay rợp cả vùng trời, tựa muôn vàn đóa hoa rơi, như hàng ngàn hàng vạn con bướm trắng tung cánh nhảy múa giữa không trung, khẽ khàng chiếm giữ mỗi một ngóc ngách của đất trời.

“Cha ơi, tuyết rơi rồi.” Trường Lưu ngẩng đầu, “Tuyết năm nay rơi sớm hơn năm ngoái mấy ngày.”

“Ừ.” Lý Vị sờ đầu đứa nhỏ, “Có lạnh không, cha mặc thêm đồ cho con.”

“Không lạnh ạ.” Trường Lưu vươn tay hứng bông tuyết, “Chị Xuân Thiên đã đi đến đâu… có thấy được trận tuyết này không?”

“Cô ấy… chắc là đã qua Lương Châu, đi về Lan Châu rồi.”

Trên con đường Lũng Quan cách hàng trăm dặm ngoài, lá rụng khô vàng, gió rét đìu hiu tạo thành cơn xoáy đập vào mui xe.

Sau khi hộ tống đoàn người Tĩnh vương đến Lan Châu, Vương Bồi sẽ trở về Cam Châu.

Nàng vén rèm nhìn lại dãy Kỳ Liên Sơn trùng trùng điệp điệp với những mảng đậm nhạt sáng tối, bên trong đó cất giữ vô số thành quách thôn xóm, cũng cất giữ vô số ái ố hỉ nộ.

Trời mây che phủ như muốn mưa, ngoài tiếng lá rụng, tập trung lắng nghe, tựa hồ còn có tiếng lộp độp rất khẽ. Thiện Thiện duỗi tay ra ngoài xe, mừng rỡ đón được mấy bông tuyết trắng trinh cho Xuân Thiên xem: “Chị ơi, tuyết rơi này.”

Nàng gật đầu, chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài nửa khắc. Hồi lâu sau, nàng gỡ sợi dây tơ hồng đã bạc màu từ cổ xuống, khép lại trong lòng bàn tay ngắm nghía tỉ mỉ. Đó là một chiếc còi đồng nho nhỏ màu vàng tươi sáng.

Chiếc còi đồng nhỏ được ủ ấm trong nhiệt độ cơ thể nàng.

Thiện Thiện thấy nàng đặt còi đồng kia bên môi nhẹ nhàng thổi, chiếc còi phát ra thanh âm u u trầm thấp. Như oán giận, như nức nở.

Khóe môi nàng hơi cong, sau đó hỏi xin Thiện Thiện cái túi thơm nhét còi đồng vào, tạm thời đặt trên bàn trà.

“Chị không đeo ạ?” Thiện Thiện hỏi.

“Đây là đồ của người khác.” Nàng mỉm cười, “Lát nữa Vương Bồi sang, phải phiền ông ấy mang về Cam Châu, trả lại cho người kia.”

Thiện Thiện biết, đây là đồ của Lý Vị, Xuân Thiên đã lật tới lật lui nhìn chẳng biết bao nhiêu lần.

Lục Minh Nguyệt tiễn An Cảnh Nhiên về Cô Tô.

Hai người họ từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng. Nếu năm đó Lục gia không bị tội lưu đày thì đôi bên cũng sẽ không vì vậy mà bỏ lỡ nhau, hiện giờ hẳn đã là một đôi quyến lữ ân ái.

Người đàn ông chị thích thời bé chính là người có dáng vẻ của vị anh họ này, mặc thanh sam cưỡi ngựa trắng, thư sinh tuấn tú, phóng khoáng phong lưu.

Về Cô Tô cùng ta đi, Hà Tây bần hàn, gió rét tuyết lạnh, lại còn là xứ đất khách quê người, suy cho cùng không phải chốn dung thân lâu dài. Sao sánh được với Cô Tô cỏ cây sinh sôi, gió mùa ấm áp, chim chóc thành đàn.

Gian các nhỏ ven sông của nhà em năm ấy, ta đã mua lại rồi sửa mới hoàn toàn. Giờ đây đã có những khung cửa sổ được đẽo gọt hình hoa, đường hành lang dài, hoa lá cây cối sum suê, cảnh vật đẹp hơn phần nào so với ngày trước. Ta còn nuôi cho em một đôi vẹt lông xanh, đợi em về dạy chúng nó nói chuyện.

Dạy gì đây?

Sẽ dạy câu nói kia, cầu nhỏ nước chảy nhà ai, ngõ cổ giếng sâu hoa lìa cành.

Gia Ngôn chưa từng tới Giang Nam, chúng ta dẫn nó về xem, xem nơi có mái nhà mới của nó.

Cuối cùng chị hạ quyết tâm: “Anh họ, em ở Hà Tây mười mấy năm, đã quen chỗ đây rồi, không đi nữa.”

“Minh Nguyệt… em nghĩ kỹ lại đi.” An Cảnh Nhiên khuyên lơn hết nước hết cái, “Cô Tô, thực sự không bằng Cam Châu ư?”

Hai tay chị đặt trên bụng: “Không nghĩ nữa, nếu muốn đi thật thì ngày anh họ tìm đến, em đã theo anh về luôn rồi.”

Chị bất đắc dĩ cười khổ: “Anh họ, tuy ngoài miệng em nói ghét nơi này, nhưng từ lâu đã coi đây là nhà.”

Quay về Cô Tô, chẳng qua là muốn tìm cái cớ để trốn tránh.

Đêm tuyết sáng ngời, chị xách ngọn đèn dầu nhỏ đẩy cửa tiến vào, đặt đèn lên bàn, nhìn chằm chằm người trên giường.

Hách Liên Quảng chầm chậm vén chăn ngồi dậy, hệt tòa tháp khổng lồ sừng sững đứng trên chị một cách gượng gạo, áp lực đè nén khiến chị không tài nào hít thở nổi. Trời lạnh lẽo thế này mà hắn lại để ngực trần, chỉ mặc độc chiếc quần dài, cả người tỏa hơi nóng hầm hập, ngay cả ánh mắt cũng y như nước sôi đang bốc khói nghi ngút nhìn chị không rời.

Tư tình giữa đàn ông và đàn bà, hắn như kẻ đi săn bắt được điểm trí mạng của chị, mặc cho chị đối đầu với sự đe dọa của hắn ra sao, thì vẫn cứ bị hắn tóm chặt trong lòng bàn tay.

“Tôi có vài lời muốn nói với anh.” Chị ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, xinh đẹp đứng trước mặt hắn.

Màn đêm càng làm mắt hắn sẫm màu sâu thẳm, ánh nến bập bùng giữa con ngươi tăng thêm vẻ tục tằn ngang ngạnh như loài dã thú.

Chị giơ tay, dồn hết sức lực toàn thân, giáng thẳng một phát xuống má trái hắn. Cái tát vang lên giòn giã trong đêm đen, song với hắn lại chẳng hề hấn gì. Chị thấp giọng nói: “Đồ dã man, thô bạo, vô liêm sỉ nhà anh. Tôi là chị dâu anh, vậy mà anh không chút tôn trọng, bẻ cong luân thường đạo lý, có suy nghĩ sai trái với tôi, cưỡng ép tôi, ức hiếp tôi.”

Chị tiếp tục giáng một phát xuống má phải hắn, lần này lực ở tay đã giảm đi rất nhiều: “Về sau nếu anh dám phụ tôi, tôi có liều mạng cũng phải giết chết kẻ phụ bạc nhà anh.”

Hách Liên Quảng giật mình, nhìn Lục Minh Nguyệt chong chong, trong mắt lóe lên tia sáng chấn động không thể giải thích: “Minh Nguyệt…”

Chị lắc lắc bàn tay đau nhức, nhíu mày quát hắn: “Ngày mai đi nói với Gia Ngôn, nếu Gia Ngôn chịu gật đầu… đám cưới thì khỏi cần, mấy ngày nữa mời các anh em hàng xóm đến uống một chén đi.”

Chị dịu dàng sờ bụng: “Tôi có thai rồi.”

Hắn như bị sét đánh, nhìn chị không dám tin, rồi lại nhìn phần bụng vẫn bằng phẳng của chị, tim bị thứ gì đụng một cái, mừng đến độ phát khóc. Như có cơn bão cuốn qua, hốc mắt hắn ươn ướt, cơ hồ nghẹn ứ, ôm ghì người vào lòng mình: “Minh Nguyệt… Minh Nguyệt…”

Cổ họng hắn căng cứng, ôm lấy chị, tìm kiếm môi chị.

“Đồ đê tiện mặt chai mày đá nhà anh… đồ Khương man không biết xấu hổ…” Chị hận hắn cùng cực, cắn chặt môi hắn, “Năm lần bảy lượt bắt nạt tôi… anh chỉ biết bắt nạt quả phụ tôi…”

Nụ hôn nóng rực nuốt chửng mọi lời, có mùi máu trào lên hòa lẫn cùng nước bọt ngọt ngào giữa môi lưỡi quấn quýt. Chị vừa khóc vừa mắng, vừa cắn vừa cấu, sau cùng say mê đắm trong sự điên cuồng triền miên của hắn.

Chỉ ở khoảnh khắc sung sướng cực hạn mới nhận ra được niềm vui từ cuộc sống, tình yêu nồng nàn bao nhiêu, gối chăn ngày sau giá lạnh cỡ nào. Cả đời này vốn đã tan nát hết thấu rồi, cớ sao còn hoài ép buộc bản thân mình phải đau khổ tuân theo những lễ tiết giả dối ấy.

Rốt cuộc cũng đã đợi đến lúc mây tan để gặp được trăng treo.

Vương Bồi đưa đoàn người Tĩnh vương tới Lan Châu xong thì không đi tiếp mà về Cam Châu.

Ông ta tới nói đôi lời từ biệt với Xuân Thiên. Xuân Thiên trông theo bóng lưng Vương Bồi, môi mấp máy, muốn nói lại thôi.

Thiện Thiện nhìn túi thơm nhỏ trên bàn trà, hỏi Xuân Thiên: “Chị, còi này không trả ạ?”

Xuân Thiên mở túi thơm đổ chiếc còi đồng ra. Nàng suy nghĩ, nắm trong tay lúc lâu rồi vẫn móc vào trong áo.

Tháng chạp Tĩnh vương trở về quận Trường An, trước đó còn vòng sang trấn Tân Phong của Trường An, cùng Tiết phu nhân và Xuân Thiên quy táng hài cốt đô úy Tiểu Xuân.

Cờ trắng tung bay, giấy nến bốc cháy, tiếng khóc bi ai, vợ con yếu đuối, từng tiếng như gọi vong hồn.

Thi cốt về quê hương, mộ phần đã cũ mà giờ mới chôn, chung quy rồi cũng sẽ có ngày về. Xuân Thiên đòi chịu tang, muốn ở lại trấn Tân Phong đủ bảy ngày. Tiết phu nhân nhìn cảnh cờ trắng phấp phới đầy trời, cùng Tĩnh vương quay về Tĩnh vương phủ.

Sớm có người hầu ra thành Trường An mở cổng đón. Tiết phu nhân lặng thinh nhìn đám tôi tớ rồng rắn nối đuôi trước mắt, nhìn Tĩnh vương.

Bà chỉ là một tiểu thiếp của vương phủ, sự sống còn phụ thuộc cả vào tâm ý chủ nhân. Nhưng bằng thủ đoạn của mình, bà đã cùng Tĩnh vương đi đến Hà Tây. Hành vi to gan vượt quá giới hạn như thế, cục diện khi trở về khó khăn thế nào, không cần nghĩ cũng biết.

Tĩnh vương cảm nhận được ánh mắt bà, cũng nhìn lại.

Hai người nhìn nhau, Tiết phu nhân bất ngờ cười hiền hòa với ông, chầm chậm bước lên cầm tay Tĩnh vương.

Từ khi ra khỏi thành Trường Anh tới nay, mấy tháng trời đằng đẵng, thái độ của Tiết phu nhân với ông như sương giá, chẳng buồn ngó ngàng quan tâm. Vậy mà nụ cười ban nãy khiến ông tưởng như được tắm trong gió xuân, để Tĩnh vương ra sức nếm mùi vị ấy bằng mọi cách có thể.

Tĩnh vương nắm bàn tay lạnh băng của Tiết phu nhân, vỗ vỗ: “Đừng sợ, ta ở đây.”

Trước khi rời Cam Châu, Tiết phu nhân từng chủ động tìm đến Tĩnh vương một lần.

Bà khờ dại, mấy năm mặc nước chảy bèo trôi, đột nhiên như bị sấm đánh thức tỉnh, lập tức trở nên sắc bén, nhìn Tĩnh vương nói: “Rốt cuộc vương gia muốn điều gì ở thiếp?”

Tĩnh vương trả lời bà: “Hồng tụ thiêm hương*, phu thê thắm thiết.”

*Ý nói đêm tối đọc sách có người con gái đẹp bên cạnh châm hương.

Lúc đầu ông chẳng qua là gặp sắc nảy lòng tham. Dần dà, ăn một lần thấy ngon lại muốn ăn tiếp, nào biết sự đến nỗi này, không thể buông tay.

Tiết phu nhân hỏi: “Vậy vương gia cho thiếp được gì?”

Ông hỏi: “Miểu Miểu muốn thứ gì?”

Tiết phu nhân muốn quyền thế, tài phú và sự tôn quý của ông, muốn ông bảo vệ hoặc thậm chí là nâng đỡ cho con gái bà, để số phận nó không như bà, bị người tùy tiện đùa bỡn.

Tiết phu nhân đáp: “Bây giờ thiếp đã có tất cả, không cầu thêm thứ gì khác.”

Xe ngựa chạy vào Tĩnh vương phủ, lão vương phi và Quý thị đứng trước cổng lớn đón Tĩnh vương về nhà, mẹ chồng nàng dâu rưng rưng nước mắt. Lão vương phi nắm tay Tĩnh vương, liên tục gạt lệ: “Con ta, chuyến này đi trông con gầy đen đi rồi kìa, đám hạ nhân hầu kiểu gì thế hả.” Quý thị cũng vui mừng, hỏi Đường Tam Tỉnh mấy câu về chuyện ăn mặc đi lại ngủ nghỉ của vương gia.

Đương sụt sùi, xe ngựa đằng sau có một người bước xuống. Tiết phu nhân kính cẩn quỳ dưới đất tạ tội, bên trên không ai nói năng gì, chỉ nghe mỗi tiếng lão vương phi hừ lạnh.

Tiết phu nhân cụp mi cụp mắt, khéo léo uyển chuyển, chẳng kêu ca, dập đầu liên hồi.

Tĩnh vương thấy mẫu thân mình lẫn vương phi Quý thị đều thờ ơ, ông khụ một tiếng, đi tới đỡ Tiết phu nhân dậy: “Là người một nhà cả, hành đại lễ thế làm gì, mau đứng lên.”

Tiết phu nhân vâng dạ, cúi đầu đứng sang bên.

Nhũ mẫu ôm trong lòng đứa nhỏ chưa đến một tuổi. Thằng bé mặc áo choàng màu xanh tươi tắn, đầu đội chiếc mũ bí ngô nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn là cặp mắt hoa đào xinh xắn. Tĩnh vương trông thấy, cảm giác cả tâm can đều đang run rẩy, yêu thương ôm thằng bé vào lòng: “Tuế Quan, cha về rồi đây.”

Tĩnh vương ôm con trai vào nhà chính âu yếm một hồi, bắt gặp Tiết phu nhân đang nhìn Tuế Quan, bèn bế Tuế Quan đi qua, “Tuế Quan, nào, nhìn mẹ con đi…”

Cả nhà đoàn tụ, khung cảnh tựa hồ hết sức đầm ấm. Tuế Quan nhìn Tiết phu nhân, nhìn Tĩnh vương, sớm đã hết kiên nhẫn với hai người lạ mặt này. Thằng bé nhếch miệng khóc òa lên, cựa quậy hòng giãy khỏi vòng tay Tiết phu nhân và Tĩnh vương.

“Thôi, thôi, các người bỏ Tuế Quan ra đi, nó làm sao biết ai là mẹ ruột, gặp tổng cộng được bao lần…” Nét mặt lão vương phi vô cùng bất mãn, “Bế lại đây cho ta dỗ.”

Đêm nay nhà Tĩnh vương sum vầy, một mình Tiết phu nhân về Lệ Gia các. Mở cửa sổ nhìn vương phủ đèn đuốc rực rỡ, khèn sáo múa ca, bà sờ cái trán bầm xanh, giọng nhàn nhạt sai tỳ nữ đi thu dọn mọi đồ đạc của Lệ Gia các.

Bà không ở Lệ Gia các được, cần đổi sang nơi khác yên tĩnh hơn, mấy ngày nữa còn phải đón Xuân Thiên vào Tiết vương phủ. Bà tuyệt đối sẽ không để Xuân Thiên về Tiết phủ cho anh trai và chị dâu chăm sóc nữa.

Ban đêm Tĩnh vương đến Lệ Gia các thăm Tiết phu nhân. Trong phòng thả rèm, sau đó là tiếng sột soạt khe khẽ. Tiết phu nhân sắp xếp áo quần, mệt mỏi hầu Tĩnh vương uống trà, lại khuyên Tĩnh vương sang chỗ vương phi Quý thị qua đêm.

Tĩnh vương được thả lỏng, ngẫm nghĩ, uể oải đồng ý. Bỗng thấy tỳ nữ cả phòng đang dọn đồ, bèn hỏi: “Đang làm gì đấy?”

“Lệ Gia các ban đầu vốn cách thư phòng của vương gia mấy gian, thiếp không thể ở, muốn xin vương gia cho chuyển sang gian lớn hơn một chút.” Bà nghiêng người cẩn thận chỉnh lại đai ngọc bên hông Tĩnh vương, gương mặt trắng tựa ngọc còn phơn phớt đỏ.

Tĩnh vương biết ý bà, chậm rãi nghịch lọn tóc quanh đầu ngón tay bà: “Cũng được, chọn cho nàng một nơi thanh tịnh hơn.”

Ông kéo kéo góc tay áo Tiết phu nhân, khóe mắt liếc bà: “Những chuyện này, bỏ qua hết rồi?”

Tiết phu nhân giương mắt, sóng mắt lăn tăn, ngượng ngùng cười.

Tĩnh vương rất có cảm giác khổ tận cam lại.

Ngày xưa Tiết phu nhân ở Tĩnh vương phủ mãi đóng cửa không chịu ra ngoài, không tranh giành thế sự. Lần này về, bà đã đặt hết tâm tư lên người Tĩnh vương, ngày ngày ân cần hầu phụng vương phi, kết giao với mọi người trong vương phủ, rộng lượng với người hầu, dần dần sau này có được chỗ đứng trong phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi