VÌ CÔ ẤY


Tiết thể dục trôi qua một nửa, Nhiếp Nhã Phàm đã quay về lớp học, nhìn thấy Diệp Tình ngồi trong phòng học liền đi qua ngồi cạnh cô cười nói :" Diệp Tình a, có phải là Dịch Ngạo Xuyên bôi thuốc cho cậu không ?"Lúc đầu cô ấy mới đi ra ngoài vẫn chưa phản ứng kịp, là Lưu Giai Vũ nói Dịch Ngạo Xuyên khẳng định là có ý kia thì mới hiểu ra.

Cô ấy cảm thấy Dịch Ngạo Xuyên đối với Diệp Tình rất quan tâm chăm sóc" Không phải, là tớ tự mình bôi thuốc" Diệp Tình phủ nhận.Cô một chút cũng không cảm thấy Dịch Ngạo Xuyên quan tâm chăm sóc cô.

Anh ta là con người vô lại, nếu thật sự quan tâm cô sẽ không ba lần năm lượt ép buộc cô.Diệp Tình hỏi : " Nhã Phàm, cậu có biết ba người họ tại sao hôm nay đến Tam trung không ?"Nhiếp Nhã Phàm :" biết a, bạn trai tớ nói là nay họ đến tìm La Mỹ Đình thu phí bảo kê." La Mỹ Đình khiến người khác chán ghét như vậy, Nhiếp Nhã Phàm một chút cũng không đồng tình cô ta :"La Mỹ Đình cô ta là đáng đời, ai kêu cô ta đi khắp nơi bắt nạt người khác chứ, cuối cùng cũng gặp báo ứng, thật làm người ta hả giận ."Diệp Tình " ân " một tiếng, thực sự làm người ta hả giận, ác giải ác báo, cô ta cuối cùng cũng gặp báo ứng.Bất quá Diệp Tình cũng có chút nghi hoặc.

Diệp Tình không ngốc, đoán được 350 tệ mà Dịch Ngạo Xuyên đưa cô khẳng định là lấy từ chỗ La Mỹ Đình.


Cô có chút mơ hồ, Dịch Ngạo Xuyên không phải là ghét cô sao, tại sao lại giúp cô chứ ?Lúc này lại có vài nữ sinh quay về phòng học, đề tài thảo luận đều vây quanh việc vừa xảy ra ở sân thể dục, đề tài từ Dịch Ngạo Xuyên chuyển đến La Mỹ Đình đáng đời.

vài nữa sinh ngồi thành vòng thảo luận sôi nổi, nhưng trong đó có một nữ sinh tên Lưu Hinh Nguyệt hoàn toàn không tham gia thảo luận, chỉ ngồi nghe, hơn nữa thỉnh thoảng dùng ánh mắt oán hận nhìn Diệp Tình.Diệp Tình vô tình chú ý đến ánh mắt của Lưu Hinh Nguyệt, bị loại ánh mắt cừu hận đó nhìn vào khiến co có cảm giác sởn gai ốc.

Cô không hiểu, cô và Lưu Hinh Nguyệt nước sông không phạm nước giếng, từ trước đến giờ chưa phát sinh mâu thuẫn gì, Lưu Hinh Nguyệt thế nào lại có hận ý lớn như vậy đối với cô chứ ?La Mỹ Đình cũng đã quay lại, mới bị giáo huấn một trận nên hiện tại đang rất tức giận, khi tiến vào đều đẩy cửa rất mạnh, cửa sắt đập vào tường phát ra âm thanh lanh lảnh.

Những nữ sinh kia đều nhỏ giọng mắng cô ta, nói cô ta mới bị giáo huấn mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy.La Mỹ Đình đi qua bên cạnh Diệp Tình, trên mặt đều là hận ý, ánh mắt ác độc.Diệp Tình và Nhiếp Nhã Phàm đều nhìn cô ta cảnh giác.

Diệp Tình cho rằng cô ta lại chuẩn bị bắt nạt gì mình, nhưng La Mỹ Đình chỉ hằn học liếc nhìn cô một cái, sau đó liền đi mất.Cô ta mới bị Dịch Ngạo Xuyên dạy dỗ cho một trận, tự nhiên sẽ không tiếp tục hống hách.Diệp Tình nhìn cô ta không làm gì, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhiếp Nhã Phàm có chút không phục nói :" người này hận cái gì mà hận? hay là vẫn chưa bị dạy dỗ đủ?"Cô ấy nói với Diệp Tình : "Diệp Tình, nếu sau này cô ta lại bắt nạt cậu thì cậu đi nói với anh Xuyên, để anh ấy dạy dỗ cô ta "Diệp Tình lại chỉ lắc đầu, cười nhẹ : " vẫn là thôi đi, tớ và Dịch Ngạo Xuyên không có quan hệ gì cả ."Nhiếp Nhã Phàm có chút kinh ngạc : " a , hai người không có quan hệ gì ? tớ vẫn cho rằng hai người là bạn bè chứ."" thế nào có thể là bạn bè chứm thật là không có quan hệ gì cả."" ô, vậy được thôi."cô và Dịch Ngạo Xuyên là người của hai thế giới, làm sao có thể có quan hệ gì chứ, nếu không có gì phát sinh thì sau này sẽ không có gì liên hệ nữa.Thuốc dán có tác dụng rất tốt, mắt cá chân đến buổi tối liền không còn đau như vậy nữa, nhưng đi đường vẫn chậm hơn so với thường ngày, có chút khập khiễng.Nhiếp Nhã Phàm là một cô gái nhiệt tình tốt bụng, thấy chân Diệp Tình bị thương liền muốn dìu cô về.


Nhưng Diệp Tình từ trước đến giờ không bao giờ muốn làm phiền người khác, cũng ngại ngùng để Nhiếp Nhã Phàm dìu cô đoạn đường xa như vậy, vì vậy nên đã từ chối.Ngày thường Diệp Tình đều vì tiết kiệm tiền mà đi bộ về nhà, nhưng hôm nay do chân bị thương rồi, hơn nữa tiền bị cướp đi đều đã lấy lại được, còn được dư 3 tệ, vì vậy Diệp Tình quyết định đi xe bus 2 tệ về nhà.Xe bus vẫn chưa đến, nhưng từ xa lại truyền đến tiếng động cơ đinh tai nhức óc chiếc mô tô màu đen chạy băng băng trên đường, ngược gió mà đến.Khi sắp đến bến xe liền giảm tốc độ, hai đèn trước của xe bật sáng, trong đêm tối thật chói mắtDiệp Tình vẫn luôn nhìn về con đường phía trước đợi xe bus đến, không muốn chú ý đến đèn xe của chiếc mô tô đó cũng rất khó.Chủ nhân chiếc xe ép thân thể xuống, động tác lái xe vừa đẹp trai vừa ngầu, nhưng đáng tiếc là mũ bảo hiểm đen đã che mất khuôn mặt, không nhìn rõ bộ dáng.

Nhưng anh ta mặc chiếc áo cộc màu đen, thị lực của Diệp Tình rất tốt, vừa nhìn liền thấy hình xăm dày đặc trên cánh tay trái anh ta.

Hình xăm này rất đặc thù, trong đầu Diệp Tình lóe lên cái tên Dịch Ngạo Xuyên.Hơn nữa khí chất khi lái xe của anh ta và Dịch Ngạo Xuyên giống hệt nhau, quần áo anh ta mặc cũng giống hệt với bộ hôm nay Dịch Ngạo Xuyên mặc, không phải Dịch Ngạo Xuyên thì còn ai vào đây.Thật là nghiệt duyên a! sao ở chỗ nào cũng có thể gặp tên vô lại này chứ! Diệp Tình chán nản không thôi.Cô sợ Dịch Ngạo Xuyên phát hiện mình đứng đây đợi xe bus nên vội cúi đầu kéo mũ trùm từ phía sau lên che đầu.Trong đám học sinh đang đợi xe bus những người khác đang trò chuyện cười đùa thành từng nhóm, chỉ có Diệp Tình là người đội mũ và cúi đầu xuống, thực sự khác người, trong đám đông thật bắt mắt, muốn giả bộ không nhìn thấy cũng khó.Dịch Ngạo Xuyên đang lái xe ánh mắt liếc sang bên này, cơ hồ vừa nhìn liền thấy cô trong đám đông trước mắt.Dưới chiếc mũ bảo hiểm xe máy màu đen, anh nhếch môi cười.Đối với Diệp Tình, đó là nghiệt duyên, nhưng với anh thì không.Anh giảm tốc độ và tấp vào lề một cách dứt khoát.

Cởi mũ bảo hiểm đặt lên tay ga, Dịch Ngạo Xuyên tùy ý vuốt mái tóc ngắn của mình hai lần, sau đó nhếch mép cười đi đến trước mặt Diệp Tình."Thật trùng hợp,học sinh ngoan, chúng ta lại gặp nhau.

Chúng ta thật sự là có duyên." Trong đôi mắt đen đầy sao của thanh niên mang đầy ý cười.Cho đến bây giờ, Diệp Tình chỉ có thể bị buộc phải ngẩng đầu lên và nhìn anh ta, nhưng cô cạn lời không biết nên nói gì.Thật sự là nghiệt duyên, tại sao lại gặp nhau rồi, buổi chiều cô ấy đã nói rằng cô đời này sẽ không cùng anh ta có bất cứ giao lưu nào nữa, nhưng cuộc sống luôn có điều bất ngờ đã xảy ra.Dịch Ngạo Xuyên toàn thân khí chất của một kẻ côn đồ, chiều cao nổi bật và cánh tay đầy hình xăm, anh ta luôn là tâm điểm của sự chú ý ở bất cứ đâu anh ta đi qua.


Trong thời gian ngắn , những người đang chờ xe bus gần đó đều chú ý đến anh.Nhưng giây tiếp theo, xe bus đến, mọi người vội vàng xếp hàng chen chúc lên xe bus.

Diệp Tình cũng đang đợi chiếc xe bus này, cô vội vàng cố gắng tránh Dịch Ngạo Xuyên để lên xe bus.Nhưng thân hình cường tráng của Dịch Ngạo Xuyên đứng trước mặt cô, anh cười có chút xấu xa: “Dám lên xe thử không?”Diệp Tình do dự, muốn đi cô cũng không dám đi, cô chỉ biết bất lực nhìn mọi người lên xe, xe đóng cửa lái đi.

Đột nhiên bến xe nhộn nhịp chỉ còn lại hai người họ ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi