VÌ CÓ EM NÊN ĐÊM ĐEN LẤP LÁNH SAO TRỜI

Trên bàn ăn, bốn người họ ngồi đối diện nhau. Giản Tinh Mạn dùng đũa gẩy gẩy cơm trong chén, nhai nuốt rất khó khăn, cô ngơ ngơ ngác ngác, không thèm quan tâm Lục Vãn ngồi bên cạnh liên tục gắp thức ăn để vào chén mình.

Cô giống như con đà điểu chui rúc cúi thấp đầu, sợ Lâm Hoa phát hiện đôi mắt sưng đỏ do khóc quá nhiều của cô.

Thức ăn đang bày trước mắt trông rất ngon miệng, nhưng cô không thể nào nuốt nổi.

“Tôi ăn no rồi, cám ơn hai người.”

Giọng Lục Vãn đã đánh thức Giản Tinh Mạn đang chìm trong suy tư mênh mang vô tận, cô liếc mắt nhìn anh, nuốt vội phần cơm còn lại trong chén. “Anh Lâm Hoa, cám ơn anh và chị dâu nhiều về bữa cơm, em với A Vãn có việc phải đi trước, lần tới nếu có thời gian rãnh chúng ta lại gặp nhau nha.” Dứt lời, cô nắm lấy tay Lục Vãn kéo đi, dường như muốn nhanh chóng trốn thoát khỏi nơi này.

“Hả, Tinh Tinh sao không ăn thêm chút......”,Trong nháy mắt hắn không còn thấy được bóng dáng hai người kia nữa, Lâm Hoa nhìn một bàn đầy thức ăn trước mặt lắc lắc đầu, cau mày quay sang vợ mình, “Bà xã à em yên tâm, anh sẽ ăn sạch sẽ hết toàn bộ thức ăn trên bàn này, nhất định không lãng phí công sức em đã bỏ ra!”

Sở Sở nhìn chồng mình đang u sầu khổ sở không nhịn được mà mỉm cười, gật gật đầu với hắn.

Hai vợ chồng nhìn nhau bật cười.

Giản Tinh Mạn đang đi dạo trên cầu, trời đêm khá mát mẻ, ánh trăng sáng bị mây đen che khuất, cả bầu trời phủ lên một màu tối đen, không thấy chút ánh sáng nào, giống như tâm trạng của cô lúc này.

Gió lạnh thổi vào cổ áo cô, cả người lạnh lẽo, cô không nhịn được quấn chặt áo khoác vào người mình, đôi bàn tay nhỏ chà xát vào nhau, nỗ lực làm cho cơ thể mình ấm áp hơn.

Cô cúi đầu nhìn hai cái bóng sát bên nhau bị ánh trăng kéo thật dài trên mặt đất, nhỏ giọng lẩm bẩm “Lục Vãn là cái đồ đáng ghét!”.

Giờ phút này cô đang nhớ đến những việc tốt mà anh làm cho mình ngày hôm nay, nên mới không thẳng thừng nói với anh câu đó.

Lục Vãn lẳng lặng nhìn theo bóng cô nàng Tinh Tinh kia im lặng cả tối nay, anh cũng không dám nói gì, lặng lẽ thả từng bước theo sau lưng cô.

Những việc anh đã làm hôm nay chắc khiến cô không hài lòng nhỉ…

Giản Tinh Mạn dừng rồi bước – bước rồi lại dừng một lúc lâu, sự khó chịu từ nãy đến giờ cũng tan biến, lòng bàn chân đau nhức, cô mệt mỏi ngồi phịch xuống bãi cỏ, nhìn mặt nước lấp lánh đằng xa, trong lòng có cảm giác bình yên mà trước nay cô chưa từng có.

“A Vãn à, anh đi mua rượu về uống với em đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi