Lục Vãn lười biếng ừm một tiếng đáp lời cô, mi mắt vì buồn ngủ nên sụp xuống như mặt biển xanh mát bị màn đêm nuốt chửng dần trở nên ảm đạm.
Anh gỡ bàn tay đang che miệng mình, không thèm quan tâm cô đang cáu kỉnh mà khẽ hôn lên đấy, nắm chặt tay Giản Tinh Mạn nằm phịch xuống giường, tay kia vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình. “Tinh Tinh, ngủ thôi.”
Giọng anh khàn khàn, dịu dàng êm ái hệt mưa phùn Tháng Ba, tí tách tí tách rơi khiến cô cảm nhận được chút cảm giác dịu dàng khác lạ. Lời nói cùng hành động của anh khiến Giản Tinh Mạn ngượng ngùng. Ngón chân bên trong giày khẽ co lại, mi mắt lấp lánh nước nhẹ buông xuống hòng che giấu đi sự hoảng loạn, thô lỗ đáp lời. “Nếu anh muốn ngủ thì tự ngủ đi, em không buồn ngủ, không muốn ngủ.”
“Nhưng anh phải ôm em ngủ, nếu không ôm em anh không ngủ được.”
Lục Vãn nhăn mày, nhìn Giản Tinh Mạn bằng ánh mắt đáng thương, ngón tay anh còn gãi gãi nhè nhẹ vào tay cô.
Lòng bàn tay Giản Tinh Mạn tê tê ngứa ngứa giống như bị điện giật, cô bối rối quay lại nhìn anh với vẻ mặt như vừa gặp phải ma.
Rõ ràng cô đập đầu anh, sao lại làm tính cách của anh thay đổi tới nhường này vậy.
Giờ mà trên đầu Lục Vãn có thêm hai cái tai đầy lông chắc chắn sẽ giống y chang chú chó đang nhõng nhẽo với chủ, làm cô nhớ tới con Golden của nhà anh cô. Nhìn thì to xác nhưng nét mặt lại hiền lành dễ thương, nó vừa nhìn thấy cô liền chạy tới nũng nịu đòi cô chơi với nó.
Nheo mắt nhìn người đàn ông nằm trên giường, cô đánh giá anh một lượt từ đầu đến chân rồi cất giọng cực kỳ ghét bỏ. “Nói chuyện cho đàng hoàng đi, anh bao nhiêu tuổi rồi, em không thích A Vãn hay nhõng nhẽo như này!”. Anh còn như vậy cô không kiềm chế bản thân được đâu.
Khóe môi cong cong của Lục Vãn dãn ra, ánh mắt ấm áp dần tối tăm lạnh lùng. Thình lình anh dùng lực thật mạnh kéo cô vào lòng mình, giọng nói lạnh lùng hờ hững quen thuộc vang lên. “Ngủ đi.”
Động tác của Lục Vãn rất nhanh, lúc Giản Tinh Mạn hoàn hồn lại thì cô đã nằm gọn trong vòng tay anh, trước mắt cô bây giờ là lồng ngực cường tráng của anh. Ngước mắt lên, trong mắt cô ẩn hiện cặp mắt lạnh lùng cùng đôi môi mỏng của Lục Vãn. Không biết tại sao nhìn mặt anh thì lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng cô thấy rõ ràng anh đang cười trêu ghẹo mình, anh cười vô cùng vô cùng vui vẻ.
Nghĩ chắc chắn anh đang chọc ghẹo mình nên cô tức điên lên, cái tên này nhõng nhẽo không được nên giờ định cưỡng ép cô sao. Điên cuồng giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay anh. “Buông em ra coi Lục Vãn, anh mà không buông ra là em giận anh thiệt đấy, em nói nghiêm túc, 1, 2…”.
Cô long trọng cảnh báo Lục Vãn, ấy thế mà anh lại không thèm quan tâm tới, ngược lại anh càng ôm chặt cô thêm nữa, tựa cằm mình lên đỉnh đầu cô.
Tiếp đấy cô nghe được giọng nói vô cùng tủi thân vang lên. “Tinh Tinh không thích ai làm nũng mà, nên A Vãn mới như vậy. Đừng giận mà, A Vãn sợ lắm. Nơi này anh không quen biết ai ngoài Tinh Tinh, anh sợ thật mà.” Chỉ có mình em.
Giọng nói yếu ớt run run khiến Giản Tinh Mạn quên cả giãy dụa, trái tim cô như bị kim đâm vào vô cùng khó chịu. “Được rồi em sẽ không bỏ rơi A Vãn, nhưng anh buông em ra trước đi, nhé?”.
“Nhưng A Vãn phải ôm Tinh Tinh như này mới thấy an toàn.”
Cặp mắt tinh quái của Lục Vãn khép hờ, cảm xúc trong mắt anh không hề yếu đuối nhu nhược, trên khóe môi anh còn bày ra nụ cười xấu xa vô lại. Dù hơi xấu xa nhưng anh vẫn phải thừa nhận rằng bản thân mình đang lợi dụng sự thương hại của Tinh Tinh.
Mặt Giản Tinh Mạn rầu rĩ co rúm lại, cô không biết giờ mình phải làm sao với anh đây. Cuối cùng cô bất đắc dĩ thở dài một hơi đưa tay đẩy người anh muốn kéo dài khoảng cách của hai người, bộ dạng sầu khổ như không còn luyến tiếc gì với cuộc đời này. “Anh ôm đi, em đợi anh ngủ rồi em mới đi.”. Điều mà A Vãn sợ nhất cũng chỉ có nhiêu đó.
Tự nhiên cô có suy nghĩ từ trước tới giờ lúc nào mình cũng lo lắng cho anh, lo anh bị người khác ăn hiếp, lo anh ăn không được ngon, lo anh ngủ không yên ổn, riết rồi cô giống y như mẹ anh vậy.
Được rồi, Lục Vãn chính là đứa con to xác của cô.
Giản Tinh Mạn ngơ ngẩn nhìn chiếc áo bệnh nhân của Lục Vãn, cô ngước mắt lên nhìn yết hầu của anh, nó đang nhấp nhô trông thật thú vị. Đưa tay nhẹ nhàng ấn lên đó một cái, tò mò hỏi anh. “Đau không A Vãn?”
Lục Vãn hạ tầm mắt. “Không đau.”
Như đứa bé tò mò nhận được câu trả lời vừa ý nên gật gật đầu, cô thu tay dùng ánh mắt ghen ghét nhìn nước da người trước mặt mình rồi bĩu môi. Đàn ông con trai gì mà trắng vậy, đúng là đồ đáng ghét.
Trong đêm tối, mặt trăng đang lẳng lặng tỏa sáng ngoài cửa sổ, hòa lẫn với ánh đèn trong phòng, anh và cô mai miết đuổi theo mối suy tư của riêng mình, cả hai không nói với nhau câu nào.
Mắt Giản Tinh Mạn nhắm hờ, cô nép vào lòng Lục Vãn nhẩm đếm “1, 2, 3…”. Mỗi lần đếm tới con số năm trăm cô sẽ nhỏ giọng kiểm tra “A Vãn à, A Vãn ơi”, nhưng lần nào A Vãn cũng thản nhiên đáp lời cô bằng chất giọng cực kỳ tỉnh táo.
Không phải lúc nãy anh nói mệt, rồi than buồn ngủ sao? Nằm từ nãy đến giờ còn chưa chịu ngủ! Anh không ngủ thì sao cô đi được, chán quá chán quá đi.
Dỗ đứa bé to xác này khó khăn thật sự!
Có cô gái xinh xắn mềm mại nằm trong lòng mình, sao mà Lục Vãn có thể ngủ được đây, hoặc có thể nói anh không nỡ ngủ, ngay giây phút này đây cô đang nằm gọn trong lòng mình nên anh không thể nào phí phạm được.
Trên đầu mũi anh quanh quẩn toàn hương thơm nhàn nhạt từ mái tóc mềm mại của cô, thoang thoảng như hương hoa cúc thật thoải mái dễ chịu.
Không biết cô nàng này đang thầm thì cái gì, giọng nói dịu dàng mềm mại, đây có lẽ là âm thanh êm ái nhất mà đời này anh từng nghe qua, cũng chính là âm thanh mà anh thích nghe nhất.
“Lục Vãn?”
Tiếng kêu nho nhỏ lại vang lên, mắt Lục Vãn lấp lánh. “Ừm.”
Dứt lời, anh lại nghe được một tràng dài tiếng xì xào từ cô, âm thanh nhỏ như muỗi kêu vo ve bên tai, lúc này anh không quan tâm cô đang nói gì mà chỉ muốn hôn cô thôi.
Lục Vãn biết rõ cô đang chờ anh ngủ, tuy ý nghĩ này của cô khiến mình không được vui lắm nhưng hiện giờ anh phải nhẫn nại.
Từng được chứng kiến hết thảy những trạng thái khác nhau của Giản Tinh Mạn, tức giận, đau khổ, vui vẻ, đủ mọi cung bậc cảm xúc của cô đều là những màu sắc cực kỳ sinh động tô điểm cho bức tranh cuộc sống của anh thêm rực rỡ.
Suy nghĩ này làm anh có cảm giác bản thân mình thật may mắn, thật hạnh phúc. Lâm Hoa chỉ thấy mỗi dáng vẻ vui tươi trong sáng của Giản Tinh Mạn, còn anh thì chứng kiến hết tất cả vui buồn hờn giận của cô, tính ra anh vẫn hơn hắn ta rất nhiều.
Giản Tinh Mạn không thể gắng gượng chờ tới lúc Lục Vãn ngủ, giờ phút này cô mới chính là người đang buồn ngủ, mặt mày ủ dột còn mí mắt thì sắp sụp xuống. Cô buồn ngủ quá rồi, mắt sắp mở không nổi luôn, chán nản than thở. “Ngủ nhanh nhanh đi A Vãn à, mẹ con buồn ngủ lắm rồi nè.”
Mặt Lục Vãn đơ ra vài giây, lúc sau anh mới hiểu được lời nói vừa rồi của Giản Tinh Mạn. Anh mỉm cười, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng thu hút lòng người như ánh nắng sớm mai từ trên cao rải từng tia sáng lên từng đợt sóng nước lấp loáng trên mặt biển.
Anh tắt đèn, hôn lên trán Giản Tinh Mạn. “Ngủ ngon, bé con của anh.”
Hai người ôm nhau say giấc nồng.