Lục Vãn về tới nhà, kéo theo thân thể mệt mỏi rã rời đi lên Lầu 03.
Anh dùng dấu vân tay mở khóa phòng ngủ, bật đèn rồi nằm gục xuống giường không nhúc nhích. Một lúc sau, Lục Vãn xoay người lại nhìn vào bốn bức tường xung quanh mình, đôi mắt anh phản chiếu lại hình ảnh trên đó rồi tỏa ra chút ánh sáng dịu dàng, bàn tay to vẽ vẽ trong không gian, dường như đang phác họa cái gì đó.
Bốn bức tường trong phòng anh được phủ kín bằng những tấm ảnh, mà tất cả những hình ảnh đó đều cùng một người. Cách cô ấy cười, hay lúc cô ấy tức giận, khi cô ấy chạy giỡn trên sân, hay khi cô yên tĩnh đọc sách,… rất nhiều khoảnh khắc, mà tất cả đều là lúc cô ấy xinh đẹp nhất.
Lục Vãn đặt tay lên ngực, chỉ cần nhìn thấy hình ảnh của người đó, tim anh liền điên cuồng đập dữ dội không theo tần suất nào hết.
Chỉ khi nhìn thấy cô, con tim vắng lặng của anh mới có thể náo loạn đến thế. Chỉ cần nhìn thấy cô, cơ thể giá lạnh của anh mới dần ấm áp lại.
Bây giờ Lâm Hoa kết hôn rồi, cô ấy cũng quyết tâm buông tay, vậy đây có phải là cơ hội để anh......
Đôi mắt của Lục Vãn đỏ lên, cảm thấy con dã thú đang bị kiềm hãm trong người lâu nay sẽ đánh bại anh mà thoát ra. Anh hướng mắt về những tấm hình chụp cô qua màng nước mắt, ánh nhìn dần trở nên mơ hồ. “Tinh Tinh, Tinh Tinh, Tinh Tinh của anh…”
Anh không dám thổ lộ cùng cô, sợ những suy nghĩ đen tối của bản thân sẽ làm cô hoảng sợ. Giống như mẹ vậy, bà ấy luôn lo lắng, hoảng sợ khi đối diện với người cha cố chấp của anh, bà ấy luôn nghĩ đến việc bỏ trốn.
Nếu vậy, anh thà rằng Tinh Tinh không bao giờ biết, chỉ có vậy thì cô gái nhỏ ấy mới không chạy trốn anh.
Cô đã trở thành một phần của đời anh, tình yêu dành cho cô ăn sâu vào từng tế bào trong cơ thể. Lục Vãn không dám tưởng tượng nếu không còn cô bên cạnh, anh sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
Ngực Lục Vãn quặn đau, cổ anh giống như đang bị bóp chặt đến ngạt thở. Gương mặt tái nhợt vươn tay kéo ngăn tủ, cầm lấy lọ thuốc bên trong đổ ra hai viên rồi nuốt xuống.
Sau khi uống thuốc xong Lục Vãn giống hệt cá mắc cạn nằm trên giường thở hổn hển, anh cảm thấy lần phát bệnh này của mình đặc biệt nghiêm trọng, dường như các dây thần kinh của anh đã tê liệt hoàn toàn, trước mắt tối sầm lại…
Giản Tinh Mạn xin nghỉ phép rồi cùng Lục Vãn đi tới một thành phố nhỏ của Tỉnh Phúc Kiến, có tên là Đông Sơn.
Ở đó, có hơi gió mát lành của biển, thưởng thức những món ăn ngon, cảm giác mệt mỏi nơi con tim cũng được xoa dịu.
“A Vãn......”. Giản Tinh Mạn đang chăm chú ăn bỗng khựng lại, cô lẩm bẩm, nhìn về phía tiệm xăm trong hẻm trước mặt mình đến mức thất thần, khát khao nổi loạn trong cô đang dâng trào mạnh mẽ.
“Ừ.” Lục Vãn rủ mắt nhìn cô gái đang đứng ngây ngẩn kế bên mình.
Gió nhẹ thổi qua làm tung bay mái tóc cô, đẹp như bức tranh gió thu lay động mặt hồ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng dưới ánh đèn, đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng pha chút khát khao cháy bỏng. Đôi mắt đen của Lục Vãn trầm xuống, đưa hai tay đặt vào túi quần, anh bước từng bước vào con hẻm tối lờ mờ phía trước, xoay người lại vẫy tay với cô,
“Đi nào.”