VÌ CÓ EM NÊN ĐÊM ĐEN LẤP LÁNH SAO TRỜI

Ánh đèn đường sáng rực, bóng cây lao xao. Giản Tinh Mạn chạy vội về nhà trong gió tuyết. Cõi lòng trống rỗng vô định, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác tức giận vì phát hiện mình bị anh lừa dối bấy lâu nay.

Cô không kìm lòng được mà nước mắt tuôn rơi, cố lau nước mũi đang tèm lem trên mặt. Giản Tinh Mạn khóc rấm rứt, trong lòng đang âm thầm mắng cái tên lừa đảo kia.

Tên đó còn từng thề sẽ giúp cô theo đuổi Lâm Hoa, tất cả đều là giả dối. Anh ta như ‘mãnh tướng’, âm thầm đứng đằng sau lặng lẽ nhìn cô làm loạn bao nhiêu năm.

Cuối cùng, Lâm Hoa kết hôn, còn cô thì yêu Lục Vãn. Rồi mới phát hiện rằng mọi thứ chỉ là một kế hoạch được Lục Vãn tính toán tỉ mỉ ngay từ đầu.

Cô nghĩ thầm, sau này cô sẽ không bao giờ quan tâm đến tên lừa đảo kia nữa!

Ánh trăng sáng lạnh lẽo, người đàn ông đứng dưới ngọn đèn đường, bóng dáng anh được ánh điện trải dài trên nền đất.

Điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay tỏa hơi khói lượn lờ, Lục Vãn ngước nhìn về phía cửa sổ phòng ở tầng ba vẫn đang sáng đèn, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn.

“Tạch tạch”

Lục Vãn dập tắt điếu thuốc trong tay rồi sau đó châm cho mình một điếu thuốc khác, thân hình cao lớn co rút lại tiếp tục ngửa đầu nhìn lên phía trên đấy.

Gió lạnh thấu xương cùng tuyết rơi dày đặc, Lục Vãn không biết mình đứng ở dưới đèn đường này bao lâu rồi. Trên người anh được phủ một lớp tuyết dày, vẫn duy trì tư thế ngửa đầu nhìn lên tầng ba, ánh sáng nơi cửa sổ đã lờ mờ nhìn không rõ.

Suốt cả đêm Giản Tinh Mạn không thể nào ngủ được, hai mắt sưng to như hạt đào, giọng nói của cô cũng trở nên khàn khàn.

Giản Tinh Mạn thu dọn hành lý, sắp xếp lại mọi thứ trong phòng.

Chị họ của cô chuẩn bị kết hôn nên cô phải về quê một chuyến, còn Lục Vãn…

Mi mắt run rẩy, động tác thu xếp quần áo của Giản Tinh Mạn cũng dần chậm lại. Cô nhìn khung ảnh nhỏ đặt ở phía trước TV, đôi tay đang cầm quần áo nắm chặt lại thành quả đấm.

Trong bức ảnh, cô cười thật rạng rỡ. Còn Lục Vãn ở bên cạnh mặt mày tái mét, nở nụ cười cứng ngắc, học theo cô giơ tay tạo dáng hình chữ V.

Tấm hình này được chụp lúc anh cùng cô đi chơi trong công viên giải trí.

Tên này dù sợ đi tàu lượn, nhưng vẫn giả vờ là mình không sợ hãi chút nào. Anh cùng cô chơi tàu lượn siêu tốc, Giản Tinh Mạn vẫn nhớ như in khoảnh khắc anh bước ra khỏi ghế ngồi của trò chơi.

Anh cắm mặt vào thùng rác, ói tới mặt mũi tái mét, viền mắt đỏ hoe. Vẫn cố tình tỏ vẻ mình rất mạnh mẽ, bàn tay nắm chặt lấy tay cô nói với cô rằng anh chơi rất vui. Dáng vẻ cứ như tên ngốc khiến cô đau lòng muốn chết.

Giản Tinh Mạn thở dài một hơi, trong lòng chất chứa tâm sự nặng nề, cô đưa tay đóng chiếc vali lại.

Chuyện của cô và A Vãn, thôi đợi khi nào cô quay lại đây rồi tính tiếp.

Cô kéo chiếc vali xuống lầu, vừa ra tới cửa liền nhìn thấy một bóng người đứng cạnh bên ngọn đèn đường.

Trái tim cô như thắt lại, không muốn quan tâm tới sự hiện diện của người kia. Với ánh mắt lạnh lùng, Giản Tinh Mạn đi lướt qua anh.

Vừa mới nguôi ngoai đôi chút sau khi khóc suốt cả đêm qua, giờ nhìn thấy anh lại khiến trái tim cô nhoi nhói như có ai đó bóp nghẹn, đau đớn đến khó chịu.

Lục Vạn vò vò điếu thuốc trong tay rồi ném vào thùng rác, anh cử động làm lớp tuyết đọng trên người rơi rớt xuống mặt đất.

Anh lặng lẽ đi theo phía sau cô, nhìn bóng lưng cô đang lặng lẽ kéo vali. Ánh mắt âm u muốn lên tiếng nói gì đó với cô nhưng nghẹn họng không thốt ra được lời nào.

Cô ấy đang đi đâu? Định rời khỏi nơi này sao?

Có phải cô đang… rất thất vọng về anh.

Đôi môi mỏng của Lục Vạn mím chặt, trái tim như bị xé rách. Đau đớn nơi lồng ngực lan ra cả người khiến bước đi của anh loạng choạng, cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực nào.

Giản Tinh Mạn bước chân nhanh hơn nữa, người phía sau cứ đi theo khiến cô dần dần nổi cáu.

Cô mới là người bị lừa đấy, vậy mà anh ta còn dám xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt đau khổ, tủi thân làm cô bực bội thiệt sự.

Khi đã đi tới trạm xe, nhìn thấy người đàn ông kia vẫn đi tò tò theo sau mình. Cô giận dữ quay mặt lại, giọng điệu không chút kiên nhẫn. “Đừng đi theo tôi nữa!”

Bước chân của anh ngừng lại, sững người tại chỗ nhìn vào cô. Đôi môi trắng bệch không còn chút máu run rẩy kịch liệt, Lục Vãn lo lắng nhìn Giản Tinh Mạn chăm chú như một đứa trẻ đã lỡ làm sai điều gì đó chờ cô phán xét.

Nhìn đến đôi mắt hốt hoảng bất an của người đàn ông kia khiến lòng Giản Tinh Mạn đau nhói, hốc mắt đỏ lên. Cảm giác đau đớn quen thuộc trở lại như đang bào mòn cô. “Lục Vãn, ngay khoảnh khác em biết anh lừa gạt em, nơi này…” Cô duỗi tay chỉ vào lồng ngực mình. “Đau đớn khôn cùng, em không biết mình phải tiếp tục yêu anh như thế nào nữa đây. Cho nên chúng ta… chia tay đi.”

Giản Tinh Mạn nở nụ cười nhạt với Lục Vạn rồi chậm rãi bước về phía anh. Cô vươn tay ôm anh vào lòng, nước mắt lăn dài trên má thấm ướt một mảng áo anh.

Im lặng một lúc lâu, rồi nói: “A Vãn, em về quê đây, anh ở lại nhớ tự chăm sóc bản thân mình cho thật tốt.”

Lời chia tay cô vừa nói giống như một con dao sắc nhọn đâm vào tim anh, Lục Vãn đứng chết trân tại chỗ như người không hồn, để mặc cô ôm mình mà bản thân anh thì không thể nói được một lời nào.

Vòng tay ấm áp trong ngực mình ngày nào giờ phút này lạnh lẽo như khối băng, lạnh đến nổi khiến người anh run rẩy.

Cô không hề yêu anh, cô nói chúng ta chia tay đi.

Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, ướt đẫm gương mặt anh. Lục Vãn ngơ ngẩn nhìn cô bước lên xe, nhìn chiếc xe buýt kia chạy khỏi anh càng lúc càng xa. Anh vẫn đứng chôn chân tại chỗ, ngay cả lời nói xin cô ở lại cũng không thể nói ra được.

Gió lạnh vỗ mạnh vào khuôn mặt trắng nhợt nhạt của Lục Vãn, nhưng anh không thể cảm nhận được tia đau đớn nào nữa. Đôi mắt anh lặng ngắt như một ánh đèn đã cạn dầu từ lâu.

Nếu chia ly đúng như mong muốn của cô, vậy thì anh sẽ bằng lòng để cô rời đi.

Phố thị rộng lớn như vậy, cả quãng đời dài sau này, không có ai yêu anh nữa.

Anh đã mất hết tất cả rồi.

Người Lục Vạn khẽ run lên, hai mắt đỏ hoe. Anh bước từng bước gập ghềnh rời khỏi trạm xe, cứ đi vô định không có mục tiêu bước rồi ngừng ngừng rồi bước.

Anh không biết mình đã đi bao lâu, không biết mình đang ở đâu. Trong tâm trí Lục Vãn lúc này chỉ còn lại quãng thời gian ngọt ngào lúc họ ở bên nhau trước kia. Bất chợt đôi chân anh mềm nhũn, quỳ rạp xuống dưới nền tuyết trắng xóa.

“Tinh Tinh, Tinh Tinh…” Anh tự lẩm bẩm liên tục, cho đến khi đôi mắt nặng nề dần nhắm lại.

Lục Vãn nghĩ, Tinh Tinh sẽ không bao giờ… gặp anh nữa.

Ngày đó, chiếc xe buýt đi đến Thành phố Thẩm Dương[1] xảy ra tai nạn trên đường cao tốc Hưng Giác. Xe rơi xuống sông, toàn bộ hành khách ở trên xe đều tử nạn.
[1] Thẩm Dương (tên một thành phố ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi