VÌ CÓ EM NÊN ĐÊM ĐEN LẤP LÁNH SAO TRỜI

Tháng Tư gió mát, ánh nắng ấm áp trải dài trên mặt biển trong xanh, từng đợt sóng trắng ngoài khơi xa kéo đến, con thuyền đang lênh đênh trên biển hơi lảo đảo.

Giản Tinh Mạn dựa vào lan can, nhìn ngôi sao nhỏ màu đen trên cổ tay mình đến đờ đẫn.

Ngôi sao này sẽ nhắc bản thân cô quên đi những đau buồn trong quá khứ, quên cả tình yêu dành cho Lâm Hoa để có thể bắt đầu cuộc sống mới.

Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng im bên cạnh mình, khóe miệng khẽ động đầy ý cười. “A Vãn, tối nay chúng ta đến quán Bar uống rượu được không?”

“Ừm.” Lục Vãn nhàn nhạt đáp lời, tóc anh bị gió thổi lộn xộn, giấu đi sự ảm đạm trong đôi mắt.

Bên trong quán Bar.

Lục Vãn ngồi bên quầy Bar, cầm lấy ly rượu màu đỏ uống một hơi cạn sạch, đôi mắt lạnh lẽo pha chút giận dữ.

Đêm nay Giản Tinh Mạn trang điểm nhẹ nhàng, càng làm khuôn mặt cô tăng thêm vẻ quyến rũ động lòng người, đôi mắt long lanh đầy sức sống như mặt nước mùa xuân, ánh lên tia sáng rực rỡ đầy dụ hoặc. Cô mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng manh, ánh đèn từ trên chiếu xuống chiếc váy jean đang mặc lờ mờ ẩn hiện đôi chân dài trắng muốt bên dưới, khiêu khích con dã thú đang ẩn nấp bên trong những gã đàn ông ngồi xung quanh.

Nét mặt anh trầm xuống, những cặp mắt đang dõi theo cô cũng không thèm che dấu ý đồ đen tối bên trong, khiến thần sắc trong mắt anh càng lạnh đến thấu xương, đôi môi mỏng mím chặt.

Cô nàng kia giờ phút này vẫn ngồi thừ trên bàn, không hề phát hiện ra sự khác thường xung quanh mình, cô cố gắng mở to đôi mắt mê man của mình, trên đôi môi đỏ mọng đọng lại chút rượu đỏ, hơi hơi cong lên mê hoặc lòng người.

Áp sát vào đấy.

Anh âm thầm chửi thề trong lòng, hơi khó chịu mà quay đầu sang hướng khác, cởi áo khoác ngoài ra trùm lên đầu người bên cạnh.

“Anh nha......”

Giản Tinh Mạn đang bị tiếng nhạc ồn ào trong quán làm nhức đầu, trước mắt bỗng nhiên tối lại, cố gắng lôi cái áo trên đầu mình xuống.

Cô không hờn giận mà liếc mắt sang người đàn ông kế bên mình, nhìn đến thần sắc lạnh như băng của anh, trong lòng hơi hơi hoảng sợ, không nói tiếp nữa.

Từ trước đến giờ cô chỉ nhìn thấy được mỗi dáng vẻ thanh cao, điềm đạm của Lục Vãn, hôm nay cô được “diện kiến” đến khuôn mặt bình tĩnh mà âm trầm như vậy, thực sự bị anh dọa sợ một chút.

Giản Tinh Mạn âm thầm đờ mắt ra lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thấy nét mặt anh cau có khó chịu, trong lòng cô càng thấp thỏm không yên.

Anh bị gì vậy hả? Đang yên đang lành tự nhiên nổi cáu với cô!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi