VỊ ĐẠI THÚC NÀY KHÔNG DỄ THEO ĐUỔI

Editor: Tứ Phương Team.

Buổi sáng tỉnh lại, Vi Tưởng từ phòng ngủ đi ra, ngửi thấy mùi thơm, cô không nhịn được nhìn về phía nhà bếp.

Thì ra Lộ Thượng đang làm điểm tâm, nhìn từ xa thấy anh mặc chiếc tạp dề đứng trong nhà bếp bận rộn. Trong đầu Vi Tưởng bỗng nhiên nhảy ra một câu nói: “Có chồng như vậy, còn cầu gì hơn.”

Nghĩ như vậy, cô liền nhẹ nhàng đi về phía Lộ Thượng. Sau đó đưa tay ra ôm anh từ phía sau, đem toàn bộ cơ thể dán vào tấm lưng ấy.

“Em làm gì vậy, phát bệnh sao?” Lộ Thượng đang nấu ăn, động tác đột nhiên dừng lại.

Cũng biết người này sẽ có phản ứng như vậy, anh luôn luôn không biết thú vị là gì. Vi Tưởng khẽ bĩu môi rồi ôm chặt hơn.

“Để em ôm một lát, một lát thôi là được.”

Lộ Thượng nhẹ nhàng thở dài, sau đó thả cái muỗng trên tay xuống rồi từ từ xoay người lại.

Anh cúi xuống nhìn đỉnh đầu Vi Tưởng một lát, nhẹ giọng nói: “Vi Tưởng.”

“Vâng.” Vi Tưởng ngẩng đầu lên đối mặt với Lộ Thượng.

“Tuổi chúng ta chênh lệch nhiều như vậy. Anh hỏi em một lần nữa, em có thật sự chắc chắn không?”

Rất nhanh liền hiểu ý Lộ Thượng, nhất thời trong lòng Vi Tưởng vô cùng kích động. Không cần nghĩ ngợi, cô vội vàng gật đầu mấy lần như gà mổ thóc.

Nhìn phản ứng này của cô, Lộ Thượng bật cười một tiếng, sau đó ôm cô vào trong ngực.

Thái độ của anh như vậy khiến đôi mắt Vi Tưởng đột nhiên mở to. Cô ngây ngốc run sợ nửa ngày, sau đó nhút nhát nói: “Lộ giáo sư, trước giờ em có nói là em yêu anh chưa?”

“Không biết.”

“Vậy bây giờ em muốn nói, em yêu anh.”

“Được, anh biết rồi.”

Vẻ mặt Vi Tưởng gần như sụp đổ, nhưng mà đối với người ngoan cố như anh thì cũng không thể yêu cầu quá cao. Hôm nay anh chịu ôm mình đã là tiến bộ rất lớn rồi. Những thứ khác cứ từ từ đi, cô sẽ từ từ dạy.

Hắc hắc, làm sao cô lại có thể vừa mắt ông lão nhàm chán này cơ chứ.

Chưa đến một phút, cô lại nghĩ đến vấn đề khác, vì vậy dùng bàn tay nhỏ bé ở trên lưng Lộ Thượng gãi gãi, cào cào.

Vốn là Lộ Thượng muốn yên tĩnh ôm cô một lát, thế nhưng cô gái nhỏ trong ngực không an phận, bàn tay ở trên lưng anh cào loạn không ngừng. Anh tức giận tóm lấy hai bàn tay đang tác quái của Vi Tưởng, không vui trừng mắt: “Em làm gì? Không phải em muốn ôm sao?”

“Ha ha, à…Lộ giáo sư, anh như vậy có phải đã thừa nhận quan hệ của chúng ta rồi không?” Vi Tưởng ngẩng đầu lên cười hì hì đặt câu hỏi.

“Em cảm thấy thế nào?”

“Em cảm thấy là phải, nhưng mà người ta muốn nghe chính miệng anh nói.”

Lộ Thượng buồn cười nhéo mũi Vi Tưởng: “Em cảm thấy phải thì chính là phải, cảm thấy không phải thì là không phải.” Nói xong liền buông cô ra, tiếp tục nấu ăn: “Được rồi, bây giờ có thể đi ra ngoài. Nếu như còn muốn ăn điểm tâm thì đừng quấy rầy anh nữa.”

Vi Tưởng nhìn Lộ Thượng bĩu môi, sau đó lại xấu xa giơ giơ quả đấm nhỏ rồi mới quyến luyến rời khỏi nhà bếp.

Hừ, muốn người đàn ông nhà cô nói lời tỏ tình sao lại khó khăn như vậy.

Nhưng mà xem ra khoảng cách đến đích càng ngày càng gần, kiểu này thì một thời gian nữa cô sẽ thành công tóm gọn được anh.

Nếu đúng như vậy thì cô phải mở tiệc chúc mừng một phen mới được.

Cho nên hai ngày tiếp theo cô phải lợi dụng thật tốt, tuyệt đối không thể phụ lòng tốt do ông trời an bài.

***

Ăn sáng xong, người bạn nhỏ Lộ Tử Việt trở về phòng của mình xem phim hoạt hình. Vi Tưởng ăn không ngồi rồi lại bắt đầu ngồi trên ghế salon cười ngây ngô một mình.

Trời ạ, cô không phải đang nằm mơ chứ?

Loại cảm giác này quá không chân thật, cực khổ theo đuổi nam thần lâu như vậy, bây giờ lại có thể ‘công thành chiếm đất’, hình như cô được lời rồi.

Rốt cuộc ngồi không yên, cô từ phòng khách tung tăng chạy vào thư phòng.

Giờ này, Lộ Thượng đang ở trong thư phòng đọc sách, nhìn bóng lưng thẳng tắp yên lặng của anh, Vi Tưởng không nhịn được rón rén đi tới từ phía sau ôm lấy anh.

“Làm sao đây, Lộ giáo sư, em cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy. Bây giờ cả người em khi thì giống như đang giẫm trên bông vải, khi thì giống như đám mây đang trôi lơ lửng giữa không trung. Anh yêu à, anh mau nói cho em biết đây không phải nằm mơ đi.”

Nghe thấy cô gái nhỏ hoạt bát trước kia nói ra những từ ngữ văn chương như vậy, Lộ Thượng có chút không quen, cả lông tơ cũng muốn dựng đứng lên. Anh thở dài để sách trong tay xuống, cố ý làm vẻ mặt tức giận nói: “Em không thể yên lặng ngồi đó tự chơi một lát sao, không biết anh đang đọc sách à?”

Vi Tưởng ủy khuất khịt mũi: “Người ta thật là đáng thương, mới vừa trở thành bạn gái anh ngày thứ nhất, liền bị anh lạnh nhạt. Có phải thứ gì lấy được rồi đều không cần quý trọng nữa đúng không? Đàn ông các anh đều không tốt lành gì.

Nghe vậy, Lộ Thượng buồn cười nâng nâng khóe miệng: “Sao trong đầu em ngày nào cũng toàn những thứ xấu xa này vậy? Anh coi như sợ em rồi.”

“Hừ, chẳng phải người ta không có cảm giác an toàn sao?” Vi Tưởng tiếp tục gắt gao ôm chầm lấy anh.

Nghe được câu trả lời này của Vi Tưởng, Lộ Thượng quay đầu lại đem cô kéo đến đối diện mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vi Tưởng, nói thật lòng, anh không hiểu suy nghĩ của những người trẻ tuổi bọn em, cho nên có thể rất nhiều chuyện chúng ta sẽ không trải qua, anh nói như vậy em hiểu không? Nhưng mà anh sẽ cố gắng để ý đến cảm nhận của em nhiều hơn.”

Vi Tưởng trợn to mắt, cái hiểu cái không khẽ gật đầu.

“Chẳng lẽ em có kế hoạch gì sao?” Nói xong, Lộ Thượng nhìn đồng hồ trên cánh tay một chút: “Hôm nay còn rất nhiều thời gian.”

“Vậy chúng ta đi hẹn hò đi. Lần đầu tiên hẹn hò, chúng ta đi xem phim được không? Mang theo Tiểu Việt cùng nhau đi xem phim.” Vi Tưởng kéo tay Lộ Thượng đề nghị.

“Không thành vấn đề, nhưng mà Lộ Tử Việt không cần đi theo. Để anh gọi mẹ Trần qua chăm sóc nó.”

Vi Tưởng khẽ nhíu mày: “Làm gì có người ba nào như anh, chẳng biết có phải ruột thịt không.”

Lộ Thượng nhìn cô chăm chú, nhàn nhạt nói: “Lần đầu tiên hẹn hò, anh chỉ không muốn em tủi thân thôi. Cứ làm như anh nói đi, lần sau chúng ta sẽ mang nó theo.”

Vi Tưởng há hốc miệng, nước mắt chỉ thiếu chút nữa là rơi xuống. Quá cảm động, thật muốn khóc…

“Đi sửa soạn một chút đi.” Thấy Vi Tưởng còn đang mặc đồ ngủ của anh, Lộ Thượng ho nhẹ một tiếng: “Quần áo của em khô chưa, khô rồi thì thay lại đi. Đợi một lát chúng ta đi ra ngoài mua thêm hai bộ nữa.”

“Không cần mua đâu, một lát anh đưa em trở về, em vào nhà lấy mấy bộ quần áo là được rồi.”

Nghe vậy, mí mắt Lộ Thượng khẽ nheo mắt, khóe miệng cong lên trêu chọc nói: “Thế nào? Nhanh như vậy liền muốn ở chung với anh?”

“Không phải, em không có ý đó.” Bị Lộ Thượng cười nhạo,Vi Tưởng xấu hổ đỏ mặt.

Bản thân đúng là kỳ lạ, mỗi lần trêu đùa người ta cũng không chút cố kỵ nào. Đến phiên cô bị chế giễu thì lại không tự chủ đỏ mặt tới mang tai.

“Đùa chút thôi, nhưng mà anh cũng không biết da mặt em dày như vậy cũng biết đỏ, thật là hiếm thấy.”

Người phụ nữ nào đó thẹn quá hóa giận dùng nắm đấm đánh thẳng Lộ Thượng: “Anh thật đáng ghét, làm gì có bạn trai nào nói bạn gái mình như vậy. Nếu không chi bằng tối nay em sẽ đi về, tránh để cho anh giễu cợt người ta.”

“Được rồi, không nói giỡn nữa. Như vầy đi, ở thêm hai người nữa, sau đó sẽ đưa em trở về đi làm.”

“Hừ, đây là anh nói đó, không phải người ta mặt dày mày dạn muốn ở lại đâu.” Vi Tưởng mặt đầy kiêu ngạo.

Lộ Thượng bị giọng điệu cô chọc cười, không nhịn được lấy tay nhéo mũi Vi Tưởng một cái: “Được, là anh nói. Anh cầu xin em được chưa, tiểu công chúa.”

Vi Tưởng cười hắc hắc kéo tay anh bắt đầu không đứng đắn: “Lộ giáo sư anh nói xem, anh không sợ nửa đêm bị em cướp sắc sao?”

Lộ Thượng ngước mặt khinh thường nhìn cô một cái: “Một cô gái như em, cả ngày trong đầu lại không có chút bổ ích nào.”

“Có sắc thơm trước mặt là anh đây, em làm gì còn thời gian để nghĩ về chuyện khác, chỉ nghĩ mỗi…” Thấy ánh mắt sắc bén của Lộ Thượng, lời nói phía sau Vi Tưởng không dám nói, trực tiếp im miệng. Chẳng qua cô ngược lại sẽ nói sang chuyện khác: “Lộ giáo sư, em có một vấn đề muốn hỏi anh.”

Nghe cô cứ một câu Lộ giáo sư, hai câu cũng Lộ giáo sư, sắc mặt Lộ Thượng âm trầm: “Làm sao vẫn còn gọi Lộ giáo sư? Em là bạn gái anh, chẳng lẽ không nên kêu tên anh sao?”

“Hắc hắc, người ta quen rồi. Nói xem không phải ban đầu anh định sẽ không gặp em sao? Tại sao bây giờ lại đợi gặp em, thậm chí còn đồng ý ở bên em?”

“Đến bây giờ vẫn không có dự định gặp em.” Lộ Thượng không khách khí trả lời.

Thấy Vi Tưởng bĩu môi mất hứng, Lộ Thượng không nhịn được cười: “Nhưng mà cũng không nỡ lòng cự tuyệt em nữa, sợ em đau lòng.”

Câu này còn tạm được.

Đang muốn hỏi tiếp, bên tai cô lại truyền đến từng câu từng chữ mà Lộ Thượng bổ sung.

“Vi Tưởng, em đã đi 99 bước rồi, phần còn lại cứ để anh đi là được.”

Nhìn ánh mắt kiên định của anh, Vi Tưởng vừa cảm động vừa ngọt ngào nhào vào trong ngực Lộ Thượng.

Giờ khắc này, trong lòng cô vô cùng ấm áp.

Tại sao hôm nay người đàn ông nhà cô lại bỗng nhiên mở mang trí tuệ vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi