VỊ ĐẠO

Có những chuyện đã qua nhưng mỗi lần nhớ lại người ta vẫn bất giác khẽ rùng mình. Bởi lẽ điều đó quá đáng sợ.

Đường Vân Thanh bị dồn vào bức tường trong hẻm nhỏ, đôi môi bị chặn lại không còn lối thoát nào, trong lúc đó y cũng chẳng biết mình thế nào, có thực sự muốn hắn buông ra hay không nữa.

Thiệu Đồng Bản thương yêu say đắm nhìn vào mắt y, tại sao nhiệt huyết trong đó đã vơi đi hết một nửa "Vân Thanh, anh xin lỗi!"

Y khi đó đột nhiên khựng người lại, muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời, đôi môi run rẩy theo từng động tác của hắn, run rẩy đó không phải sợ hãi cũng không phải mềm lòng, chỉ là thoát không ra mớ cảm xúc lẫn lộn đáng sợ này.

"Có thể để yên cho tôi hay không?" y mỉm cười nhìn hắn, đôi tay nhẹ nhàng tách hắn ra khỏi mình. Cự tuyệt rõ ràng như vậy, hắn đáng tiếc không có ý muốn buông tay, mặt dày giả vờ không hiểu lòng y, một lần lại đến một lần nắm lấy cổ tay gầy đó.

Thiệu Đồng Bản khẽ chau mày, đôi mắt sâu không đáy hướng Đường Vân Thanh dường như cầu khẩn, dường như gục ngã "Tại sao lại không thể, rõ ràng em..."

"Ích kỷ!" nói ra được câu này, lòng của y cũng đã nhẹ nhõm được phần nào, bất quá thanh âm run rẩy nơi cổ họng không cẩn thận bật ra.

Cả hai chìm trong im lặng, trước mặt là một mảng mờ mịt như sương mù che phủ, hắn mệt mỏi, thất vọng còn có tức giận vì y đã không còn như trước, vượt ra khỏi giới hạn, hắn không còn có thể quản được nữa. Còn y cũng bất ngờ về bản thân hôm nay, nhưng như vậy cũng thật tốt, nói ra rồi trong lòng không còn gì cả, kể cả khi phải bỏ lại một khoảng trống lớn như vậy giữa hai người y cũng không ngại.

Kể từ hôm đó, cái ngày mà hắn đem thiếu niên kia về nhà, trực tiếp một phát bóp nghẹn trái tim y, đúng vậy, kể từ thời khắc đó, y đã không muốn liên quan gì đến hắn nữa. Chỉ trách bản thân không có biện pháp quên được con người này, mỗi lần nhìn thấy hắn tim sẽ không tự chủ lạc đi một nhịp.

Đường Vân Thanh quay đầu đi về phía đại lộ, vô tình lúc quay đầu nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hắn, y âm thầm nghe được tiếng con tim mình vụn vỡ, lần này thực sự tan nát cõi lòng thật rồi, con người này y biết rằng hắn chắc chắn sẽ không vì bất kỳ ai mà hạ mình dây dưa.

Cũng tốt, thà rằng như vậy giải thoát cho cả hai...

"Vân Thanh..."

Không quay đầu lại, đã tự nhủ rằng sẽ không quay đầu lại "Anh... nên quay về đi!" y đã không làm được.

Thiệu Đồng Bản bật cười, hắn gọi to tên y rồi gục ngã khụy gối xuống đường, âu phục thẳng tắp sang trọng chẳng mấy chốc bị vấy bẩn.

"Vân Thanh, Tiểu Thanh, sao em nỡ tuyệt tình như vậy! Khi đó cũng là..." hắn dừng lại, nhìn theo bóng lưng y, điều khó nói vẫn là không thể dùng ngôn từ bình thường nói ra.

Đường Vân Thanh hừ nhẹ "Cũng là cái gì...?"

"Có thể em không muốn nhớ tới, nhưng lúc đó, em đã từng hứa rằng sẽ ở bên cạnh anh, cùng anh sống như vậy cho đến cuối đời!"

Y giật thót, có sao? Y đã từng nói với hắn những câu như vậy sao?

"..."

Hắn biết y không nhớ gì, tuyệt vọng dâng trào trong đáy lòng, cảm giác mất mát làm cho hắn cực kỳ sợ hãi "Em không nhớ được, buổi chiều hôm đó, sau khi tan chợ, em dẫn anh tới bãi sau biển ở tiểu trấn..."

Cái kia... "Anh làm sao biết được chuyện đó?" y tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

Thiệu Đồng Bản nhìn thấy y kích động như vậy liền nói tiếp "Anh lần đó lúc đuổi theo em bị xe đụng trúng, toàn bộ..." hắn không đủ kiên nhẫn để kể chi tiết nữa "Tóm lại quá khứ, hiện tại anh đều nắm rõ. Anh cũng biết rằng, người cần anh chính là em, người anh cần cũng chỉ có duy nhất một người là em."

Ý thức được khóe mắt mình đã cay cay, Đường Vân Thanh nhanh chóng quay lưng về phía hắn "Đừng nói nữa, hiện tại, tôi mệt mỏi..."

Cường ngạnh đối với y không kết quả, ôn nhu của hắn y cũng xem không ra gì, phen này thực sự đã chạm tới giới hạn của hắn thật rồi.

Không nói thêm lời nào, Thiệu Đồng Bản trực tiếp hạ một quyền lên gáy y, chớp mắt thiếu niên đã bất tỉnh nhắm nghiền mắt lại.

Hắn cũng đau lòng, nhưng còn biện pháp nào khác hay hơn sao? Đem ái nhân đang nằm trọn trong vòng tay mình bồng tới chỗ đậu xe, đặt y vào ghế lái phụ rồi một mạch chạy ra bến cảng.

Mục đích của Thiệu Đồng Bản không cần nói ra, ai cũng đều có thể biết.

Hắn muốn cùng y ôn lại cái gì đó đã từ lâu rồi họ đánh mất, hắn muốn bù lắp khoảng trống kia. Cơ bản Thiệu Đồng Bản hắn thèm khát thứ tình yêu như trước kia của Đường Vân Thanh, ham muốn đến phát điên.

Hắn nghĩ thầm trong bụng, nếu y còn cự tuyệt, có lẽ hắn sẽ không ngại gϊếŧ chết y, đem thịt của y toàn bộ ăn sống, có như vậy cả hai mới vĩnh viễn ở cạnh nhau không một khắc chia rời.

Trên môi, nụ cười của hắn nở ra, không có chút ý cười, chỉ có tia lãnh khốc vô cùng đáng sợ, khiến cho Đường Vân Thanh vừa mơ màng tỉnh giấc vô tình nhìn thấy, không rét mà run. Y chọn cách giả vờ tiếp tục ngủ.

Vòng tay ấm áp mà y vẫn luôn mong muốn được tựa vào nay biến thành ác mộng mà y muốn thoát cũng không có lối ra...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi