VỊ ĐẠO

Đã gần một tháng đội cảnh sát biển liên tục truy tìm tin tức của người thừa kế tập đoàn Diamond nhưng không có tin tức gì.

Tạp chí thời trang đăng tải hình ảnh của một gương mặt mới, cực kỳ đẹp trai, cực kỳ ưu tú, ai đó xem xong mắt trợn trắng kinh ngạc

Thiệu Hùng ném cuốn tạp chí lên bàn rống giận "Mày giải thích xem thằng nhãi đó là ai!"

Tên kia bị dọa tới mặt biến sắc không còn giọt máu "Đại đại đại đại... đại ca! Em... em em... không thể nào! Rõ rành chính tay em đẩy nó xuống biển!"

"Vậy mày xem tao là tên hồ đồ sao!"

"Ý em không phải vậy, đại ca, anh phải tin em!"

Thiệu Hùng chau mày tức giận, xoay ghế tựa nhìn ra cửa sổ ở trước mặt "Việc này không hề dễ dàng như ông tưởng!"

"Tìm nó về đây!"

"Tuân mệnh đại ca!" gã chạy nhanh nhất có thể ra ngoài vì chỉ cần ở lại thêm giây phút nào nữa sẽ có chuyện không may xảy ra với gã.

Ở thôn nhỏ ven biển, cuộc sống vẫn như mọi ngày diễn ra, Thiệu Đồng Bản có việc làm ổn định rồi, là ngồi bán mớ cá lẻ còn sót lại sau mỗi lần Đường Vân Thanh đem giao cho nhà hàng lớn ở thành phố bên kia biển.

Có lẽ nhờ vào nhan sắc của cả hai, cá bán hết rất nhanh, người mua đa số là phái nữ, nói chính xác hơn là chỉ có mấy cô mấy thím tới ủng hộ. Mỗi lần bán xong hai người vừa đếm số tiền thu được vừa cười ngốc, sau đó đi lòng vòng chợ mua thức ăn về nấu một bữa thịnh soạn.

Mấy thím ở chợ cũng rất dễ thương, nói chuyện dễ chịu vui vẻ, còn bán rẻ cho họ. Thiệu Đồng Bản từ khi nào biết trả giá, trả đến nỗi mấy dì lớn tuổi phải chịu thua cười khổ bán cho hắn.

Tới nay, Đường Vân Thanh mới biết thì ra Thiệu Đồng Bản có nhiều tài lẻ tới vậy. Hắn rất sáng tạo, cái gì cũng có thể chế tạo, ví dụ như lưới đánh cá của y, hắn chỉ cần nhìn lướt qua liền có thể ghi nhớ mỗi lần rách hắn liền giúp y đan lại.

"Baba! Nhìn gì vậy? Mau ăn đi, baba rất thích món này mà!" Thiệu Đồng Bản thấy y thơ thẫn nhịn không được lên tiếng, gắp vài miếng măng tây vào chén cho y.

Đường Vân Thanh hạnh phúc mỉm cười "Cảm ơn! Con làm sao biết baba thích món này a?"

Hắn gãi đầu cười "Vì con để ý baba toàn gắp món này, còn thịt cứ đẩy sang chén của con!"

Y lại cười, nam nhân này nói hắn ngốc cũng không phải, hắn thật ra chỉ là có tư duy của một đứa trẻ thôi, bất quá, đứa trẻ này có quá thông minh rồi không! Nhưng trẻ con vẫn là trẻ con, hắn không biết y không ăn thịt mà ăn măng tây là vì y nhường cho hắn

"Đúng rồi! Tiểu Bản thật tinh ý nha! Baba thích ăn măng tây a!"

Thiệu Đồng Bản chau mày, vô tình bàn tay hắn có chút thô ráp chạm vào da mặt mềm mịn như lụa của y, ánh mắt có gì đó rất kỳ quái "Nhìn baba kìa, mặt tái xanh, mặc dù thích ăn măng tây nhưng baba cũng phải ăn thịt vào, nhìn baba như vậy Tiểu Bản thật thương tâm a!"

Hai má Đường Vân Thanh bất giác đỏ lên, y ngại ngùng cúi đầu "Ân! Baba biết rồi! Con mau ăn cơm đi, đồ ăn nguội cả rồi!"

Hắn ngoan ngoãn gật đầu, lập tức liên tục lùa cơm vào miệng nhai nhồm nhoàm, y nhịn không được bật cười "Từ từ nào! Nghẹn bây giờ!"

Hắn nhe răng cười hì hì rồi lại nhai cơm.

Đường Vân Thanh vừa nhìn hắn ăn vừa suy nghĩ, thượng đế ban cho y nam nhân này không biết là có ý gì, nhưng y dường như đã quen với cuộc sống có hắn, sau này khi hắn tìm lại được gia đình của mình rồi y phải làm thế nào.

Hướng ánh mắt thê lương nhìn Thiệu Đồng Bản, Đường Vân Thanh bi thống cúi đầu để tóc mái che mất nửa khuôn mặt cho hắn không thấy được y đang buồn bã đến cỡ nào.

Đêm đó, lúc chuẩn bị ngủ khi đang nằm cạnh nhau, đột nhiên Thiệu Đồng Bản quay sang ôm lấy eo Đường Vân Thanh, thì thầm vào tai y

"Baba!"

"Ân?"

"Con có chuyện muốn hỏi!"

Y mỉm cười xoa xoa tay hắn đang đặt trên bụng mình "Con nói đi!"

Thiệu Đồng Bản chau mày "Baba... baba có yêu con không?"

Y giật mình, sau đó nghĩ là hắn hỏi chuyện yêu mến đơn thuần chứ không phải là tình yêu, không chút bối rối y gật đầu "Đương nhiên, baba yêu con nhất!"

"Baba hứa đi!" hắn bộc lộ bản tính trẻ con, bắt y móc tay hứa với hắn

Đường Vân Thanh cười khổ đưa ngón tay út móc lấy ngón tay của hắn "Như vậy được chưa!"

Hắn hài lòng ôm chặt lấy y vào trong ngực, thở một hơi dài "Ân, vậy được rồi, sở dĩ con hỏi như vậy là vì mấy a di kia cứ dòm ngó baba, con không thích!"

"Nhóc con, con đúng là... baba sao có thể bỏ mặc con chứ, đừng lo!"

Hắn không nói thêm gì nữa, nắm lấy tay y đưa xuống chỗ kia, lo âu hỏi "Baba, nơi này của con rất khó chịu!"

Đường Vân Thanh giật bắn người, ngồi bật dậy vành tai đỏ ửng, khuôn mặt như muốn xuất huyết tới nơi "Con...Con..."

"Baba, phải làm sao đây, con bị như vậy lâu lắm rồi, mỗi lần nhìn thấy baba cười, liền... chỗ đó liền cứng, lại còn nóng!!"

Đúng là dọa cho y một phen sợ chết khiếp "Ba...baba... ân, được rồi! Con cứ nhắm mắt lại ngủ đi, có lẽ không sao đâu!"

Hắn nắm chặt tay y, đôi mắt long lanh như sắp khóc tới nơi "Phải làm sao đây, con thực sự rất khó chịu!"

"Vậy trước kia con làm sao?"

"Con... Con chạm vào nó một lúc sau sẽ hết!"

"Vậy... Vậy..."

"Baba giúp con xoa xoa nó đi!"

Đường Vân Thanh sững sốt, hét toáng lên "Không được!"

"Baba... con..." hắn khổ sở nhìn y.

Không còn cách nào khác, y đứng dậy đi tới bàn gỗ ở bên cạnh ngồi xuống, giả vờ giận dỗi "Còn nói nữa baba sẽ giận a!"

Thiệu Đồng Bản tiến tới gần thì thào lay lay vai y "Baba, Tiểu Bản biết sai rồi, con xin lỗi!"

Nghe thấy hắn nói câu đó loại giọng điệu đáng thương như vậy, lòng y liền mềm nhũn "Trễ rồi, ngủ thôi!" lúc quay lại giường, y rút kinh nghiệm không dám để hắn nhìn thấy mặt mình, quay lưng về phía hắn.

Thiệu Đồng Bản tưởng y đã nổi giận thật cứ mải lí nhí bên tai y "Baba, con xin lỗi! "

Đường Vân Thanh hừ nhẹ, đem chăn đắp lên người, không quên giúp hắn phủ chăn, nghiêm giọng nói "Con còn không ngủ ngày mai nhất định dậy không nổi!"

Cả hai im lặng ngủ không được nhưng không ai nói tiếng nào, tới khi trời gần sáng mới chìm vào giấc ngủ.

(Biếи ŧɦái! Biếи ŧɦái! Là tuôi biếи ŧɦái hay ảnh công biếи ŧɦái, tuôi k biết nữa:))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi