VÌ EM LÀ DUY NHẤT! NÊN NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀ EM


Vì ở Vũ Xuyên không có quá nhiều việc để làm, cô sắp chán chết đến nơi rồi, hay là đến Bắc Lộ Thành tìm mẹ của Doãn Thư một chuyến nhỉ? xem ra bà ta vẫn không biết cô còn sống.

Doãn Từ Ân khé nhếch mép cầm điện thoại lên, lướt lướt đến dòng Ninh Ninh thì ấn gọi một cái, trò vui thì không thể thiếu bạn thân được, dù sao Kỷ Thư Ninh đi theo cũng vô cùng thú vị.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã trả lời bằng giọng điệu ngao ngán “ Alo cậu còn biết gọi cho tớ sao? ”
“ Đi đánh bạc không? ” Doãn Từ Ân mỉm cười thông thả phun ra một câu mà khiến Thư Ninh sốc đến tận óc.

“ Ở đâu? ”.

“ Bắc Lộ Thành.

Chuẩn bị đi 15 phút nữa đến đón cậu ” Doãn Từ Ân đứng bật dậy cầm áo khoác tắt điện thoại.

Bước chân thon dài rời khỏi phòng làm việc, thật tiện khi Hạ Bắc Sâm rời đi cùng Doãn Thư nếu không cô đừng hòng rời khỏi Vũ Xuyên, anh chắc chắn chặt chân cô mất.

Lục Bạch Tử hiện tại đang ngồi xem những đơn kiện, sau đó còn tìm chút thông tin báo ch Doãn Đạt nếu không ông ta sẽ lại nghi ngờ.

Chiếc Bugatti rời khỏi Vũ Xuyên thì điện thoại của Hạ Bắc Sâm đã vang lên tin nhắn.


Anh đang đưa Doãn Thư về lại Doãn Thị, nghe nói cô ta sẽ làm ở đây tương lai cũng thừa kế công ty của gia đình.

Nhưng mà cô ta còn tương lai hay không anh đây không chắc.

Đến trước Doãn Thị, Doãn Thư đưa mắt nhìn anh, cô ta yểu điệu lên tiếng “ Bắc Sâm! anh không vào trong gặp ba em sao? ”.

“ Anh còn có việc ở Vũ Xuyên phải về giải quyết, hôm khác sẽ đến gặp ba em ” Hạ Bắc Sâm không nóng không lạnh thái độ nhàn nhạt không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì đối với Doãn Thư.

“ Anh dạo gần đây cũng không đến tìm em ” Doãn Thư gương mặt giận dỗi nhìn anh, nhìn thật đáng thương.

Nhưng vơi Hạ Bắc Sâm thì anh thật buồn nôn quá đi mất, phải tống cô ta đi thôi nếu không anh sẽ chết vì buồn nôn, chiếc Porsche này còn sử dụng không thể tùy tiện làm bẩn được.

“ Được rồi! anh sắp xếp xong công việc sẽ đưa em đi chơi ” Hạ Bắc Sâm nở nụ cười nhạt nói với cô ta.

Lúc này cơ mặt của Doãn Thư mới giản ra mà gật đầu, cô ta xuống xe đứng vẫy tay chào tạm biệt anh, anh cũng vẫy vẫy tay nhưng sau khi rời khỏi Doãn Thị thì sắc mặt liền thay đổi.

Dứt khoát cởi bỏ áo vest trên người quăn vào thùng rác ven đường, vì anh cảm thấy Doãn Thư rất bẩn, ngay cả cô anh còn không cho động vào cô ta vì sợ tay cô sẽ bẩn, bây giờ còn phải đi rửa xe.

Cmn phiền thật.

Kỷ Thư Ninh nhìn Doãn Từ Ân ánh mắt nghi hoặc, thật không ngờ cô còn biết lái xe, đã vậy còn lái Bugatti nữa cơ chứ, bình thường thấy cô ăn còn chẳng dám ăn phải tiết kiệm từng chút.

Vậy mà bây giờ nhìn xem xe cũng là Bugatti chứ không phải loại đại trà ngoài đường của Bạc Thành.

“ Doãn Từ Ân từ khi nào cậu lại giàu có như vậy hả? ” Kỷ Thư Ninh nhìn cô ánh mắt vô cũng nghi ngờ.

Nhưng cô lại rất bình thản, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì chỉ mỉm cười phun ra một câu xanh rờn “ Hạ Bắc Sâm rất nhiều tiền ” cô chỉ mới tiêu một tí có đáng là gì chứ, dù sao anh cũng không tiếc với cô bất cứ thứ gì mà.

Chưa kể lúc trưa đi ăn, anh còn ra mặt bênh vực Doãn Thư trước ánh mắt của rất nhiều người, suýt chút thì cô tức đến ọc máu ra ngoài, chiều nay cô về trễ cho Hạ Bắc Sâm chết đói để xem anh còn giúp kẻ thù không.

Còn nói cái gì mà xà phòng hết rồi sợ tay cô bẩn, tiền anh mua cả xưởng sản xuất xà phòng còn được, cái đó chỉ là biện minh.

“ Ồ ” Kỷ Thư Ninh ồ một cái.


“ Nhóc con tham tiền ”
Doãn Từ Ân “!.


Hai người họ, một người xinh đẹp thanh cao, mang theo chút dịu dàng lại có chút lạnh lùng, người kia lại mang nét đẹp lạnh lùng pha một chút nhí nhảnh năng động.

Cũng may đồ của Kỷ Thư Ninh cô mặc vừa, nên vừa nãy đến đã tiện tay thay một chiếc quần bò đen, áo crop top đen cùng với áo da khoác bên ngoài, trên đầu đội chiếc nón lưỡi trai.

Giây phút cô bước vào cùng Kỷ Thư Ninh thì người bất ngờ không phải là khách ở đó, người bất ngờ là Hoằng Tháo.

Cmn chị dâu đến đây làm gì vậy? chẳng lẽ biết Bắc Lộ Thành là của Anh Hạ rồi? Nghĩ đến đó anh ta liền cầm điện thoại gọi ch Hạ Bắc Sâm.

“ Anh Hạ! Chị dâu đến Bắc Lộ Thành rồi ”.

Hạ Bắc Sâm “!.


“ Để ý cô ấy một chút ”.

Hạ Bắc Sâm dừng một chút rồi lên tiếng hỏi tiếp.

“ Hôm nay Doãn Phu Nhân có đến không? ”
“ Có ạ, hôm nay bà ta vẫn không thắng nổi ” Hoằng Tháo nhìn nhìn sòng bài qua lớp kính dài, người phụ nữ trung niên thua đến mức tức tối không thôi.


“ Ừ ” Hạ Bắc Sâm chỉ nói một chữ Ừ xong liền cúp máy.

Doãn Từ Ân nhìn thấy mẹ của Doãn Thư đúng thật là ở đây, bà ta hình như đang thua rất nhiều, còn chửi bới um xùm không kiêng nệ cái gì, người khác nhìn còn không biết đó là Doãn Phu Nhân của Doãn Gia đó.

Như vậy cũng quá mất mặt rồi.

“ Ây yo! Đây không phải Doãn Phu Nhân sao? chỉ thua vài ván mà chửi bới thế này thì còn ra thể thống gì nữa đây ” Còn chưa đợi Doãn Từ Ân lên tiếng thì Kỷ Thư Ninh đã lên tiếng trước rồi, thái độ diễu cợt nhìn bà ta không chút nể nang.

Đúng là bạn thân của cô mà, quá xuất sắc.

Bà ta nghe nói liền tức giận quay lại phía sau, sắc mặt u ám khó coi lớn tiếng mắng “ Mẹ nó mày là đứa nào dám hỗn láo như vậy hả? ”.

Lúc này Doãn Từ Ân mới nhìn bà ta, sắc mặt bình thản “ Chào Doãn Phu Nhân! Không phải bà quên tôi rồi đó chứ? ” cô còn giả vờ bày ra dáng vẻ buồn rầu nhìn bà ta.

Nhìn thấy Doãn Từ Ân bà ta liền giật mình trợn tròn mắt run rẩy không dám tin nhìn cô chằm chằm như đang chột dạ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi