VÌ EM LÀ DUY NHẤT! NÊN NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀ EM


Hạ Bắc Sâm cẩn thận bế cô vào phòng, anh ôm cô như cục bông nhỏ, Doãn Từ Ân nực nội khó chịu liền không chịu yên mà cứ cựa quậy.

Anh nhìn cô một lúc hai má ửng đỏ của cô thu hút ánh mắt của anh.
Anh cúi đầu hôn cô một cách dịu dàng, tay cũng không ngừng di chuyển, muốn đem cô nuốt vào bụng, muốn cô ở mãi bên anh vậy.
Doãn Từ Ân bị anh hôn cho tỉnh giấc, cô nâng mi mắt đưa tay vuốt v e gương mặt của anh, hai tay áp vào má anh nhìn anh mấp mấy môi nói.
“ Hạ Bắc Sâm! Tôi không thích anh đâu...!anh đáng ghét như vậy tôi không thích ”.
“....”
Anh cũng không tức giận, chỉ vén tóc cô ra phía sau “ Không thích là tốt rồi...!Bây giờ không thích, về sau nhất định cũng không được thích....”.

“ Có biết không? ” anh hôn lên mắt cô, tâm trạng cũng dậy sóng, hình như anh dùng cách nào để tách, dùng những thứ tốt nhất ngăn lại, nhưng hình ảnh đó nó thật sự đã ăn sâu vào tìm thức rồi.
Doãn Từ Ân khẽ gật đầu trong vô thức “ Anh đừng đi với Doãn Thư nữa...tôi...cũng không thích ” cô say xỉn thì cứ như con sam dính lấy người anh mãi không chịu buông ra.
Anh cũng thuận nước ôm hôn cô, cởi bỏ từng mảnh vải trên người cô, muốn khảm người con gái này vào cơ thể mình, anh tốn nhiều công sức, tính toán nhiều năm, nhưng anh lại không thoát ra được.
Cô chậm rãi đáp lại nụ hôn của anh, còn chủ động cởi bỏ từng cúc áo sơ mi của anh, Hạ Bắc Sâm sững người một chút sau đó lại mỉm cười mãn nguyện với hành động này.
“ Không đi với Doãn Thư nữa, từ ngày mai Doãn Gia cũng sẽ đi vào thời kỳ suy thoái, em có thể vui vẻ một đời về sau ”.
Anh mân mê cơ thể cô một lúc rồi, chậm rãi đi vào bên trong cô, dịu dàng, nhẹ nhàng, một chút thô bạo cũng không có, không như lần đầu anh còn phải dùng sức bây giờ như đang nâng niu cô trong tay chỉ sợ cô vỡ.
Bên dưới di chuyển chậm rãi ra vào bên trong cô, tay anh đan vào tay cô, cúi đầu gặm lấy xương vai xanh của Doãn Từ Ân, thèm khát mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể cô.
Mùi xạ hương của anh, cùng mùi hoa hoa hồng nhẹ nhàng trên người của cô khiến cả hai chìm đắm bởi hương vị của nhau.
“ Sâm Sâm...anh chậm lại đi ” Cô không chịu nổi sự ra vào liền nức nở dưới thân anh không thôi.
Hạ Bắc Sâm nghe cô gọi động tác cũng chậm rãi, anh cúi đầu cắn vào vành tai của cô thỏ thẻ “ Bé con! Tôi muốn em nhớ rõ...Hạ Bắc Sâm có thể tùy ý cho em lợi dụng, có thể giúp em trả thù...!Nhưng em tuyệt đối không được phải lòng anh ta có biết không? anh ta là người xấu, anh ta không tốt...Hạ Bắc Sâm không tốt ” anh gục đầu vào hõm cổ của cô, giọng ngày một nhỏ đi, như thể rất bất lực.
Nhưng Doãn Từ Ân nghe hết chỉ là vì rượu khiến cô trở nên mơ hồ “ Sâm Sâm rất tốt....!”.
“ Anh chậm lại...tôi không chịu nổi ” Cô ôm lấy đầu anh bên dưới anh vẫn ra vào không có ý định buông tha cho cô.
“ Ừm...bé con ” Anh nở nụ cười nhạt.
Hai người cùng nhau triền miên cả đêm, không ai nhớ nổi bọn họ đã nói gì, cũng không biết ý nghĩa là gì, đằng sau còn những gì ngay cả người trong cuộc cũng không rõ nữa.
Chỉ biết giây phút này, sự mơ hồ bao trùm lấy họ, cho một cảm giác chẳng còn gì ngăn cách nữa.

Anh phóng thích vào bên trong cô, cô mệt mỏi mà thiếp đi, Hạ Bắc Sâm lần này không dùng biện pháp gì, lý trí của anh đã bị nuốt chửng bởi khoái lạc, anh phóng thích rất nhiều vào bên trong cơ thể cô.
Kéo cô ôm vào lòng, cẩn thận đắp chăn cho cô, để cô dựa vào lòng mình, trời cũng đã hừng sáng rồi.
Xem ra hôm nay tận trưa bọn họ mới có thể đến công ty.
Nhưng mà cô có bước xuống giường được hay không thì anh không rõ, cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi mới an tâm nhắm mắt.
Doãn Từ Ân cô đê mê trong cơn mơ nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như trên di ảnh ở nhà bà ngoại, bà ấy nhìn cô mỉm cười, nụ cười của bà ấy vừa ấm áp lại dịu dàng.
Nhưng cô càng cố đi lại gần thì bà ấy ngày một xa khỏi cô, cô không chịu được chạy theo, tiếng còi xe vang lên cả cơ thể người đàn ông cùng người phụ nữ khác ở bên trong chiếc Maybach đầy máu.
Cô lại chỉ bất động không thể nhúc nhích, người phị nữ xinh đẹp kia nhìn cô, lúc này bà ấy chỉ khẽ xoa đầu cô một cái.
Nhưng lúc này Hạ Bắc Sâm đã tỉnh giấc vì cơ thể run rẩy của cô, anh cảm thấy trán cô túa mồ hồi cơ thể lại không ngừng run rẩy, chẳng lẽ vết thương bị nhiễm trùng sao?
Không thể nào trước khi ngủ anh đã thoa thuốc rửa vết thương rồi mà làm sao nhiễm trùng được?
Anh vạch chăn ra, không hề cảm thấy vết thương của cô có vấn đề.
Vậy tại sao Doãn Từ Ân lại run rẩy như vậy? gặp ác mộng sao?

“ Doãn Từ Ân! Doãn Từ Ân em sao vậy? ” Hạ Bắc Sâm lay lay cô, nhưng cô không mở mắt.
Doãn Từ Ân cầm lấy cánh tay anh, phải mất một lúc cô mới không run rẩy nữa, yên lặng ở trong lòng anh mà ngủ tiếp.

Hạ Bắc Sâm cũng thở phào ôm cô thật chặt, xem ra đợi khi đến công ty anh nói chuyện với Lục Bạch Tử một chút.
Cũng sẽ bảo Hoằng Tháo đi đòi nợ.
Còn Hoằng Tứ thì phải đi tìm Doãn Thư và Phương Bích để làm rõ một số chuyện.
Anh hôn lên má cô một cái rồi mới chậm rãi nói “ Doãn Từ Ân! Có phải...em cũng giống tôi không? ” rồi mi mắt khẽ nhắm lại mà đặt cằm lên đỉnh đầu của cô mà ngủ tiếp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi