VÌ EM LÀ DUY NHẤT! NÊN NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀ EM


Hạ Bắc Sâm đến công ty, nhưng việc đầu tiên lại là bước vào phòng làm việc của cô, nhưng vốn dĩ cô không đến công ty, anh nhíu mài có chút khó chịu, chẳng phải cô rời nhà từ sớm rồi sao?
Anh quay về phòng làm việc, liền gọi Trình Duyệt đến hỏi, bây giờ có quá nhiều chuyện xảy ra, hoàn toàn chệch hướng không giống ý định lúc đầu nữa.
“ Chị dâu cậu vẫn chưa đến công ty à? ” Hạ Bắc Sâm nhìn Trình Duyệt lên tiếng hỏi.
Trình Duyệt khẽ gật đầu, chậm rãi trả lời “ Từ sáng chị ấy đã gửi mail xin nghĩ rồi, hôm bay Lục Luật Sư cũng không đến ”.
Nghe đến đó thôi hàng chân mài của Hạ Bắc Sâm liền nhíu lại khó chịu, trong lòng sinh ra cảm giác nghi ngờ khó tả, cô không đến? Lục Bạch Tử cũng không đến hai người họ đi với nhau à?
Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng tiếng chuông vang lên một lúc lâu như vậy cũng chẳng có ai bắt máy.

Khiến anh vô cùng khó chịu thái độ của cô gần đây cũng rất lạ.
Thật lòng mà nói giữa anh và cô có quá nhiều khuất mắc mà không thể nói với nhau, giữa hàng tỷ người không phải muốn gặp được nhau là gặp, tất cả đều là duyên nhưng còn phận thì là do bọn họ quyết định.
Ở bệnh viện ngay tại khoa sản Doãn Từ Ân thẩn thờ một lúc sau khi nhận kết quả của chính bản thân mình, cái gì mà mang thai 6 tuần rồi? ngay cả cô cũng không nhận ra.
Bảo bảo đến như vậy cô biết làm sao đây?
Cả bệnh viện tất bật như vậy nhưng chỉ mỗi cô cảm nhận được thời gian ngưng đọng lại không hề trôi qua, rõ ràng thuốc tránh thai cũng đã uống mà? tại sao lại mang thai?
Liệu anh có chấp nhận đứa bé khi cô và anh chỉ là hôn nhân hợp đồng không? hay anh lại chối bỏ?

Trong đầu cô thật sự rất rối, ngay cả chính mình cô cũng không biết làm sao nữa.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Doãn Từ Ân lái xe đến quán thịt nướng cô gọi chai soju ngồi một mình uống hết ly này đến ly khác, điện thoại vang lên cô cũng không quan tâm mà nhấc máy.
Đầu óc quá mơ hồ.....
Bách Tâm Ly khi này đã vào được Đế Bắc, cô ta không những lục tung phòng ngủ của anh và cô ngay cả thư phòng cũng vào nhưng con dấu của Vũ Xuyên rốt cuộc ở đâu?
Cô ta viết nó không ở Vũ Xuyên vì Hạ Bắc Sâm là người cẩn trọng.
“ CMN sao lại không thấy ” Bách Tâm Ly chửi thề một tiếng.
Cô ta cắn móng tay khó chịu đi qua đi lại trong đầu vô cùng khó chịu.

Suy nghĩ có chút phức tạp, cô ta muốn Hạ Bắc Sâm thì tất nhiên phải loại bỏ Doãn Từ Ân như vậy cô ta mới có cơ hội.
Tiếng xe vang lên khiến cô ta giật mình nhìn ra phía cửa chính, chiếc Bugatti của Doãn Từ Ân đậu ở phía trước.
Doãn Từ Ân xuống xe cô nhìn thấy Đế Bắc sáng trưng liền nhíu mài, chẳng lẽ anh về rồi sao? nhưng chỉ mới bảy giờ tối mà? Hạ Bắc Sâm không về sớm như vậy đâu.
Ánh mắt của cô có chút men liền sắc bén hơn bình thường khi nhìn thấy Bách Tâm Ly đang đứng ở phòng khách, hình như bao nhiêu uất ức tức giận của cô đều hiện lên trước mắt của Doãn Từ Ân cô nhìn cô ta.
Nở nụ cười nhạt “ Đến chơi? hay đến tìm Hạ Bắc Sâm? ”.
“ Tất nhiên là đến chơi ” Bách Tâm Ly nhìn cô bình thản trả lời.

“ Ồ! không cần giấu tôi biết cô và anh ấy không có huyết thống, muốn đến với nhau thì đến đi ” Doãn Từ Ân dần dần bị men làm mất đi ý thức, cô nhìn Bách Tâm Ly một chút kiên dè cũng không có, bất quá cô và anh kết thúc hợp đồng về sau không liên quan đến nhau nửa.
Bách Tâm Ly nghe cô nói, cô ta liền hứng thú nhếch mép nhìn cô, cô ta tiến đến một bước mặt đối mặt với cô “ Doãn Từ Ân! Chị đúng thật là quá thông minh, nhưng lại không có chính kiến chưa gì đã mang cho tôi ”
Doãn Từ Ân nhìn cô ta, cô vốn dĩ quá mệt rồi không muốn đấu khẩu “ Tùy cô, dù sao tôi với Hạ Bắc Sâm cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng ” cô nói xong liền lướt ngang cô ta mà bước lên lầu.
Nhưng cô ta nghe cô nói liền sững lại xoay người kéo mạnh tay của cô một cái khiến cô đứng không vững mà xoay người toàn bộ hồ sơ khám bệnh trong túi xách cũng vì vậy mà rơi ra khiến cô nhíu mài.
Bách Tâm Ly buông tay cô ra, cô ta khom người cúi xuống nhặt từng tờ một lên, ánh mắt của cô ta đột nhiên loé sáng? mang thai sao? Doãn Từ Ân mang thai sao? đúng là chuyện lạ đó.
“ Doãn Từ Ân cô mang thai sao? ” Cô ta nhìn cô muốn chắc chắn liền hỏi.
Cô cũng không một chút nghi ngờ nhếch mép khinh bỉ nhìn cô ta “ Thì sao? tôi mang thai liên quan gì đến cô? ”.
Nhưng bước chân của Hạ Bắc Sâm đến cửa liền sững lại, anh đưa đôi mắt nhìn cô đang đứng đối diện Bách Tâm Ly bình thản trả lời.
Mang thai? Doãn Từ Ân mang thai sao? không thể nào đâu, chắc chắn không phải.

Sự bình tĩnh từ lúc ở Vũ Xuyên cho đến khi về Đế Bắc liền bị câu trả lời của cô đánh bay, bước chân nặng nề bước vào, ánh mắt của Hạ Bắc Sâm như quỷ satan nhìn lấy Doãn Từ Ân quát lớn “ DOÃN TỪ ÂN! Em nói mang thai sao? ”.
Lúc này coi mới nghe thấy giọng nói quen thuộc mà đưa mắt sang hướng khác, cô nhìn thấy Hạ Bắc Sâm cả người đen nhánh hình như vô cùng tức giận mà nhìn lấy cô.
“ Ừm! Sâm Sâm em mang thai rồi ” Cô gật đầu một cái chắc nịt không hề trốn tránh.

Ánh mắt của Hạ Bắc Sâm nổi đầy tơ máu anh đi đến kéo Bách Tâm Ly lùi lại, anh còn gặng giọng đuổi cô ta rời đi “ Bách Tâm Ly! Em về đi anh có chuyện ”.
“ Nhưng anh Hạ Hạ chuyện này.....” Bách Tâm Ly có chút kiên dè.
“ Đi mau ” Hạ Bắc Sâm quát lớn, ánh mắt vẫn ghim chặt vào người cô ở đối diện.
Bách Tâm Ly cắn răng rời đi, cô ta còn dậm chân một cái vô cùng khó chịu.
Doãn Từ Ân ngơ ngơ nhìn anh, cô nở nụ cười, nhưng nụ cười còn chưa duy trì bao lâu thì Hạ Bắc Sâm đã mạnh ray giữa lấy vai cô, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô mang theo sự nghi ngờ khôn siết khiến cô bừng tĩnh.
“ Sâm Sâm! ” Cô khẽ lên tiếng...
Hạ Bắc Sâm lớn giọng quát thẳng vào mặt cô như đang mất đi sự bình tĩnh “ CỦA AI? ”
Lúc này Doãn Từ Ân liền nhíu mài nhìn anh “ Anh nói gì vậy? của anh chứ của ai ”.
“ Không phải của tôi! Doãn Từ Ân em nói thật là của ai ? ” Hạ Bắc Sâm lắc đầu trong mơ hồ nhìn cô, ánh mắt phẫn nộ mang theo chút thất vọng tột cùng nhìn cô.
Cô gạt tay anh ra, ánh mắt khó chịu, đôi mắt màu hạt dẻ nhìn anh “ Em nói của anh! ”
Nhưng một người mang theo ánh mắt phức tạp của anh có thể tin lời cô nói sao? anh nhìn cô ánh mắt có chút đáng thương “ Doãn Từ Ân! Không phải của tôi chúng ta đến bệnh viện phá đi...PHÁ ĐI ” anh gầm từng chữ vào mặt cô.
Lúc này cho dù uống bao nhiêu thì cũng không khiến cô say được cô trơ mắt nhìn anh không dám tin.

Anh không chấp nhận bảo bảo sao? anh chối bỏ nó? còn muốn cô phá thai?
Anh là ác quỷ sao? ngay cả con mình cũng muốn bỏ nó đi? Doãn Từ Ân lắc đầu dùng sức lực cuối cùng đẩy anh ra khỏi mình cô nhìn anh chật vật, sau đó nhếch mép dáng vẻ khinh bỉ ánh mắt cũng vô cùng xa lạ phức tạp.
“ Hạ Bắc Sâm! Anh nói gì vậy? ” Cô nhìn anh.

Hạ Bắc Sâm kiên nhẫn nhắc lại “ Phá đi, nếu không chúng ta lập tức kết thúc ” ánh mắt của anh đỏ ngầu, ngay cả lý trí cũng không còn nữa mọi thứ như bị nuốt chửng.
“ Hạ Bắc Sâm! anh đừng thách em chúng ta ngay từ đầu chỉ là bản hôn nhân hợp đồng vốn dĩ không liên quan gì nhau cả ” Doãn Từ Ân cầm chiếc nhẫn cưới trên tay ném thẳng vào người anh một cái mạnh, chiếc nhẫn rơi xuống nền nhà kêu leng keng.
Cô không dám tin, thật sự không dám tin Hạ Bắc Sâm bình thường lại là loại người đáng ghét bỏ, là ác quỷ như vậy.
Hạ Bắc Sâm trợn tròn mắt không giữ được bình tĩnh, anh bóp chặt lấy cằm của cô hét lớn.“ Em nói lại xem? Doãn Từ Ân em nói lại một lần nữa xem ” anh chỉ là muốn doạ cô phá thai không ngờ cô lại như vậy.
Doãn Từ Ân nước mắt rơi xuống, ánh mắt ghét hỏ nhìn anh, hai tay cô giữ lấy cổ tay anh “ Hạ Bắc Sâm! Tôi nói chúng ta không liên quan.

Bảo Bảo là con của một mình tôi, tôi không cần anh nữa, chúng ta kết thúc đi ”.
Anh nhìn cô trợn tròn mắt, cánh tay cũng dùng lực, anh nở nụ cười nhạt “ Doãn Từ Ân! Cho dù thế nào em cũng đừng mong thoát khỏi tôi, tôi nhất định phải giam cầm em cả đời ” anh vô cùng phẫn nộ.
Cô nắm lấy cổ tay anh có chút khó thở “ Hạ Bắc Sâm! Tôi ghét anh, tôi câm hận anh, anh mau buông tôi ra, tôi không muốn liên quan đến anh nữa ” Cô vừa nói vừa hét lớn vào mặt anh.
Nhưng làm gì có chuyện anh buông tha dễ dàng như vậy, anh nhìn cô “ Không đâu! Doãn Từ Ân em phải ở bên cạnh tôi, cả đời của em phải ở bên cạnh tôi ” cánh tay anh di chuyển xuống cổ cô mà bóp lây.
Ánh mắt của Doãn Từ Ân ngày một căm ghét, cho đến khi cánh tay cô buông lõng, mi mắt không chớp mà khẽ nhắm lại, không dám tin, càng không muốn tin những thứ trước mắt mình, cô chẳng còn ý thức mà nếu kéo chỉ đành cùng bảo bảo xuống suối vàng.
Anh không cần đứa bé, vậy cô sẽ mang nó đi, không cần anh để ý đến nữa, anh đã khiến cô quá thất vọng rồi.
Hạ Bắc Sâm nhìn thấy cô không động đậy nữa liền buông tay ôm chầm lấy cô, anh như trẻ nhỏ vừa tỉnh giấc gọi tên cô, nhưng cô không đám, anh liền gấp gáp hô hấp nhân tạo cho cô.
Anh đưa cô về phòng, không ngừng hốt hoảng, ánh mắt lại hoảng loạn khi nhìn thấy cô bất động trên giường cho đến khi ngón tay cô khẽ động đậy anh mới buông tay cô ra, ánh mắt sắc bén nhìn cô không muốn tin.
Nhưng cô vẫn bình thản ở yên ắng trên giường mi mắt không hề động đậy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi