VÌ EM LÀ VỢ ANH

Thấy cậu con trai và cô con dâu ngồi xuống bàn ăn với vẻ mặt thiếu ngủ, Hà Dung Chỉ cười cười trách mắng con trai: "Tiểu Khiêm à, nhìn con bé là biết đêm qua nó vất vả thế nào, lần sau nhẹ một chút."

"Đúng vậy đúng vậy! Cha biết tinh lực con dồi dào, lại đang thời kì sung sức nhất, nhưng hãy nghĩ tới con bé một chút." Mạc Sùng Quang phụ họa.

"...." Mạc Thiệu Khiêm

Đúng là đêm qua thức trắng cả đêm thật, vì người nào đó nằm ở sofa cứ thỉnh thoảng lại trở mình trằn trọc, cô lo anh khó ngủ nhưng lại không dám mở miệng nói anh vào giường ngủ, sợ anh hiểu nhầm ý mình thì gay.

"Giai Kỳ, ăn xong thì lên thay quần áo, Thiệu Khiêm sẽ đưa con đi sắm một ít đồ mới. Không làm một lễ cưới hoành tráng đã quá là thiệt thòi cho con rồi." Hà Dung Chỉ thở dài.

"Không có đâu mẹ." Cô khẽ đáp.

"Đứa bé ngoan, con hãy coi như đây là nhà của mình, Thiệu Khiêm dám ăn hiếp con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ lập tức dạy dỗ lại nó."

"Vâng mẹ." Giai Kỳ cười.

- --

Cô với anh dừng trước một cửa hàng nhãn hiệu thời trang nổi tiếng Nodder's - chuyên quần áo cho giới thượng lưu, càng nhìn càng không ưng mắt.

"Không thích à?" Mạc Thiệu Khiêm ngó sang hỏi.

Cô lắc đầu.

Tổng Giám đốc nhẫn nhịn, dẫn cô đi liên tục mấy cửa hàng, lắc đầu, lắc đầu, rồi lại lắc đầu. Ngồi trong xe, mặt anh đen như đít nồi.

Nhận thấy tín hiệu nguy hiểm, Giai Kỳ vội vuốt lông: "Mạc tổng đẹp trai! Mạc tổng soái ca! Không phải tôi khó tính mà là mấy loại này không phải gu của tôi! Thật ra thì gu của tôi là những kiểu dễ thương màu sắc rực rỡ. À ờm...phiền ngài một lúc nữa, có được không?" cô thử thăm dò.

Mạc Thiệu Khiêm gật đầu, lái xe đi. Một lúc sau dừng lại một cửa hàng.

"WOAAAAA!!" Giai Kỳ mắt sáng như đèn ô tô. Ngắm hết bên này tới bên kia, chạy hết chỗ này tới chỗ kia, phấn khích không chỗ nào tả được.

Nhìn cô vợ nhỏ cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng ưng ý, Mạc Thiệu Khiêm thầm thở phào.

Cô hứng thú kéo tay Mạc Thiệu Khiêm, đi thử hết bộ này tới bộ khác.

"Anh xem! Có đẹp không? Đẹp không?" Giai Kỳ xoay xoay mấy vòng liền, quên luôn người trước mặt là ai, cũng thay đổi cách xưng hô.

Không nỡ từ chối ánh mắt chờ mong của cô, anh đành gật đầu: "Đẹp!"

"Woaa!! Thật ạ? Chị ơi! Lấy cho em bộ kia, bộ kia nữa!" Giai Kỳ cực kì hưng phấn.

Nhìn cô vui vẻ coi hết bộ này rồi thử hết đống kia, cái dáng nhí nhảnh đang ôm đồ chạy vào phòng thử, vừa đánh yêu vừa buồn cười.

Nửa tiếng sau thỏa mãn theo sau anh ra khỏi cửa hàng.

Người đàn ông tay xách túi lớn túi nhỏ, cô gái bên cạnh diện bộ váy màu hồng nhạt và trắng kết hợp làm Hà Dung Chỉ mắt tròn mắt dẹt, cô con dâu này đúng là quá đáng yêu rồi!!

"Tiểu Khiêm à, con có thấy không? Con bé thật sự rất rất dễ thương, nhìn chỉ muốn ôm ngay vào lòng! Mẹ của con rất có mắt nhìn đó!" Hà Dung Chỉ cười đắc ý, xoa xoa đầu Giao Kỳ.

Đương nhiên là anh thấy, cái khuôn mặt non nớt kia, hai má phúng phính, làn da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ cười, đôi mắt cong cong vừa trong vừa sáng, lại mặc thêm bộ váy kia nữa, vừa mềm mềm vừa đáng yêu, anh thật sự không kìm lòng được mà muốn ôm cô lên nhà trên nhấm nháp.

- ----

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi