VÌ EM MÀ ĐẾN

Editor. shpdarn

Có Thẩm Kỳ ở một bên hộ giá hộ tống, những ngày tiếp theo của Chu Tư Đồng ở Thẩm thị thực tập đều sóng yên biển lặng, không còn ai dám làm thiêu thân nhảy ra tìm chết.

Rất nhanh đã đến ngày 1 tháng 9, Chu Tư Đồng cũng kết thúc kì thực tập của mình.

Ngày 31 tháng 8, trước ngày khai giảng của Chu Tư Đồng một ngày, Đinh Thục Phân xin nghỉ buổi chiều trở về nhà, mua rất nhiều đồ ăn, làm một bữa cơm tối thật phong phú. Lại mua mấy chai bia ở quầy bán đồ dưới cổng tiểu khu, hai mẹ con cùng uống bia ăn đồ ăn.

Sai khi hai người uống được đến ly thứ ba, Đinh Thục Phân đứng dậy đi vào phòng mình, khi bà trở ra trên tay còn cầm một chiếc điện thoại di động.

"Đồng Đồng, nào, di động này là mua cho con." Đinh Thục Phân đưa ra điện thoại trong tay.

Chu Tư Đồng nhìn thứ trên tay bà, đó là loại mới nhất, hiện tại giá trên thị trường vượt quá 6000*.

(*) 6000 tệ ~ 20 triệu VNĐ

Chu Tư Đồng không nhận lấy, ngược lại nhíu nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Đinh Thục Phân: "Tại sao lại mua cái này? Quá đắt."

Đinh Thục Phân cứng rắn nhét điện thoại vào tay cô: "Hai ngày trước con cứ một hai phải đưa tiền lương thực tập hai tháng cho mẹ, mẹ suy nghĩ, muốn mua cho con một cái điện thoại."

Nói xong bà lại rót thêm một ly bia, sau đó duỗi tay lau nước mắt trên mặt: "Mẹ không văn hóa, không kiếm được bao nhiêu tiền, từ khi ba con ra đi mấy năm trước, mấy năm nay nhà chúng ta nghèo khó, khổ cho con. Hiện tại con đã đỗ vào đại học, hơn nữa còn là đại học A, mẹ rất vui, cũng muốn cho con những thứ tốt nhất. Không để con phải mất mặt trước bạn học."

Chu Tư Đồng nhìn Đinh Thục Phân. Rõ ràng bà còn chưa đến 40 tuổi, nhưng mấy năm nay cuộc sống gian khổ, trên mặt bà đã sớm lưu lại dấu vết của năm tháng tang thương, nhìn còn già hơn tuổi thật mười tuổi.

Chu Tư Đồng bỗng nhiên trong lòng đau xót.

Cô trầm mặc một hồi, đặt điện thoại trong tay mình lên bàn, thấp giọng nói: "Mẹ, con không thấy khổ."

Đây là lần đầu tiên cô gọi Đinh Thục Phân là mẹ, nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy gượng gạo.

Dừng một chút, cô lại nói: "Mẹ, về sau mẹ không cần làm hai ca đâu, quá vất vả. Chỉ cần làm một ca thôi, nếu không thân thể mẹ không chịu nổi đâu. Bây giờ con vào đại học rồi, có nhiều thời gian rảnh rỗi, con sẽ nghĩ cách nhân lúc đó kiếm tiền."

Lại ngẩng đầu, nhìn mẹ Đinh, ánh mắt kiên định: "Con tin cuộc sống về sau của chúng ta nhất định sẽ khá hơn."

Đinh Thục Phân nghe xong, trong lòng vừa chua xót, vừa vui mừng.

"Được, được, mẹ cũng tin tưởng những ngày sau này của chúng ta nhất định sẽ khá hơn. Nhưng mà Đồng Đồng, dù đã lên đại học nhưng nhiệm vụ chủ yếu của con vẫn là phải học hành thật tốt, chuyện tiền nong, đã có mẹ, con không cần nhọc lòng."

Nói xong lại cầm chai bia nâng ly với ly bia trước mặt Chu Tư Đồng: "Hôm nay mẹ thật sự rất vui, hai mẹ con mình phải uống thêm vài chén mới được."

Chu Tư Đồng không phản đối, cầm ly đang định uống, lúc này lại nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cô liền đứng dậy ra mở cửa, đến khi thấy được rõ ràng người đứng trước cửa, cô quay đầu nói với mẹ Đinh: "Là chú Lý đến."

Chú Lý mà Chu Tư Đồng nói đến là Lý Cường, là một cảnh sát nhân dân. Sự cố năm đó ở công trường của bố Chu Tư Đồng cũng có cảnh sát đến điều tra hiện trường, Lý Cường chính là một trong những người cảnh sát đó.

Tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy, nhưng Lý Cường đối với cái chết của Chu Văn Cường luôn có hoài nghi, chưa từng từ bỏ điều tra.

Theo như lời Lý Cường, năm đó Chu Văn Cường bề ngoài thì nói là trượt chân ngã chết, lúc ấy Đinh Thục Phân nói là trách nhiệm của bên phát triển dự án. Vì năm đó bên phát triển muốn đẩy nhanh tốc độ, nên nhà thầu yêu cầu tất cả công nhân ở công trường đều phải tăng ca làm thêm giờ, Chu Văn Cường vì thế mà quá mệt mỏi, cuối cùng mới trượt chân ngã chết. Nhưng Lý Cường qua quá trình điều tra phát hiện được, năm đó trước khi Chu Văn Cường chết tinh thần vẫn rất tốt, vốn không có dấu hiệu mệt nhọc, vậy nên sao có thể nói là do mệt mỏi quá độ nên ngã chết được? Hơn nữa chỗ Chu Văn Cường trượt chân ngã xuống cũng có che chắn có ánh sáng, như vậy có thể loại trừ khả năng vì trời tối ông bước hụt nên ngã xuống. Quan trọng nhất là, năm đó Lý Cường phát hiện được ở móng tay của Chu Văn Cường có một ít da và một sợi tóc không phải của ông. Chỉ là sau đó Lý Cường và đồng đội của mình đã đối chiếu DNA với tất cả nhân viên tạp vụ nhưng đều không khớp. Vụ án đến đây lâm vào cục diện bế tắc.

Mà kỹ thuật điều tra của năm đó không cao, độ khó lại lớn, trong cục giục phá án gấp, bên phát triển dự án muốn sớm ngày khởi công, nhà thầu không ngừng tạo áo lực với phía trên, cuối cùng một vị lãnh đạo tham công* đóng quan tài kết luận, nói Chu Văn Cường tử vong ngoài ý muốn, cũng chính là tự ông trượt chân ngã chết. Nhưng Lý Cường đối với án này vẫn luôn hoài nghi, mấy năm nay thường xuyên nghĩ đến chuyện này. Lại bởi vì thông cảm cho mẹ con Đinh Thục Phân hoàn cảnh đáng thương, nên thỉnh thoảng lại đến thăm hỏi mẹ con hai người, có khó khăn gì ông cũng sẽ hỗ trợ, cho nên mẹ con Đinh Thục Phân đều rất biết ơn ông.

(*) Tham công: đại loại là ham thành tựu, thành tích

Thấy Lý Cường đến, Đinh Thục Phân cũng vội vàng đứng lên. Lại kêu Chu Tư Đồng đi lấy bát đũa: "Cảnh sát Lý, chắc anh chưa ăn cơm tối phải không? Nếu không chê thì ngồi xuống đây tuỳ ý ăn một chút đi."

Lý Cường xua tay, nói mình đã ăn rồi: "Tôi biết Đồng Đồng ngày mai phải vào đại học. Cô như vậy cũng coi như khổ tận cam lai* rồi, tôi mới nghĩ đến thăm hai người, nói một câu chúc mừng."

(*) Khổ tận cam lai: có nghĩa là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.

Chu Tư Đồng lúc này đã cầm bát đũa sạch sẽ đến, mời Lý Cường ngồi: "Chú Lý, dù chú có ăn rồi mới lại đây thì giờ cũng phải ngồi xuống cùng ăn một chút mới được."

Thấy Lý Cường lại muốn xua tay, Chu Tư Đồng liền nói: "Chú Lý, nếu chú không ăn, vậy chính là chê mẹ cháu làm đồ ăn không hợp khẩu vị rồi."

Cô biết Lý Cường nhất định là chưa ăn tối.

Lý Cường là người tính tình thẳng thắn, nhiều năm như vậy làm cảnh sát, đến bây giờ hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chỉ là một cảnh sát nhân dân nho nhỏ. Vợ ông chê ông không có tiến bộ, năm trước đã bỏ đi với người ta, con cũng mang theo luôn, vậy nên hiện tại Lý Cường một thân một mình, trở về cũng chỉ có đèn đơn bếp lạnh, ai nấu cơm cho ông?

Mà Lý Cường nghe Chu Tư Đồng nói vậy, cũng đành ngồi xuống, cùng mẹ con hai người uống hai ly bia, lại nói mấy câu chuyện phiếm, sau đó cáo từ rời đi. Đinh Thục Phân và Chu Tư Đồng cũng dọn dẹp một chút rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau Đinh Thục Phân sáng sớm đã gọi Chu Tư Đồng dậy. Ăn bữa sáng, kiểm tra lại những đồ Chu Tư Đồng muốn mang đến trường, rồi hai người lên xe buýt đến đại học A.

Khi đến trường còn phải báo danh, nộp học phí các thứ lại là một phen lăn lộn, đợi khi xách vali đến ký túc xá đã là buổi chiều.

Ký túc xá một phòng bốn người, giường bên tay phải gần ban công đã có nữ sinh đang sắp xếp đồ đạc.

Chu Tư Đồng gật đầu chào hỏi: "Xin chào, mình là Chu Tư Đồng."

Nữ sinh kia cũng gật đầu chào lại cô: "Chào bạn, mình là Dương Vi."

Lại cười: "Sau này chúng ta là bạn cùng phòng rồi."

Dương Vi khi cười rộ lên bên má có hai lúm đồng tiền, trông có vẻ là người ôn hoà dễ gần.

Chu Tư Đồng chọn giường bên trái gần ban công, xách hành lí của mình đến. Mẹ Đinh vội vàng trải chăn, mắc màn cho cô.

Chu Tư Đồng muốn bà nghỉ ngơi, nói: "Mẹ, để lát nữa con làm là được rồi, mẹ nghỉ ngơi trước đi."

Vừa nãy phải báo danh, đóng học phí bà cũng mệt rồi.

Lại quay sang giới thiệu với Dương Vi: "Đây là mẹ của mình."

Dương Vi liền cười chào hỏi mẹ Đinh: "Chào bác gái ạ."

Đinh Thục Phân lúng túng trả lời: "Chào, chào cháu."

Có thể thấy Dương Vi là một cô gái có tính tự lập. Cô ấy không có người nhà đưa đến, tự mình đến đây thu xếp dọn dẹp.

Chu Tư Đồng cũng không để Đinh Thục Phân giúp mình: "Mẹ, những cái này con đều có thể thu dọn được. Mẹ ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi đi."

Đinh Thục Phân không chịu nghỉ ngơi, nói hôm nay bà đã đổi ca với đồng nghiệp, lát nữa còn phải về làm ca tối.

Chu Tư Đồng đưa bà xuống dưới ký túc xá, lại nói nói bà đừng làm hai ca như vậy nữa, bớt đi một ca, nhưng Đinh Thục Phân chỉ cười: "Con yên tâm, thân thể mẹ mẹ hiểu rõ, con cứ chuyên tâm học hành là được. Đến cuối tuần về nhà, mẹ làm món ngon cho con."

Chu Tư Đồng gật đầu đồng ý, sau đó nhìn bà rời đi.

Nhìn đến khi thấy bóng dáng gầy gò của bà biến mất ở ngã rẽ, Chu Tư Đồng cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

Cô đứng tại chỗ một hồi lâu, sau đó xoay người định lên cầu thang. Nhưng bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười gọi cô: "Tư Đồng."

Cô quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nhận ra là Thẩm Kỳ.

Anh mặc áo T-shirt cổ tròn màu xám, quần màu đen, một bộ quần áo đơn giản như vậy ở trên người anh lại vẫn có vẻ phong độ anh tuấn, lịch sự tao nhã.

"Sao anh lại đến đây?" Chu Tư Đồng hỏi anh, "Đến bao giờ thế?"

Sao cô lại không phát hiện ra.

Thẩm Kỳ cười nhạt đi về phía cô: "Hôm nay em khai giảng, tôi đến xem xem."

Lại đưa đồ trong tay cho cô: "Quà khai giảng, quà sinh nhật."

Chu Tư Đồng vừa nhìn, là máy tính bảng và một cái đồng hồ. Máy tính bảng thì còn được, nhưng cái đồng hồ kia vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ.

Chu Tư Đồng từ chối nhận: "Thẩm đại ca, cái này quá đắt, tôi không thể nhận được."

Thẩm Kỳ cười: "Không tặng không. Sau này đến sinh nhật tôi em cũng phải tặng quà cho tôi."

Anh vừa nói, vừa mở ra hộp đựng đồng hồ, lấy đồng hồ ra, tự mình đeo lên cổ tay trái cho cô.

Anh đứng gần như vậy, Chu Tư Đồng chỉ cảm thấy chóp mũi đều tràn ngập mùi hương trên người anh. Không hiểu sao lại cảm thấy tim mình đập bỗng nhiên đập thật nhanh, thình thịch thình thịch.

Trái tim Thẩm Kỳ cũng có chút nhảy nhót.

Cổ tay Chu Tư Đồng thon nhỏ trắng nõn, anh rất muốn nắm, nhưng lại không dám, chỉ có thể tranh thủ cơ hội đeo đồng hồ cho cô, ngẫu nhiên dùng ngón trỏ chạm một chút.

Nhưng một chút này, cũng khiến Chu Tư Đồng cảm thấy chỗ bị anh chạm vào dường như có dòng điện chạy qua. Cô đột nhiên rụt tay lại.

Cũng may đồng hồ đã đeo xong, nếu không nhất định đã rơi xuống rồi.

Thẩm Kỳ mặt không đổi sắc, giữa mắt mày vẫn là ý cười nhàn nhạt: "Ngày mai là sinh nhật mười chín tuổi của em, nhưng mai tôi lại phải đi công tác ở nước ngoài, là một hạng mục rất quan trọng, vậy nên xin lỗi vì không thể cùng em ăn sinh nhật. Cái này là quà sinh nhật sớm."

Chu Tư Đồng duỗi tay nắm lên cổ tay trái đang đeo đồng hồ, cúi đầu không nói gì.

Trái tim trong lồng ngực vẫn đang đập thật nhanh, còn không biết có phải mặt đã đỏ lên rồi hay không, tóm lại có chút cảm giác hơi hơi nóng lên.

Thẩm Kỳ thấy cô không nói gì, lại hỏi: "Em không để ý nếu tôi lên nhìn phòng của em chút chứ?"

__________________

Tác giả có lời muốn nói: Chức năng liêu muội* này của Thẩm đổng thế nào?

(*) Liêu muội: hấp dẫn, thu hút người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi