*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor. shpdarn
Thẩm đổng lần đầu tiên trong đời yêu cầu người khác mời mình ăn, hơn nữa còn nhất định phải là ở căn tin.
Chu Tư Đồng tỏ ra mình cũng rất bất đắc dĩ.
Vốn dĩ cô muốn mời Thẩm Kỳ ra tiệm cơm ngoài trường ăn, nhưng Thẩm Kỳ nói trước kia căn tin có món thịt chiên muối tiêu* rất ngon, đã nhiều năm rồi anh chưa được ăn, hiện tại muốn ăn. Nói xong lại đưa tay ra dắt tay Chu Tư Đồng, muốn cùng cô đến căn tin. Chu Tư Đồng vội né tránh, để tay ra sau lưng, không cho Thẩm Kỳ có cơ hội nắm tay cô.
(*) Thịt chiên muối tiêu Thẩm Kỳ cũng không cưỡng cầu, chỉ cười cười thu tay lại.
Cuối cùng hai người vẫn đến căn tin ăn cơm, lại còn thật sự gọi món thịt chiên muối tiêu rất ngon trong truyền thuyết kia.
Đúng là giờ cơm tối cao điểm, căn tin người đến người đi, bên trong cũng có không ít bạn cùng lớp của Chu Tư Đồng, lúc này vừa thấy cô ngồi ăn cùng một người đàn ông, hai người ngồi đối diện nhau, hơn nữa người đàn ông kia lúc nói chuyện với cô, ý cười trên mặt thật sự ôn nhu đến mức dường như có thể nhỏ ra mật, mọi người tự nhiên liền cho rằng người này là bạn trai của Chu Tư Đồng.
Chu Tư Đồng lớn lên thanh lệ, khí chất lại tốt, vốn trong lớp cũng có nam sinh có ý với cô, còn suy nghĩ sau này phải tiếp xúc với cô nhiều hơn, nhưng vừa thấy Thẩm Kỳ, mấy nam sinh trong đầu cũng chỉ có hai chữ.
Game over
Người đàn ông này dáng vẻ tuấn tú tuấn lại tao nhã lịch sự, cả người đều là khí chất nho nhã trầm ổn, bọn họ lấy cái gì mà so với anh? Còn vọng tưởng theo đuổi Chu Tư Đồng, dứt khoát đừng hy vọng.
Mà đây cũng chính là nguyên nhân Thẩm Kỳ một hai kiên trì phải cùng Chu Tư Đồng đến ăn ở căn tin.
Căn tin có nhiều người đến, tất nhiên sẽ có bạn học của cô, cho nên anh như vậy cũng vô hình trung tuyên bố chủ quyền của anh với Chu Tư Đồng.
Chu Tư Đồng là của anh, người khác đều đừng hòng nhớ thương.
Lúc nãy cảnh tượng Sở Khiêm chặn đường Chu Tư Đồng đã đánh một đòn mạnh lên Thẩm Kỳ, điều này cho anh biết rằng, thì ra cô gái nhỏ của anh ở trường cũng rất được hoan nghênh. Nhưng anh sẽ không cho phép lại có chuyện như vậy xảy ra.
Một bữa cơm Thẩm Kỳ ăn đến sung sướng thanh thản, Chu Tư Đồng lại ăn mà đứng ngồi không yên.
Tuy trước kia Thẩm Kỳ đối xử với cô cũng có lúc ái muội, nhưng đó đều là ngẫu nhiên lơ đãng ái muội một chút thôi, sau đó anh sẽ ngay lập tức thu lại, nhưng hiện tại, ánh mắt Thẩm Kỳ từ đầu đến cuối đều đặt trên người cô, cứ như keo dính vậy, cô dứt cũng không dứt ra được.
Cơm nước xong xuôi, khi ra khỏi căn tin thì bên ngoài trời cũng đã tối. Chu Tư Đồng hỏi Thẩm Kỳ: "Bao giờ thì anh về?"
Hiện tại cô không muốn lại ở cạnh Thẩm Kỳ nữa. Từ lúc nhìn thấy Thẩm Kỳ, trái tim cô vẫn luôn không chịu ở yên mà cứ đập thật nhanh, mặt cũng vẫn luôn nóng lên, Cô sợ nếu cứ tiếp tục bên cạnh Thẩm Kỳ một lúc nữa thì không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì.
Hiện tại trong lòng cô rất loạn, cũng rất bực bội, nên cô chỉ muốn né tránh.
Thẩm Kỳ nghe vậy hơi giật mình.
Vốn dĩ mọi chuyện đều đang phát triển theo những gì anh đã tính toán, chỉ cần qua ít ngày nữa, anh sẽ thổ lộ với Chu Tư Đồng, anh dám khẳng định đến lúc đó Chu Tư Đồng sẽ tiếp nhận tình cảm của mình, hết thảy đều xuôi chèo mát mái, nhưng không ngờ giờ đây Chu Tư Đồng lại nói lời lạnh nhạt với anh.
Rõ ràng lúc nãy cùng nhau ăn cơm, anh còn nhìn ra được cô đang thẹn thùng, hai má phủ lên một lớp đỏ hồng mỏng mỏng, nhưng sao bây giờ cô lại trầm mặt xuống rồi?
Thẩm Kỳ có chút đoán không ra suy nghĩ hiện tại của Chu Tư Đồng, vì thế anh mang theo vài phần cẩn thận hỏi cô: "Tối em có việc?"
Chu Tư Đồng cho anh thấy mấy quyển sách mình đang ôm, ngắn gọn trả lời: "Tôi muốn đọc sách."
Sau đó cô nói tạm biệt Thẩm Kỳ, không quay đầu lại, ôm sách rời đi.
Cô không về phòng, mà đi đến một toà nhà dạy học, tính tìm một phòng học yên tĩnh để đọc sách.
Trong phòng ký túc có mấy người Dương Vi thích xem phim truyền hình, lại còn thích thảo luận nội dung với nhau, quá ồn, không thích hợp đọc sách.
Nhưng đến lúc cô tìm được một phòng học không người rồi ngồi xuống, mở sách ra, mắt cũng rõ ràng là vẫn đặt trên trang sách, nhưng lại chẳng được chữ nào vào đầu.
Trong lòng cô thật loạn. Cô vẫn suy nghĩ về Thẩm Kỳ. Không hiểu Thẩm Kỳ rốt cuộc là có ý gì, cũng không hiểu chính mình loạn tâm như vậy là vì cái gì? Hay Thẩm Kỳ đối với tất cả mọi người đều ôn hòa chiếu cố như vậy, chỉ là do mình tự mình đa tình?
Cũng không biết cô cứ miên man suy nghĩ như vậy hết bao lâu, nhưng đột nhiên điện thoại trong tay "đinh" một tiếng, nhận được một tin nhắn WeChat.
Cô mở màn hình điện thoại lên chạm mở, là Thẩm Kỳ gửi tin nhắn. Chỉ có hai chữ, ngẩng đầu.
Cô không rõ nguyên do, nhưng vẫn ngẩng đầu lên.
Liếc mắt một cái đã thấy thân hình thon dài của Thẩm Kỳ đang tùy ý dựa lên khung cửa, hai tay khoanh lại trước ngực, cười ngâm ngâm nhìn cô.
Ánh sáng trắng của đèn huỳnh quang sáng choang làm người ta chói mắt, ngăn không được cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa.
Đang trong cơn choáng váng, Chu Tư Đồng nghe thấy giọng nói Thẩm Kỳ âm trầm như phát ra từ cổ họng, thanh âm dụ hoặc: "Lại đây."
Dường như có lớp giấy ráp cọ nhẹ qua đầu quả tim, tê dại một mảnh.
Chu Tư Đồng không tự giác nghe theo lời anh, đứng dậy trầm mặc đi qua.
Thấy cô bước đến, Thẩm Kỳ cúi người lại gần, vươn tay, chuẩn xác đem tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay mình. Sau đó anh nhấc chân đi vào phòng học, trở tay cửa phòng lại, áp người cô lên cửa, rồi lập tức cả người phủ lên.
Chu Tư Đồng bắt đầu giãy giụa, giận dữ hỏi: "Thẩm Kỳ, anh muốn làm gì?"
Thẩm Kỳ ngăn cô lại dễ như trở bàn tay, lại đưa tay vuốt ve gò má cô, nhẹ giọng nói: "Tôi không tin em không biết tôi muốn làm gì."
Ngay sau đó anh lại hạ âm thanh xuống hai phần, bàn tay vuốt má cô cũng càng thêm ôn nhu: "Đồng Đồng, tôi đang theo đuổi em, em có biết không?"
Chu Tư Đồng đang giãy giụa, nghe anh nói mấy lời này thì đều dừng lại.
Cô nhìn Thẩm Kỳ, hai mắt bởi vì kinh ngạc khiếp sợ mà hơi mở to.
Cô không nghĩ tới Thẩm Kỳ lại trực tiếp nói ra mấy lời này. Lúc nghe được câu nói này, cô vậy mà có một loại cảm giác như vừa trút được gánh nặng.
Thì ra không phải cô tự mình đa tình.
Mà lúc này Thẩm Kỳ đã cúi đầu xuống, chóp mũi chạm lên chóp mũi cô, nhẹ giọng hỏi: "Đồng Đồng, tôi có thể hôn em không?"
Hiển nhiên những lời này của anh tuy là đang hỏi Chu Tư Đồng, nhưng cũng không phải đang trưng cầu ý kiến của cô, bởi vì lời này vừa nói xong, anh đã dán môi mình lên môi cô.
Chu Tư Đồng lần đầu trải qua chuyện như vậy, cả người đều cứng lại, căn bản là không biết phải làm gì.
Thẩm Kỳ thấy cô không có ý phản kháng, vì thế anh bắt đầu chậm rãi hôn lên khóe môi cô, lại thấy cô vẫn không phản kháng, liền bắt đầu cạy ra đôi môi của cô, công thành đoạt đất.
Từng bước chậm rãi hôn môi, giống như kế hoạch lúc đầu anh bày ra cho Chu Tư Đồng, từng chút từng chút một chiếm đóng nội tâm của cô, bình tĩnh lý trí đến đáng sợ.
Nhưng về sau, tất cả những bình tĩnh lý trí đó đều không còn nữa. Anh nhớ đến trước đó, nhìn thấy Sở Khiêm chặn đường Chu Tư Đồng, nắng chiều rơi trên người thiếu nam thiếu nữ, giống như một đôi Kim đồng Ngọc nữ. Một màn như vậy đã kích thích anh, cũng hoàn toàn làm loạn bước tiếp theo của anh.
Vốn dĩ theo kế hoạch anh sẽ không thổ lộ với Chu Tư Đồng sớm như vậy, cũng sẽ không phải sớm như vậy đã hôn môi cô, nhưng hiện tại, cô gái nhỏ của anh vậy mà bị người khác nhớ thương, hơn nữa thoạt nhìn lại còn là một người xuất sắc như vậy. Anh cảm thấy mình thật khẩn trương. Mà người khẩn trương thì không để ý đến lí trí và phong độ.
Vì thế mà nụ hôn của anh càng sâu hơn, cũng càng mạnh mẽ hơn, dường như đang công khai biểu thị quyền chiếm hữu mà tàn sát bừa bãi trên môi, trong miệng cô. Hoàn toàn tương phản với vẻ bình tĩnh, kiếm chế thường ngày của anh.
Chu Tư Đồng hoàn toàn bị ngốc rồi. Cô không biết phản kháng, cũng không biết đáp lại, chỉ có thể bị Thẩm Kỳ đè trên cửa, mặc cho cơ thể anh ngày càng gấp gáp dán lên người cô, ở giữa là đôi môi nóng cháy một mảnh.
Thẩm Kỳ cắn cô, cô đau muốn chảy nước mắt. Mà cơn đau này cũng kéo lý trí của Chu Tư Đồng quay về, cô duỗi hai tay đẩy Thẩm Kỳ, nhưng lại bị anh tóm được, gắt gao đè hai tay cô lên cửa, tiếp tục hôn sâu hơn.
Chu Tư Đồng thật sự cảm thấy mình như sắp chết đi. Bị Thẩm Kỳ hôn như vậy khiến cô không thể thở được.
Nhưng cũng may, cuối cùng Thẩm Kỳ cũng rời khỏi môi cô, mà lúc này chân Chu Tư Đồng đều mềm nhũn cả, ngay cả đứng cũng đứng không vững, cả người như muốn trượt xuống theo ván cửa.
Thẩm Kỳ duỗi tay đỡ lấy cô, sau đó lại gắt gao ôm cô vào trong ngực mình.
Chu Tư Đồng tuy không thấp, nhưng không thể nghi ngờ Thẩm Kỳ dáng người quá cao, Chu Tư Đồng bị ôm vào ngực như vậy, đầu chỉ cùng lắm là cao đến vai anh.
Nhưng chênh lệch chiều cao như vậy cũng vừa hay. Dựa vào lồng ngực anh, tai vừa lúc dán lên ngực anh, vậy nên cô có thể nghe được rõ ràng trái tim trong lồng ngực Thẩm Kỳ đang đập nhanh đến thế nào.
Hô hấp của Thẩm Kỳ cũng có chút không yên, nụ hôn vừa rồi quả thực có thể khiến người ta bị nghiện. Vì thế Chu Tư Đồng bị bắt dựa vào lồng ngực anh còn chưa kịp thở xong đã lại bị Thẩm Kỳ duỗi tay giữ đầu cô, cúi xuống hôn lên môi.
Chu Tư Đồng:......
Như vậy còn chưa đủ à? Nụ hôn đầu của người ta đều là đẹp như tranh vẽ, đến lượt cô, con mẹ nó toàn bộ đều như bị một con sói đói cắn xé vậy.
(Editor: Con sói này đã đói 28 năm rồi, chị thông cảm ?
) Chu Tư Đồng không nhượng bộ nữa, hung hăng cắn lại.
Tới luôn đi, mọi người cùng cắn nhau, ai sợ ai chứ.
Trong tai nghe được một tiếng kêu đau đớn, ngay sau đó là tiếng Thẩm Kỳ cười khẽ.
Anh buông ra đôi môi cô, đưa tay lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau môi mình một chút, xoá đi tơ máu kia.
Đôi môi anh vì vừa hôn xong mà trơn bóng, ánh nước, lúc đưa tay lên lau đi vết máu trên môi mình, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm, lại lộ ra vài phần ý cười sâu xa. Trong nháy mắt làm Chu Tư Đồng cảm thấy, người này thật bại hoại, thật âm hiểm, cùng với con người bình thường mang lại cho người cảm giác bình tĩnh lý trí vậy mà lại là cùng một người.
Chu Tư Đồng không hiểu sao có chút sợ hãi. Ánh mắt cô bắt đầu né tránh, quay đầu đi chỗ khác, không hề nhìn Thẩm Kỳ.
Nhưng Thẩm Kỳ lại đưa tay quay đầu cô lại, lại cúi đầu đuổi đến đôi môi cô, giống như đang trừng phạt mà khẽ cắn môi dưới của cô. Lúc cô đang nhíu mày anh lại ghé vào bên tai cô, thấp giọng nói: "Đồng Đồng, em chủ động cắn anh như vậy, anh rất vui. Còn nữa, em nhớ cho kỹ, đời này em chỉ có thể chủ động như vậy cắn mình anh thôi. Nếu em dám can đảm cắn bất kỳ một người nào khác, anh đều sẽ không bỏ qua cho em."
Chu Tư Đồng nghe xong càng sợ hãi.
Cắn hắn hắn còn vui vẻ, tên này là M à? Hơn nữa, hắn bá đạo như vậy, tính chiếm hữu còn mạnh như vậy......
Ánh mắt Chu Tư Đồng cũng dần dần tối xuống.
________________________
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm đổng như vậy đủ bại hoại chưa? (Editor: huhuuhu ngọt vỡi, Thẩm đổng nghiện hôn môi ?
)