VÌ EM MÀ ĐẾN

Editor. shpdarn

Cuối tuần Trần Oánh Oánh không có chuyện gì làm, cùng mẹ cô ta đi dạo trong trung tâm thương mại. Hai người vào cửa hàng mua mỗi người một cái túi, lúc ra cửa Trần Oánh Oánh liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Kỳ.

Khi nhìn thấy Thẩm Kỳ, Trần Oánh Oánh mừng rỡ. Thẩm Kỳ lớn lên tuấn mỹ, khí chất lại ấm áp, quan trọng nhất chính là anh hiện tại còn là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị. Một người đàn ông như vậy, quả thực là bạch mã hoàng tử trong mơ của mọi cô gái.

Nhưng giờ cô ta lại thấy "bạch mã hoàng tử" này đang nắm tay một cô gái, mà người kia lại chính là kẻ mà cô ta chướng mắt nhất, Chu Tư Đồng.

Trần Oánh Oánh ngây ra tại chỗ, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Thẩm Kỳ và Chu Tư Đồng tay nắm chặt tay đi bên nhau.

Tôn Thanh Nhu lúc này thấy Thẩm Kỳ, vội vàng tiến lên chào hỏi: "Thẩm đổng, không ngờ lại gặp được ngài ở đây."

Thẩm Kỳ khách sáo xa cách khẽ gật đầu với bà ta: "Bác Trần."

Vẻ mặt Tôn Thanh Nhu tràn đầy tươi cười: "Thẩm đổng gần đây chắc là bận lắm? Lần trước trước gặp ngài là ở tiệc sinh nhật của Tụng Viện......"

Một câu còn chưa nói xong, vẻ tươi cười trên mặt bà ta đã cứng lại. Vì bà ta nhìn thấy Chu Tư Đồng, còn thấy Thẩm Kỳ và Chu Tư Đồng đang nắm tay nhau.

"Đây, đây," Tôn Thanh Nhu trong lòng kinh ngạc, nụ cười khéo léo trên mặt cũng sắp không giữ nổi nữa, "Thẩm đổng, cô ta, hai người đây là?"

Thẩm Kỳ mặt mày mang ý cười nhìn Chu Tư Đồng, sau đó quay đầu nhìn thẳng vào Tôn Thanh Nhu: "Đồng Đồng là bạn gái tôi."

Tôn Thanh Nhu kinh ngạc đứng tại chỗ nói không nên lời.

Chu Tư Đồng là bạn gái Thẩm Kỳ? Vậy mà lần trước gặp cô bà ta còn mắng chửi, thiếu chút nữa là cho cô một cái tát.

Tôn Thanh Nhu lại nghĩ, khó trách lần đó Thẩm Kỳ thấy bà ta định đánh Chu Tư Đồng thì thái độ đối với mình cực kỳ lãnh đạm, thì ra Chu Tư Đồng là bạn gái cậu ta.

Công ty của chồng bà ta gần đây không mở được vòng vốn, bọn họ đang muốn dựa vào Thẩm thị, hiện tại vừa thấy Thẩm Kỳ trong cả hành động lẫn lời nói đều để ý đến Chu Tư Đồng như vậy, Tôn Thanh Nhu vội vàng tươi cười với Chu Tư Đồng, nói: "Chu tiểu thư quả nhiên thanh thuần động lòng người. Khó trách lần trước vừa gặp Chu tiểu thư một lần mà sau đó vẫn luôn nhớ mãi."

Lại cười nói với Thẩm Kỳ: "Thẩm đổng thật có mắt nhìn người."

Chu Tư Đồng mím môi không nói gì. Trong lòng suy nghĩ, chỉ sợ bà sau khi gặp tôi vẫn luôn nhớ rõ là bởi vì câu mắng người lần trước của tôi.

Thẩm Kỳ hiểu tính Chu Tư Đồng. Một cô gái nhỏ độc lập kiên cường, nói trắng ra thì không phải là một người biết xã giao, căn bản không thể làm được mấy chuyện như trong lòng ghen ghét nhưng trước mặt lại vẫn tươi cười trò chuyện, giả vờ giả vịt. Cho nên trường hợp như vậy đương nhiên phải để anh ra mặt.

Thẩm Kỳ cười khách sáo với Tôn Thanh Nhu, biểu tình bình thản nói chuyện với bà ta.

Trước mặt người ngoài anh chính là một người nhã nhặn lịch thiệp như vậy. Nhưng đây chẳng qua chỉ là một lớp mặt nạ mà thôi, chỉ khi ở trước mặt Chu Tư Đồng, anh mới có thể tháo lớp mặt nạ này ra.

Tôn Thanh Nhu vui mừng. Thẩm Kỳ khách sáo với bà ta, bà ta liền cảm thấy chuyện nhờ vả Thẩm thị là có thể trông cậy vào. Hơn nữa bà ta cũng Trần Lệ Vân cũng thân thiết, Thẩm Kỳ sao có thể không cho mẹ kế mặt mũi?

Nhưng Trần Oánh Oánh lại rất không vui. Cô ta cảm thấy Chu Tư Đồng rõ ràng cái gì cũng không bằng mình, nhưng vì cái gì mà bây giờ Chu Tư Đồng lại dễ dàng chiếm được rất nhiều thứ mà cô ta không thể có?

Nhiều năm như vậy cô ta theo Tôn Thanh Nhu bày mưu đặt kế tiếp cận Thẩm Tụng Viện, muốn cậu ta coi mình là bạn thân, nhưng Thẩm Tụng Viện lại nhìn mình khinh thường. Như vậy cũng thôi đi, vậy mà cố tình Thẩm Tụng Viện lại trở thành bạn thân với Chu Tư Đồng. Hay là nói đến Thẩm Kỳ, nhiều năm như vậy cô ta vẫn luôn chạy theo sau Thẩm Kỳ gọi hắn là Kỳ ca ca, cũng muốn hắn để ý đến mình nhiều hơn, nhưng Thẩm Kỳ lại đối với mình trước nay luôn nhạt nhẽo. Vậy mà hiện tại, Thẩm Kỳ cầm chặt tay Chu Tư Đồng, nói đây là bạn gái hắn. Khi nhìn Chu Tư Đồng, giữa mắt mày đều tràn ngập ôn nhu, dường như sắp tràn cả ra ngoài.

Trần Oánh Oánh trong lòng hoang mang, cho nên lúc Tôn Thanh Nhu kéo cô ta đến chào hỏi với Thẩm Kỳ và Chu Tư Đồng, cô ta cắn môi không nhúc nhích.

Chu Tư Đồng nhìn cô ta một cái, cũng không nói gì.

Cô và Trần Oánh Oánh học cùng trường, hai người bình thường ở trường cũng bắt gặp nhau vài lần. Nhưng lần nào Trần Oánh Oánh cũng kiêu ngạo như một con thiên nga trắng, ngẩng cao cái cổ ưu nhã thon dài của cô ta mà đi lướt qua cô, thỉnh thoảng liếc thấy cô thì ánh mắt đều tràn đầy khinh thường cùng khinh bỉ. Nhưng Chu Tư Đồng cũng không hề gì, trước giờ cô đều không để bụng xem người khác nghĩ thế nào về mình.

Nhưng Chu Tư Đồng cũng biết Trần Oánh Oánh ở trường xuôi gió xuôi nước. Dù sao cô ta cũng xinh xắn, lúc nói chuyện với người khác thì luôn nhỏ nhẹ, một người rất có mị lực. Bây giờ cô ta cũng đã là hoa khôi học đường của khoá cô. Mà hotboy học đường là Sở Khiêm. Có người tìm hiểu được hai người họ học cùng trường cấp 3, lại còn từng học cùng lớp, một hai gán ghép họ. Nghe nói bọn họ hiện tại cũng tương đối thân, đều là nhân vật phong vân trong trường.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến cô? Chu Tư Đồng lạnh nhạt quay đầu đi nhìn chậu cây hồng môn bên cạnh. Cô không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Cô không giỏi xã giao với người khác, nhưng Thẩm Kỳ có tiền có thế, linh hoạt mẫn tiệp. Cho nên dù toàn bộ quá trình Chu Tư Đồng một câu cũng không nói, nhưng Thẩm Kỳ vẫn khéo léo để Tôn Thanh Nhu không lúng túng.

Cuối cùng anh khách sáo cáo từ Tôn Thanh Nhu và Trần Oánh Oánh, nắm tay Chu Tư Đồng, hai người xuống siêu thị tầng một mua thức ăn.

Tôn Thanh Nhu nhìn bóng lưng hai người bọn họ, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Trần Oánh Oánh ở bên cạnh gọi bà ta: "Mẹ, chúng ta đi thôi."

Tôn Thanh Nhu quay đầu sang không vui nhìn cô ta: "Vừa nãy sao con không chào hỏi Thẩm Kỳ, và cả Chu Tư Đồng kia hả? Sao con lại không lịch sự như vậy hả, làm mẹ thật xấu hổ trước mặt Thẩm Kỳ."

Trần Oánh Oánh dẩu miệng: "Dựa vào cái gì mà con phải chào hỏi Chu Tư Đồng?"

"Con cái đứa nhỏ ngốc này," đầu ngón tay Tôn Thanh Nhu hung hăng dí lên trán cô ta, "Nó bây giờ là bạn gái của Thẩm Kỳ, con không thấy Thẩm Kỳ để tâm đến nó thế nào à? Con lấy lòng Chu Tư Đồng là tương đương với lấy lòng Thẩm Kỳ, con hiểu chưa?"

Trần Oánh Oánh càng không vui: "Sao con phải lấy lòng Chu Tư Đồng? Dù cô ta có là bạn gái Thẩm Kỳ thì cũng không đáng để con phải nịnh bợ."

Tôn Thanh Nhu chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn cô ta: "Công ty của ba mày còn chưa mở được vòng vốn, mẹ mày còn phải trông cậy vào Thẩm Kỳ có thể đưa tay ra kéo lên kìa."

"Vậy muốn lấy lòng cũng là đi lấy lòng Thẩm Kỳ, lấy lòng Chu Tư Đồng làm gì?" Trần Oánh Oánh phẫn hận bất bình, "Cô ta là bạn gái Thẩm Kỳ thì ghê gớm lắm à?"

Tôn Thanh Nhu tức giận trừng cô ta: "Có bản lĩnh thì mày cũng đi làm bạn gái Thẩm Kỳ đi. Đến lúc đấy mẹ và ba mày sẽ đi nịnh nọt mày."

Trần Oánh Oánh nghe xong, trong lòng càng thêm bực tức.

Cô ta hung hăng đá một cái lên ghế đá để ngồi nghỉ ngơi bên cạnh. Nhưng là ghế đá quá cứng, một cú đá này của cô ta, ngón chân cái bị đập mạnh đến đau nhức. Cô ta không chịu kêu đau, chỉ cắn môi chịu đựng.

Tôn Thanh Nhu nhìn cô ta tức giận đến vậy liền đau lòng.

Bà ta biết con gái mình từ nhỏ luôn có được thứ tốt, sớm đã thành thói quen làm gì cũng muốn thứ tốt nhất, nhưng Chu Tư Đồng này cái gì cũng không bằng con gái, nhưng hết lần này đến lần khác đều có được một cách dễ dàng.

Tôn Thanh Nhu liền an ủi Trần Oánh Oánh: "Kỳ thật con cũng không cần quá hâm mộ Chu Tư Đồng đâu."

Trần Oánh Oánh không nói gì. Cô ta không phải là hâm mộ Chu Tư Đồng, mà là ghen ghét.

Sau đó lại nghe Tôn Thanh Nhu tiếp tục nói: "Thật ra Thẩm Kỳ đã có vị hôn thê. Là ba của cậu ta định ra, con gái nhà họ Dương. Cho nên Chu Tư Đồng này, dù Thẩm Kỳ có chiều chuộng cô ta, nói trắng ra là cũng chỉ là bao nuôi mà thôi, không có danh phận."

Trần Oánh Oánh quay đầu kinh ngạc nhìn Tôn Thanh Nhu, giống như để chứng thực lời nói này của bà ta không phải giả.

Tôn Thanh Nhu gật đầu: "Việc này là Trần Lệ Vân lúc nói chuyện phiếm với mẹ đã nói ra. Nghe nói cô con gái Dương gia kia hiện tại đang ở nước ngoài, tiếp nhận một công ty của nhà cô ta, mùa xuân năm sau sẽ kết hôn cùng Thẩm Kỳ."

Trần Oánh Oánh bỗng nhiên mỉm cười. Nụ cười nhìn kỹ có vài phần ác độc: "Chu Tư Đồng chắc chắn là không biết chuyện này. Ha, nếu cô ta biết được chuyện này, để xem cô ta đến lúc đó sẽ thế nào."

"Việc này con tuyệt đối không được nói với Chu Tư Đồng kia," Tôn Thanh Nhu vừa thấy vậy, vội vàng khuyên can cảnh cáo cô ta, " Chu Tư Đồng kia là đứa tính tình quật cường, không biết việc này còn tốt, nếu biết việc này chắc chắn sẽ làm loạn với Thẩm Kỳ. Nhưng con nhìn xem, Thẩm Kỳ rõ ràng rất để ý Chu Tư Đồng, nếu đến lúc đó cậu ta biết được chuyện này là con nói, sao còn có thể giúp chúng ta?"

Nhưng Trần Oánh Oánh đã bị ghen ghét làm cho mị đầu. Hiện tại cô ta chỉ muốn xem xem Chu Tư Đồng nếu biết Thẩm Kỳ có vị hôn thê thì sẽ đau khổ tuyệt vọng đến thế nào, vốn đã không còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa. Hơn nữa chuyện công ty không mở được vòng vốn, có thể để mẹ cô ta trực tiếp đi tìm Trần Lệ Vân, đến lúc đó Trần Lệ Vân nói giúp một câu, tốt xấu cũng là mẹ kế, Thẩm Kỳ còn có thể không nghe theo?

Trần Oánh Oánh lộ ra vẻ mặt tươi cười hoàn toàn trái ngược với vẻ dịu dàng nhu nhược thường ngày của cô ta. Tràn đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.

*

Chu Tư Đồng và Thẩm Kỳ vào siêu thị mua thức ăn xong thì trực tiếp lái xe về nhà.

Mùa đông trời tối sớm, chỉ mới 5 giờ nhiều mà bên ngoài trời đã sắp tối.

Thẩm Kỳ đang ở phòng bếp rửa rau. Anh bị cận nhẹ, lúc rửa cá lại có yêu cầu cao, vậy nên đặc biệt đeo mắt kính lên.

Vừa rồi mua thức ăn ở siêu thị, hai người cũng đã quyết định xong tối nay nấu món gì.

Sườn xào chua ngọt, cá vược hấp, tôm luộc, khoai tây sợi chua cay. Chịu trách nhiệm rửa và thái nguyên liệu là Thẩm Kỳ, nấu đồ ăn là Chu Tư Đồng.

Chu Tư Đồng thích nấu ăn, nhưng không thích rửa và thái nguyên liệu, cũng không thích rửa bát. Cho nên hai người phân công hợp tác. Chu Tư Đồng đang dựa người lên kệ bếp, nhìn Thẩm Kỳ rửa cá.

Thẩm Kỳ không thể nghi ngờ là người làm việc gì cùng trầm ổn, từ việc anh làm sạch nguyên liệu là có thể nhìn ra được.

Ví dụ như con cá vược kia, chậm rãi rửa, nhất định phải bảo đảm trong ngoài đều sạch sẽ, không có một vết máu. Ngay cả vảy cá cũng phải hoàn hảo không còn một cái mới tính là sạch sẽ. Sau đó đặt vào rổ cho róc nước, rồi để lên thớt, cầm đao cắt vài đường bên thân cá, xát muối, phải chắc chắn xát hết từ trong ra ngoài mới được.

Chu Tư Đồng hoài nghi anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Cô tưởng tượng nếu anh là một bác sĩ, mặc áo blouse trắng đứng trước bàn giải phẫu làm phẫu thuật, nghĩ đến mà rùng cả mình.

Quả thực là văn nhã bại hoại* lại thêm phần quỷ quyệt.

(*) Chỉ những người bên ngoài thì tri thức, bên trong thì đen tối nham hiểm, kiểu lưu manh có văn hoá ấy.

Thẩm Kỳ quay đầu lại, thấy Chu Tư Đồng mang vẻ mặt hoang mang nhìn mình, liền cười hỏi một câu: "Đồng Đồng, em sao vậy?"

Nụ cười này lại càng có hơi thở văn nhã bại hoại lại thềm phần quỷ quyệt. Chu Tư Đồng không dám nhìn anh, chuyển hướng đến con cá nằm trên thớt kia.

Càng khủng bố hơn. Tay anh xát muối vào con cá, ngón tay thon dài trắng nõn bị ánh sáng trắng rọi xuống lại càng thêm trắng ngần. Không thể tưởng được, đôi tay này nếu cầm dao phẫu thuật thì sẽ là cảnh tượng thế nào đây.

Thẩm Kỳ thấy cô không trả lời, lại hỏi một câu: "Đồng Đồng, em làm sao thế?"

Chu Tư Đồng ngẩng đầu vô cùng nghiêm túc nhìn anh, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Thẩm Kỳ, thật may anh không làm bác sĩ."

Nếu không cô tuyệt đối sẽ không cùng anh ở bên nhau a a a.

Cô cho rằng Thẩm Kỳ sẽ không hiểu, dù sao câu trả lời này của cô cũng không đầu không cuối. Nhưng Thẩm Kỳ là người thông minh, lại còn không phải thông minh bình thường. Anh nhìn theo ánh mắt Chu Tư Đồng đang nhìn con cá trong tay mình, sau đó hơi hơi mỉm cười: "Sau này bớt đọc manga lại đi, đều bị dạy hư."

Chu Tư Đồng:......

Lại nghe Thẩm Kỳ hỏi cô: "Em thích văn nhã bại hoại? Quỷ quyệt?"

Chu Tư Đồng trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Không thích."

Vừa nãy còn nói mình bớt đọc manga lại, sao giờ lại chủ động đề cập chuyện này?

Thẩm Kỳ ung dung thong thả tiếp tục xát muối lên cá, khóe môi hơi cong lên, nói: "Nhưng anh rất thích. Văn nhã lâu rồi, đôi khi bại hoại một chút, quỷ quyệt một chút, cũng là một loại tình thú."

Lại quay đầu nhìn Chu Tư Đồng, đôi mắt sau cặp mắt kính hơi loé lên, cười hỏi: "Đồng Đồng có muốn thử một lần không?"

Chu Tư Đồng:......

Cứu mạng! Cô bỗng nhiên cảm giác được Thẩm Kỳ rất nguy hiểm.

_____________________

Tác giả có lời muốn nói: Ya, mọi người xem, nữ chính thật ra có một đống khuyết điểm.

(editor: Dù đã biết trước nhưng gõ đến đoạn Thẩm vô sỉ có vị hôn thê sắp cưới, rồi Đồng Đồng bị nói là không có danh phận, chỉ là bao nuôi thì mình vẫn buồn vc ấy ?)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi