VÌ EM MÀ SỐNG

Tôi không nhớ hồi ấy tâm trạng của mình và Quân ra sao khi đem con chó giao cho ông cụ hàng xóm. Tôi cũng không nhớ mình đã mang nỗi băn khoăn cùng Quân về nhà như thế nào.
Trước nay Vũ chưa từng đá động đến bản tính non dại của tôi, bao gồm lúc này đây, nàng cũng không hề nhắc tới.
Cửa phòng không khóa, Vũ chợp mắt trên giường, không khóc, không nháo, chỉ là lẳng lặng nằm yên. Biết tôi đứng bên cạnh nàng, nàng cứ như vậy mở mắt nhìn tôi, ánh mắt vô vọng ấy khiến ruột gan tôi cào xé.
Qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm, tôi vẫn còn nhớ như in ánh mắt của nàng lúc đó, nỗi bất lực hòa lẫn sự tuyệt vọng.
Mỗi khi hết giận, Vũ thuờng tự giễu mình:
"Hi biết không? Em là người theo chủ nghĩa cực đoan, bất cứ chuyện gì thảm hại em đều nghĩ đến mặt tồi tệ nhất của nó. Hi chịu được em sao?"
"Tính Hi vốn tùy tiện, cẩu thả, em chịu được Hi sao?"
"......" Và chúng tôi sẽ cùng nhìn nhau cười. Nhưng lúc này đây, tôi cũng rất muốn biết câu trả lời của nàng, Vũ, em chịu được Hi sao?
Chợt Vũ thở dài thườn thượt rồi nói với tôi:
"Hi ơi, Hi dắt Quân ra ngoài ăn nha?"
"Ra ngoài ăn? Vậy còn em?"
"Em không ăn đâu, em hơi mệt, em muốn ngủ một giấc."
"Vũ à..." Tôi thật mong mình có thể giải thích chút gì đó, hoặc cho nàng vài câu an ủi để nàng khuây khỏa, nhưng lời của tôi đã bị nàng cắt ngang:
"Hi, em không sao, yên tâm đi. Ngủ một giấc sẽ ổn mà, chỉ là hơi mệt mỏi thôi."
"..."
Tôi nào biết, đâu phải Vũ không muốn khóc, mà là không còn sức lực để khóc. Nàng nói nàng mệt, là thân thể mệt? Hay là trái tim?
Nếu là thân thể, quả thật chỉ cần ngủ một giấc sẽ có thể phục hồi thể lực. Nhưng nếu là trái tim? Có đúng như nàng nói, ngủ một giấc mọi chuyện sẽ ổn không?
Giai đoạn cùng nàng đi nông trại, nàng đã từng ngờ vực tình cảm của tôi dành cho nàng, nàng cũng đã từng khóc: "Hi à, em thật sự mệt lắm, em mệt lắm, mệt lắm rồi. Hi đừng hỏi nữa, ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy, trời đã sáng, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Có lẽ tiếng "mệt" của Vũ bây giờ cũng là hàm ý "mệt" về trái tim?
Phải rồi, sao tôi lại chồng thêm phiền phức cho nàng chứ? Cái nàng muốn là một bờ vai có thể nương tựa, chứ không phải một đứa trẻ lanh chanh, hấp tấp...
Tôi dẫn Quân ra tiệm KFC cho nó chén một bữa. Chung quy Quân vẫn còn ở độ tuổi ăn chưa no lo chưa tới. No bụng, con bé cũng sẽ đem toàn bộ sự việc vừa rồi quên sạch sẽ. Ăn xong, con bé quẹt miệng cười, giơ hai ngón tay "hi-five" với tôi. Sống mũi bỗng cay cay, nếu không quậy quá trớn, có lẽ bây giờ tôi đã được ăn cơm Vũ nấu. Nếu phải lựa một thứ, tôi thà lựa suốt đời này được ăn cơm nàng nấu còn hơn.
Thường ngày bị Vũ cấm đụng tới đồ ăn nhanh, nước miếng của tôi nhất định sẽ nhiễu ra. Nhưng hôm nay tôi chỉ ăn mỗi phần thừa trong khay của Quân.
"Vũ, Hi mua que bắp nè, em có muốn ăn không? Vẫn còn nóng hổi đó. Ăn không em?"
"......" Tôi biết nàng chưa ngủ, nàng chỉ không muốn nói chuyện mà thôi.
Đêm ấy Vũ tuyệt thực, có lẽ cũng bị mất ngủ. Vũ là người thích ôm khư khư tâm sự của mình. Nhưng cũng có lẽ không ai có đủ chú tâm để lắng nghe nỗi khổ chất chứa trong tim nàng, một người phụ nữ lạc lõng giữa chốn đô thị phồn hoa.
Vũ thật tội nghiệp. Khi tôi giống một đứa trẻ, nàng phải cưng chiều tôi vô tội vạ. Chỉ khi tôi giống một người lớn, nàng mới có thể xem tôi như người yêu.
Tôi nghĩ có lẽ tôi cũng là một kẻ thiếu thốn cảm giác an toàn, cho nên tôi mới đem phần bất an kia trút lên người Vũ, bởi vì điều tôi sợ nhất chính là mất đi nàng.
Tôi nghĩ có lẽ mình thật sự là kẻ thiếu hụt cảm giác an toàn. Mỗi lần nàng nhắc đến ba mẹ, hỏi tôi có muốn tìm gặp họ hay không, cho tới nay tôi đều lấy trầm mặc làm lời đáp.
Vũ luôn mong quan hệ giữa tôi và ba mẹ có thể dịu đi, thâm thù đại hận coi như tiêu tán. Nhưng Vũ ơi, em biết không? Hi luôn muốn biết, họ có từng hối hận không? Nếu thời gian quay ngược, họ có chọn con đường vứt bỏ Hi nữa không?
Năm xưa tôi tát mẹ của Lý Bình, đó là hành vi manh động nhất thời lỗ mãng, đồng thời cũng là sự bùng nổ cho tất cả phẫn hận tích tụ lâu năm dưới đáy lòng. Bát tự của tôi và ba mẹ không hợp chăng? Nếu là như vậy, vì sao ngay từ thời điểm bào thai chưa định hình, họ không thẳng tay kết liễu tôi cho rảnh nợ?
Ba mẹ, đừng cho rằng con nợ hai người món gì, con không nợ gì cả, nếu có, vết sẹo trên cổ tay con đã thanh toán hết. Ngoại trừ Vũ, con không nợ bất cứ ai điều gì.
Hai người thử đi, thử cầm con dao rạch cổ tay xem xem tư vị đó là cái gì. Thử xem cảm giác máu không chảy thành dòng, mà là văng tung tóe. Thử xem cảm giác khi nước mắt tuôn rơi trong hơi lạnh buốt giá, miệng thều thào câu nói vĩnh biệt.
Hai người cũng có thể thử nằm trên giường bệnh, mỗi ngày nhìn ra cửa phòng, chờ đợi hình bóng mãi mãi không bao giờ xuất hiện, cảm giác đó sẽ ra sao?
Ba mẹ, Thẩm Hi mà hai người sinh ra đã chết. Thẩm Hi sống sót ở hiện tại là của Hà Vũ. Một Thẩm Hi chỉ vì nàng mà sống.
Thật đáng tiếc, những lời này tôi vốn định giáp mặt họ nói.
Vũ, em đã đợi Hi mỏi mòn, đi từng bước một đến hiện tại quả là mệt lắm, khó lắm phải không? Tính ấu trĩ, kích động của Hi đã nhiều lần ép em thở không nổi đúng không?
Tôi rất ít khi nói câu "xin lỗi" với Vũ, có lẽ vì những lần Vũ nói với tôi hai chữ đấy, trong lòng tôi đều cảm thấy vô cùng buồn bã. Cho nên, tôi rất ít nói câu xin lỗi với nàng, gần như là không nói.
Nhưng Vũ ơi, xin lỗi. Tình yêu, tình bạn, tình thân, Hi chỉ có một mình em. Xin lỗi những lần nhiễu sự để em thu dọn tàn cục. Xin lỗi những lần vụn vặt mà nhằm em bùng phát.
Tình yêu là nhẫn nại, là nhân từ; tình yêu chẳng đố kị, khoe mình, kiêu căng. Tình yêu không khiếm nhã, không vị kỷ, không tức giận, không mưu toan, không vui về bất công nhưng hân hoan trong chân lý. Tình yêu khoan dung tất cả, tin tưởng tất cả, hi vọng tất cả, chịu đựng tất cả. Tình yêu trường tồn bất diệt. (Trích Kinh Thánh)
Hay cho câu, "Tình yêu khoan dung tất cả, tin tưởng tất cả, hi vọng tất cả, chịu đựng tất cả. Tình yêu trường tồn bất diệt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi