VÌ EM YÊU ANH

Hà My nghe Hải nói nhưng cô cũng không quan tâm, căn bản bởi vì cô không có yêu Hải, từ nhỏ đến giờ cô chỉ luôn xem anh là người anh trai của cô mà thôi, cô có tình cảm với Hải thì cũng là tình cô em gái đối với người anh trai, còn tình cảm nam nữ thì không. Cô biết Hải có tình cảm với cô, năm đó trước khi anh rời khỏi trại mồ côi anh ôm cô vào lòng thủ thỉ:

- Em ở lại mạnh khoẻ nha, chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị bệnh… đang tuổi lớn nên em ăn đầy đủ vào, em là hay bỏ bữa lắm đó. – giọng Hải buồn buồn

- Vâng

- Anh đi ra ngoài, sẽ kiếm việc làm rồi có tiền anh sẽ đi học, sau này anh sẽ quay về tìm em.

- ……- cô không đáp chỉ gật gật đầu

Lúc này Hải buông cô ra, tay nắm chặt hai bả vai cô, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, như muốn khắc sâu hình ảnh này trong lòng, không bao giờ phai.

- Anh thích em – Hải dõng dạc nói

Cô không biết nên nói gì vì thế chọn cách im lặng, chớp chớp mắt nhìn anh.

- Anh đi đây, ở lại bình an nghen My ngốc- Hải vẫn luôn gọi cô là “My ngốc”

Anh quay lưng đi, đi chừng được ba bước thì nghe một tiếng gọi

- Anh Tũn – cô gọi lớn

Anh quay đầu lại nhìn cô

- Anh đi bình an nha, chúc anh gặp nhiều điều may mắn – cô nói tay vẫy vẫy tạm biệt anh

Anh chỉ cười rồi gật đầu, tay cũng vẫy vẫy lại cô rồi quay lưng rời đi. Từ đó họ cũng chẳng còn gặp lại.

Năm đó, cô 14 tuổi, Hải 18 tuổi

——————————-

Hà My vào nhà liền nghe tiếng khóc của nhóc Boo, liền chạy vào phòng cậu bé, ôm lấy cậu bé từ tay bà vú

- Boo ngoan ngoan nha, mẹ về rồi nè

- Ngoan, Boo không khóc nữa

- Boo ngoan, nín mẹ thương Boo, mẹ thương mẹ thương – cô vừa dỗ nhóc vừa lấy tay lau những giọt nước mắt bên mặt nhóc.

Thấy con khóc đòi mẹ, cô xót lắm, ruột gan cô lộn cả lên

- Mẹ xin lỗi Boo, mẹ xin lỗi con trai….- cô ôm con, vuốt vuốt lưng, nước mắt cô cũng không tự chủ mà lăn xuống.

Dỗ con nín rồi cho con ăn xong, cô giao nhóc chơi với bảo mẫu rồi xuống phòng tắm rửa, trong phòng tắm cô mở nước mức nước mạnh nhất, để dội rửa cơ thể mình, cô khóc, cô khóc lớn lên. Tại sao anh lại làm vậy với cô chứ? Tại sao? Anh hận cô, anh không yêu cô. Nhưng sao anh có thể làm thế với cô? Cô ngồi bẹp xuống sàn nhà tấm, hai tay ôm mặt khóc lớn.

Không biết đã qua bao lâu, cô mới khôi phục lại tinh thần, mang quần áo rồi xuống bếp phụ vú làm việc.

- Anh Thành đi làm từ sớm rồi ạ? – Cô vừa cắt rau củ vừa hỏi vú

- Ừ, đi từ sớm rồi.Mà… hôm qua có chuyện gì thế con? – vú lo lắng hỏi

- Dạ không có gì đâu, chỉ là hôm qua con say quá nên ngủ lại khách sạn, anh về trước, chứ không có gì đâu ạ. – cô nói mà nước mắt lăn dài trên má

- Sao khóc thế này? – Vú liền chạy đến chỗ cô

- Tại con cắt củ hành nên cay mắt quá thôi, không sao đâu vú.

- Thôi, con lên chơi với Boo đi, để đó vú làm cho.

- Thôi, con vẫn làm được mà, để con phụ vú.

- Ở đây rồi lại cay mắt, mắt nhắm mắt mở thì cắt trúng tay lại khổ. – vú nói đủ mọi điều để làm cô đi ra ngoài.

Cảm thấy chẳng nói lại vú, cô cũng chịu gật đầu.

- Vậy nhờ vú ạ, con cảm ơn vú.

Nói rồi cô đi ra ngoài lên phòng nhóc con.

Lay quay cũng đến giờ cơm trưa, cô bồng Boo xuống ăn, vừa bước xuống liền nghe trong phòng ăn tiếng nói phụ nữ, cô tiến tới thì không tin được vào mắt mình, lòng ngực đập thình thịch, thình thịch. Cô gái ấy không phải là Hoài An hay sao? Không phải cô ấy muốn rời khỏi anh sao? Thế sao giờ lại quay về?

Vì bọn họ ngồi quay lưng lại phía cô, nên vẫn không thấy cô đang đứng ở cửa, vú thấy cô thì lên tiếng:

- My lại múc cháo cho Boo ăn đi con, hôm nay vú nấu cháo thịt bò ngon lắm. – vú cố ý nói để muốn báo với bọn họ rằng trong nhà này còn có cô nữa.

- Dạ

Cô bồng Boo đặt xuống ghế phía đối diện anh, rồi lại múc cháo. Sau đó cô cũng ngồi xuống ghế bên cạnh nhóc, làm các bước chuẩn bị cho nhóc trước khi ăn, lúc này anh lên tiếng:

- Đứng dậy đi, không thấy chúng tôi đang ăn hay sao? Chúng tôi muốn không gian riêng, phiền cô đi chỗ khác cho. – anh vẫn cái giọng lạnh lùng ấy mà nói với cô

- Em cho con ngồi đây ăn cũng không được hay sao? Anh quá đáng vừa thôi. – cô cũng chẳng kiêng nể gì mà đáp lại

- Cô ngủ với thằng khác rồi về đây làm như mẹ hiền hả? Con tôi, tôi cũng tự lo được.

Anh quăng lên bàn mấy tấm hình, rồi bồng nhóc Boo cùng Hoài An lên lầu. Cô nhìn kĩ, trong hình là cô với anh Tũn đang nằm trên giường, cô còn vòng tay qua ôm anh ấy nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi