VÌ EM YÊU ANH

“ Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.”

Đến bây giờ, Hà My nhận ra câu nói này thật đúng với tình trạng của cô hiện giờ. Càng cố quên thì lại càng nhớ, mà không quên thì lại nhớ. Trời ạ, cô phải rời xa anh, anh đừng đối tốt với cô nữa được không anh? Nếu như lúc trước thì cô sẽ rất hạnh phúc, nhưng cô hiện tại muốn mĩm cười cũng chẳng được nữa.

Lúc sáng, Hà My nhận được điện thoại của Hoài An, khi nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô rất lo lắng, ả ta gọi đến chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt cả.

- Alo.

- Con đĩ, mày cuốn gói ra khỏi căn nhà đó cho tao. - ả ta tức giận quát lớn trong điện thoại.

Hà My nghe ả ta quát lớn thì đưa điện thoại ra xa khỏi lỗ tai.

- Mày chưa uống thuốc à? Mới sáng sớm làm ầm ĩ gì?

- Tao nói mày rời xa Thành ra, mày đã làm gì anh ấy mà anh ấy lại thái độ đó với tao? Mày bỏ bùa mê thuốc lú gì Thành rồi hả?

- Tao không bỏ gì anh ấy cả, chính cách sống của mày đã làm anh ấy thay đổi với mày đấy. - mặc dù cô không biết lý do gì anh lại như vậy, nhưng cô muốn chọc tức ả ta nên nói như thế.

- Mày cuốn gói ra khỏi nhà Thành nhanh, tao cho mày hạn hết hôm nay.

- Nực cười, mày là gì mà tao phải nghe mày?

- Không nghe phải không? Được, tao cho con mày chết. Mày cũng biết tính tao mà, nói được là làm được. Con An này không bao giờ nói điêu đâu. Không tin thì cứ không nghe đi?

- Đồ ác quỷ. - giọng của Hà My trở nên run run, cô biết ả ta nói là sẽ làm.

- Ừ, tao ác quỷ đó. À quên hỏi mày điều này, mày muốn con mày chết do thuốc hay chết ngạt nhỉ?

- Mày...mày...- lúc này toàn thân cô đã run rẫy, nước mắt rơi xuống liên tục.

- Mày cứ suy nghĩ đi, nhưng tao nghĩ chết do thuốc ổn hơn ấy. Haha

- Trưa mai được không, trước 12h trưa mai tao cùng Boo sẽ rời đi.

- Ok, tao bố thí thêm cho mày vài giờ đồng hồ để mày ở lại trong ngôi nhà đó, trước 12h ngày mai, hai mẹ con ngày gói đồ rồi cút xéo cho tao.

- Được.

Tắt điện thoại đi, cô ngồi sụp xuống ôm mặt khóc, cô không dám khóc lớn, chỉ thút thít vì sợ vú và mọi người sẽ nghe, rồi sẽ lại lo lắng cho cô.

Anh, em sắp phải xa anh rồi!

————————

Sau khi ăn tối xong, cô liền đi vào phòng đóng cửa lại, thu dọn đồ đạc vào một cái balo, sau đó giấu dưới gầm giường.

Vú thấy cô hôm nay ăn cơm xong thì liền vô phòng đóng cửa lại thì lo lắng rõ cửa phòng cô:

- My à, có chuyện gì vậy con? Con bệnh à?

- Không có gì đâu vú ạ, con vào dọn dẹp lại phòng thôi.

- Ừ, vú sợ con bị bệnh?

Nghe được lời vú nói, nước mắt cô bất chợt rơi, lúc này cô thật sự muốn ôm vú mà khóc lớn.

- Vú đừng có lo, con khoẻ re à. - giọng nghẹn ngào nói

- Con cảm à? Sao nghe giọng con khác vậy? - vú nghe được giọng nói khác lạ của cô lại lo lắng hỏi.

Hà My lau giọt nước mắt đang rơi tằng hắng một tiếng rồi trả lời.

- Có đâu vú, con bình thường mà. Vú trù ẻo con bệnh hoài.

- Trù cái gì mà trù, vú lo cho con còn không hết ấy.

- Dạ, con biết rồi ạ, nhưng mà con không sao thật mà, con chỉ dọn dẹp phòng rồi bụi bay vào mũi làm hắt xì nên giọng mới thế thôi ạ.

- Ừ, dọn đi, vú lên coi Boo thế nào rồi.

Trời ơi, làm sao cô rời đi được đây? Khi ở đây còn có người lo lắng cho cô như thế? Cô đi rồi vú sẽ thế nào đây? Vú có giận cô không? Có buồn cô không vú?

————————-

Tối nay Kiến Thành về muộn lại còn say sỉn, anh vừa bước vào nhà liền nhìn về hướng phòng cô, rồi đi lên phòng tắm rửa.

Sau khi tắm xong, trong người đỡ say đi, anh đứng ngoài ban công nhìn về nơi xa xăm. Vì mới tắm xong nên tóc anh còn ước từng giọt từng giọt nước từ tóc rỉ xuống làm ước một mảng áo thun của anh, lúc này anh chỉ mang áo thun trắng đơn giản và quần thể thao thun nỉ trông cuốn hút vô cùng.

Bất ngờ anh quay lại đi ra cửa xuống lầu hướng về phòng cô mà đi.

“ Cạch”

Tiếng cửa phòng mở, anh nhìn bóng lưng cô gái nằm trên giường, đi vào đóng cửa khoá chốt lại. Cô lúc này vẫn còn thức, nghe tiếng mở cửa phòng liền quay lại nhìn, vừa quay lại liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của anh, hơi thở của anh phả nhè nhẹ vào da mặt cô làm cho toàn thân cô run nhẹ.

Anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng chứ không ngang ngược như những lần trước. Tay anh không yên phận tuột dây áo ngủ cô xuống, bàn tay anh lướt nhẹ da thịt mịn màng của cô.

Cô lắc đầu, nắm lấy cánh tay anh đang quậy phá trên người cô:

- Đừng anh.

Anh đừng làm vậy? Em không chịu được đâu? Anh làm thế sao em rời xa anh được hả Thành? Đừng làm vậy mà.

Kiến Thành dừng lại động tác, ngẩng mặt lên nhìn cô, mắt anh đỏ ngầu

- Em xin anh, dừng lại...

- Không được từ chối anh - giọng khàn khàn ra lệnh.

Câu nói này không như những câu bình thường anh nói, mà là một câu mệnh lệnh, không cho đối phương quyền từ chối. Nếu như anh đã vậy, cô cũng sẽ chẳng lo sợ gì nữa mà tiếp nhận anh, đáp lại nụ hôn của anh. Đêm nay cô sẽ sống thật với mình, sống thật với cảm xúc của cô, với tình yêu của cô. Dù ngày mai có chuyện gì thì đêm nay cô vẫn sẽ hết mình, yêu anh hết cả tâm hồn và thể xác cô. Bởi vì đêm nay là đêm cuối, đêm cuối cô được gần anh, được yêu anh, được hoà quyện với người đàn ông cô yêu, vì ngày mai cô phải đi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi