VI HOÀNG

Lời uy hiếp nên nói như thế nào mới có vẻ hữu lực?

Là một nhân vật phản diện trong mắt Hiền Thái phi, Tô Vân Chỉ không có ý định làm cho mình "Chết thêm nhiều lời". Phải biết, trong một vài thời điểm càng nói nhiều lại càng dễ dàng mất đi quyền chủ động. Tô Vân Chỉ chỉ nói với nàng một câu kia. Ôn nhu lẩm bẩm giống như là tình nhân thì thầm, tựa như một hồi gió xuân.

"Ngươi cho rằng, Phùng lão Tướng quân là tại sao lại mất mạng?"

Tô Vân Chỉ nhẹ nhàng khoát tay lên vai Tạ Nghi Nghi. Trên mái tóc dài của nàng còn mang theo nhàn nhạt lãnh hương hoa mơ.

Thân thể Tạ Nghi Nghi có chút cứng ngắc lại, mà Tô Vân Chỉ đối với việc này cảm thấy rất thoả mãn.

Thế gia và hàn môn có cái gì khác biệt? Thế gia là dựa vào nội tình chống đỡ lên, mà hàn môn thường thường là do một người chống đỡ lên. Bất kể trong quá khứ những năm kia Phùng gia để cho người khác cực kỳ hâm mộ như thế nào, cũng bất kể Phùng gia và Tạ gia đã từng đối đầu như thế nào, nhưng bây giờ Phùng lão Tướng quân chết rồi, một lứa kế tục của Phùng gia lại chưa trưởng thành, như vậy Phùng gia liền phải xuống dốc rồi. Cái đó và thế gia hoàn toàn khác biệt, nếu như Tạ gia mất đi một vị gia chủ, cho dù bọn họ vì vậy mà nhất thời ít xuất hiện, nhưng sẽ không triệt để yên lặng. Cho nên, cái chết của Phùng lão Tướng quân đối với Phùng gia mà nói, là một đả kích phi thường trí mệnh.

Câu hỏi này của Tô Vân Chỉ là có ý gì đây? Đó là một câu nghi vấn, nhưng khi rơi vào trong tai Tạ Nghi Nghi, lại trở thành một câu khẳng định.

Nếu như cái chết của Phùng lão Tướng quân có liên quan đến Tạ gia, như vậy cừu hận giữa Phùng gia và Tạ gia chính là không đội trời chung! Giờ phút này Đức Thái phi đang chịu đủ loại đau khổ đều là bởi vì Tạ gia. Nhưng bây giờ, Đức Thái phi vẫn còn vì một người nhà họ Tạ mà quỳ ở bên ngoài trọn hai canh giờ.

Tô Vân Chỉ nhẹ nhàng mà nở nụ cười. Nàng giống như là một hài tử còn chưa có lớn lên rút cuộc tìm thấy món đồ chơi mà mình yêu thích nhất.

"Cho nên ta nói... Ngươi thật sự là một kẻ ngốc nha." Giọng nói của Tô Vân Chỉ trở nên càng dịu dàng, "Bất quá, hiển nhiên ngươi còn chưa ngốc đến không có thuốc chữa. Ngươi là quyết định tiếp tục để Phùng Uyển Nhi quỳ, hay là... Ngươi đã nghĩ kỹ, muốn nghiêm túc thành thật trả lời vấn đề kia của ta?"

Tạ Nghi Nghi đè xuống sự bối rối trong lòng. Mọi chuyện trước mắt càng thoát ly khỏi tầm khống chế của nàng, nàng lại càng phải lãnh tĩnh. Nếu như lúc này Tô Vân Chỉ lựa chọn cùng nàng đàm phán, cái này nói rõ bên người nàng vẫn còn có thứ Tô Vân Chỉ muốn có được. Nàng có thể chậm rãi nắm lại quyền làm chủ.

Nhưng mà, cho tới bây giờ Tô Vân Chỉ không phải là một người sẽ xuất bài giống như lẽ thường.

Tô Vân Chỉ ngáp một cái, nói: "Ta nha, nên đi nghỉ ngơi. Đêm nay ngươi sẽ nghỉ ngơi ở Hoa Dương cung a. Nể tình chúng ta là cộng sự nhiều năm như vậy, ta lại tặng cho ngươi một câu. Cho dù ngươi nguyện ý dùng cái chết bồi tội cho Phùng Uyển Nhi, như vậy còn Tạ gia? Ngươi muốn trơ mắt nhìn Tạ gia xong đời sao? Hay là nói nguyện ý vì Tạ gia tìm một chút hi vọng sống? Ta gần đây không phải rất có kiên nhẫn, hy vọng thời gian suy tính của ngươi sẽ không quá dài."

Ánh mắt Tạ Nghi Nghi nhìn Tô Vân Chỉ càng lộ ra không tốt.

Trong lòng Tô Vân Chỉ biết rõ Tạ Nghi Nghi là nghe không vào những lời nàng bôi nhọ Tạ gia, nhưng nàng nói những câu này là thật, không tính là bôi nhọ. Bất quá, Tô Vân Chỉ cố ý xuyên tạc ý tứ của Tạ Nghi Nghi, vẫn như cũ đem Đức Thái phi đang quỳ gối ở bên ngoài ra uy hiếp Tạ Nghi Nghi. Nàng quay đầu căn dặn Khả Nhạc: "Ngươi tiếp tục để ý bên ngoài a. Nếu như Đức Thái phi không cẩn thận thân thể chống đỡ hết nổi rút cuộc hôn mê bất tỉnh, ngươi liền nhanh chóng sai người đưa nàng trở về cung điện của mình. Ai, ta vốn là không muốn để nàng quỳ... Cho nên, nếu nàng quỳ đến chết ở Hoa Dương cung, ta cũng tương đối khó xử."

"Ngươi đứng lại!" Tạ Nghi Nghi thấy Tô Vân Chỉ muốn đi, lập tức hét lên một tiếng.

Bước chân của Tô Vân Chỉ lại không ngừng. Hai vị cung nhân bên cạnh đi tới, mặc dù không có bất kính đối với Tạ Nghi Nghi, lại vừa vặn chặn đường đi của Tạ Nghi Nghi. Tô Vân Chỉ rất nhanh đi xa. Đường đi không có ngọn nến chiếu sáng nên có chút tối, Tô Vân Chỉ liền như quỷ mị mà dung nhập vào bóng đêm.

Tạ Nghi Nghi đẩy người ngăn cản nàng ra, còn muốn đuổi theo mau.

Phân Đạt lại kính cẩn mà khuyên một câu: "Thái phi còn muốn như thế nào? Lời thẳng ra, nếu như chủ tử của chúng ta thật sự muốn làm gi Thái phi, chỉ cần đem Thái phi kéo vào thiên lao để ngài biết lợi hại của Cẩm Y vệ một lần, ngài còn có thể một mực kiên cường như vậy sao? Lực lượng ngài có bây giờ đều là do chủ tử của chúng ta đưa cho. Mà nếu như chủ tử của chúng ta đã lưu lại thể diện cho Thái phi, Thái phi thực nên cẩn thận suy nghĩ một chút. Không được phụ khổ tâm của chủ tử chúng ta."

Trong thời kì đặc thù này, một Thái phi bỗng nhiên bệnh chết trong nội cung, thật đúng là không có người đứng ra làm gì Tô Vân Chỉ. Mà nếu như Tô Vân Chỉ thật sự muốn dùng thủ đoạn đặc thù để đối phó Tạ Nghi Nghi, như vậy nàng nhất định sẽ đem những chứng cứ bất lợi cho mình đều tiêu hủy không còn một mảnh.

Ánh mắt Tạ Nghi Nghi giống như nhũ băng, thẳng tắp rơi vào trên mặt Phân Đạt.

Phân Đạt vẫn là một bộ dạng kính cẩn, cho dù nàng cũng không có bao nhiêu ý tứ kính cẩn.

Trong nội tâm Tạ Nghi Nghi tràn ngập một ngọn lửa vô danh, chỉ là phần hỏa khí này không có cách nào hướng đến Phân Đạt mà phát ra. Bởi vì nàng nghe rõ sự uy hiếp của Tô Vân Chỉ. Tô Vân Chỉ nói Tạ Nghi Nghi hảo hảo suy nghĩ một chút. Nàng xác thực hẳn là hảo hảo suy nghĩ một chút. Nếu như Phùng lão Tướng quân thật sự là do người nhà họ Tạ giết chết, như vậy một ngày nào đó trong tương lai Tạ Nghi Nghi và Phùng Uyển Nhi vì vậy mà trở mặt thành thù vẫn là thứ yếu, một điểm quan trọng nhất là, hành động lần này của người nhà họ Tạ là phản quốc a!

Thời kỳ chiến tranh, giết chết chủ tướng quân ta, đây không phải phản quốc, vậy là cái gì?

Mà phản quốc là phải chém đầu cả nhà, tru di cửu tộc.

Tạ Nghi Nghi không phải loại người có ánh mắt thiển cận. Cho nên, nàng biết rất rõ, trước mắt nàng hiện tại có hai con đường.

Hai con đường này cũng không tốt đi. Bất luận nàng lựa chọn đường nào, lúc này đây Tạ gia đều khó có khả năng toàn thân mà lui rồi. Nếu như nàng lựa chọn đi theo gia tộc của mình tới cuối đường, cuối cùng nếu có thể thành công thì không nói, sau khi thành công, trên thế giới này làm sao còn có Tô Vân Chỉ, khi đó ngay cả Vân triều cũng không có, mà sẽ biến thành vương triều của Tạ thị. Nhưng nếu như thất bại? Như vậy từ đó về sau Tạ gia nhất định phải biến mất ở trong lịch sử. Cái giá như vậy là Tạ gia có thể thừa nhận sao? Mà nếu như Tạ Nghi Nghi lựa chọn quy hàng Tô Vân Chỉ, Tô Vân Chỉ cũng không có khả năng thật sự bảo vệ tất cả Tạ gia. Nói trắng ra, Tạ gia vẫn là phải thừa nhận tội phản quốc. Tối đa Tô Vân Chỉ chỉ có thể thả cho một chi của Tạ gia một con đường sống mà thôi.

Một khi đã đi lầm một bước mấu chốt, thế gian này làm sao còn có sách lược vẹn toàn?

Tạ Nghi Nghi chỉ cảm thấy toàn thân rét run. Nàng rất muốn lớn tiếng chất vấn Tô Vân Chỉ, có lẽ cái chết của Phùng lão Tướng quân căn bản không có liên quan đến Tạ gia! Nhưng là đúng như Phân Đạt nói, hôm nay Tạ Nghi Nghi còn có lực lượng gì đây? Chẳng lẽ Tô Vân Chỉ lại dùng loại chuyện này đến đùa giỡn sao?

Tô Vân Chỉ thật sự giống như người cao cao tại thượng đang cầm quân cờ kia, mà Tạ Nghi Nghi bất quá là một quân cờ trên bàn cờ mà thôi.

Từ đầu đến cuối Phân Đạt đều là một bộ dạng kính cẩn, nói: "Sắc trời đã tối, Thái phi muốn nghỉ ngơi sao? Chăn màn gối đệm đều là mới, chỉ là không biết rõ hương liệu thường dùng của Thái phi, bởi vậy chỉ huân một chút Tĩnh tức hương. Nếu như Thái phi không thích mùi vị kia, nô tài lập tức sai người đổi lại."

"Các ngươi gọi Đức Thái phi trở về." Tạ Nghi Nghi nói.

"Chủ tử của chúng ta nói, đợi đến khi Đức Thái phi ngất đi, dĩ nhiên là có thể đưa nàng trở về. Hôm nay Thái phi muốn quỳ, nô tài chúng ta làm sao dám làm chủ chuyện của quý nhân?" Phân Đạt tựa hồ có chút không để ý nói, "Thời tiết ôn hoà như vậy, Thái phi bên kia cũng dễ chịu đựng một chút."

Thị nữ của Tô Vân Chỉ thật sự là cũng giống như nàng làm cho người ta chán ghét!

"Gọi nàng trở về." Tạ Nghi Nghi từng câu từng chữ mà nói.

Phân Đạt mở trừng hai mắt, nói: "Nếu là Thái phi ngài phân phó, vậy nô tài cũng không tiện lại nhiều lời rồi."

Trong điện rất yên tĩnh. Sau khi Phân Đạt rời đi, những đám tiểu cung nhân kia cũng không dám tiếp cận bên người Tạ Nghi Nghi, mỗi người đều giống như cọc gỗ đứng ở đó. Tạ Nghi Nghi ngồi lại trên ghế dựa. Gia quốc hai chữ, dù cho mỗi người đều nói lấy quốc làm trọng, nhưng kỳ thật từ trước đến nay có chút thế gia vẫn luôn lấy gia đặt lên hàng đầu.

Đến cùng Tạ gia có bao nhiêu phần thắng?

Đã thật lâu Tạ Nghi Nghi không có nhận được tin tức ngoài cung, bởi vậy chỉ có thể dựa theo lẽ thường mà suy đoán. Không cân nhắc chi tiết, chỉ từ đại cục mà nói, nếu như Tạ gia có mười phần thắng, vậy nếu như Phùng lão Tướng quân đã chết rồi, người nhà họ Tạ vì sao còn không có toàn diện tiếp nhận quân Tây Bắc?

Lại cân nhắc đến lúc trước, nếu như Tạ gia thật sự rất có phần thắng, lúc Kiền Khánh đế qua đời, vì sao Tạ gia không chiếm được phần lớn lợi ích khi phân phối lại quyền lực? Nhắc đến những chuyện trước đó nữa, khi Tạ Thái hậu chấp chưởng quyền hành, đó là thời cơ có bao nhiêu tốt a, mà khi đó tại sao Tạ gia cũng không thể lật đổ được Vân triều?

Ánh mắt của Tạ Nghi Nghi đã rơi vào thoại bản được người đưa lên lúc trước. Trước kia đối với thoại bản nàng vốn không có hứng thú, vì vậy một quyển cũng chưa từng xem qua. Kỳ thật hiện tại nàng vẫn như cũ không có hứng thú đối với mấy cái thoại bản này, chỉ là nàng cần làm chuyện gì đó để giảm bớt sự lo lắng trong lòng. Vì vậy, nàng theo bản năng cầm một quyển trong đó lên. Vốn tưởng là chuyện tình yêu nam nữ gì đó, lại không nghĩ đến này lại là câu chuyện về một nữ nhân giả làm nam nhân chấp chưởng gia nghiệp.

Tô Vân Chỉ về tới trong nội điện. Nàng giống như trẻ con mà đá rơi chiếc giầy trên chân xuống, chỉ mang vớ chạy đến trước cái bàn.

Trên mặt bàn có một trang giấy bị đè lên, đó là một phong thư mới chỉ viết được một nửa.

Tô Vân Chỉ cầm bút lên, nhưng lại không có cách nào viết tiếp. Nàng đem bức thư vò tròn, thuận tay ném xuống gầm bàn. Mèo mập bị cục giấy ném trúng phát ra tiếng kêu meo meo thật dài. Tô Vân Chỉ thở dài một hơi, ngồi xổm xuống hỏi mèo con, nói: "Ngươi cũng nhớ nàng, phải hay không?"

Mèo mập duỗi lưng một cái.

Tô Vân Chỉ duỗi ngón tay ra gãi gãi cái cằm mèo mập, nói: "Ngươi muốn nói với nàng cái gì đây?"

Toàn bộ những lời nói làm nũng nhớ nhung tố khổ kia bị vò thành một cục, trở thành giấy lộn ném xuống gầm bàn. Lời muốn nói quá nhiều, nhưng mà trong lòng băn khoăn cũng rất nhiều. Vì vậy, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ đều chỉ hóa thành một câu. Mọi việc giai an, nguyện khanh vô ưu. Ngươi vô ưu, ta cũng vô ưu.

- -------------------------------------

Từ đây đến cuối tuần mình bận mất rồi, chắc không giữ nhịp độ chia sẻ truyện cùng mọi người như mọi khi được.

Chúng ta tạm gián đoạn một tuần này nha, hy vọng tuần sau sẽ bình thường lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi