VI HOÀNG

Là nam nhân sinh trưởng ở thời đại này, nếu như trước đó Chu Sâm chưa bao giờ tiếp xúc qua nữ tử hậu cung, khi hắn biết chuyện Thái hậu hồng hạnh xuất tường, người trung với Hoàng thất như hắn cho dù trước tiên không bắt đôi gian phu dâm phụ này lại, trong lòng cũng sẽ tràn đầy phỉ nhổ.

Nhưng mà, là một người đi theo Cung Khuynh làm không ít chuyện, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Chu Sâm lúc này là "May mà Tiên hoàng đã băng hà a". Nếu như Tiên hoàng còn sống, vậy là một người biết rõ bí mật như Chu Sâm, hắn nhất định sẽ lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan. Nếu là tùy ý Thái hậu tiếp tục hồng hạnh xuất tường, vậy hắn có lỗi với Hoàng thượng. Nhưng nếu như vạch trần bí mật của Thái hậu, vậy hắn chính là có lỗi với Thái hậu rồi.

Bất quá, nếu như Tiên hoàng đã chết rồi, Chu Sâm có thể thản nhiên mà làm ra vẻ chuyện gì cũng không biết.

Chu Sâm rõ ràng thở ra một hơi thật lớn.

Lời nói của Nha Cửu có lẽ là vô tâm, có lẽ là cố ý, Cung Khuynh đều thản nhiên mà đáp ứng, chuyện này vốn cũng không có gì phải giấu giếm. Cung Khuynh cũng có chú ý tới thần sắc trên mặt Chu Sâm biến hóa, thấy hắn tự mình nghĩ hiểu được, vì vậy không có ý định giải thích. Chỉ là cho dù Chu Sâm nghĩ không thông, kỳ thật Cung Khuynh cũng không cẩn phải giải thích với hắn. Một ngày nào đó, sẽ còn những người khác có thể phát hiện ra một chút manh mối, mà chỉ cần Cung Khuynh có thể nắm quyền, ai còn dám thật sự nói những lời chỉ trích nàng? Trong việc công nàng có thể làm cho người ta không thể chỉ trích, mà trong chuyện riêng tư của nàng thì làm cho không ai được quyền chỉ trích.

Cung Khuynh bỏ qua sự dây dưa của Nha Cửu và Bình Quả, cầm lấy địa đồ ở trên bàn mở ra, nói: "Sau khi trời sáng, ta sẽ triệu tập các vị tướng lãnh, cùng nhau thương thảo chuyện về Quang Minh môn. Ta xem chừng chẳng mấy chốc dị tộc sẽ tới cửa khiêu khích, bởi vậy đến lúc đó sẽ có an bài chiến thuật. Bất quá, thế cục trên chiến trường thiên biến vạn hóa, mà hậu phương của chúng ta vẫn chưa yên ổn, ta không thể đem tất cả hy vọng đều ký thác vào những người kia."

Cho nên, dù vẻ bề ngoài đã có an bài, nhưng Cung Khuynh cần phải bí mật chuẩn bị thêm vài phương án nữa.

Thấy Thái hậu bắt đầu nói chính sự, Chu Sâm không nhìn đến Nha Cửu và Bình Quả đang liếc mắt đưa tình, sải bước chân dài đi đến cạnh bàn. Địa đồ Cung Khuynh lấy ra cũng không phải địa đồ bình thường, mà là bản đồ quân sự có chú giải thêm binh lực dựa trên địa đồ thực tế. Đã từng làm Phó thống lĩnh của Cấm vệ quân, Chu Sâm có một bộ tướng mạo phi thường trầm ổn đáng tin cậy, cho dù trong lòng của hắn vẫn còn đáng có khúc mắc, nhưng nhìn qua hắn cũng rất bình tĩnh.

Nha Cửu vỗ lên mông Bình Quả một cái, sau đó trước khi Bình Quả phát cáu đem Bình Quả đẫy ra khỏi lòng ngực mình. Tranh thủ thời gian khi Bình Quả cố gắng đứng vững, Nha Cửu nhanh chóng nhảy ra xa hai mét, xê dịch thân thể liền đứng ở bên người Cung Khuynh. Nàng chậm rãi mà cuộn cây roi của mình lại, đem cây roi cài ở bên hông, đá lông nheo với Bình Quả, nói: "Ngoan a, ta phải giải quyết chính sự, tự ngươi chơi đùa đi."

Cho tới giờ Bình Quả chưa từng gặp qua người nào vô lê như vậy! Nàng thiếu chút nữa đã cắn sứt răng ngà!

Những ngày này ở Tây Bắc, Cung Khuynh xác thực cũng không đụng đến những tướng quân cầm quyền ở Tây Bắc, nhưng không phải là chuyện gì nàng cung không làm. Ngoại trừ ủng hộ sĩ khí, nàng còn hao tâm tổn trí góp nhặt rất nhiều tư liệu. Nàng đã có thể tính ra đại khái nhân số của dị tộc rồi. Coi như là toàn dân dị tộc đều làm binh, nhưng chuyện ít người vẫn là nhược điểm trí mạng nhất của bọn hắn. Hơn nữa, sau khi Tô Vân Chỉ cùng Cung Khuynh thay nhau ra tay, lương thảo của dị tộc đã bị chặt đứt.

Đối với Vân triều mà nói, một trận kế tiếp, không cho phép bại, chỉ được phép thắng!

Đương nhiên, chỉ có thắng lợi là không đủ, Cung Khuynh còn muốn thừa dịp này đem thế lực trong quân Tây Bắc hảo hảo dọn dẹp một lần.

"Dựa theo kế hoạch của Lữ Hồng Mậu, sau khi hắn bắt được ta, trước tiên nhất định sẽ cùng thế lực còn thừa của hắn tụ hợp, về sau mới dựng cờ làm phản. Nói cách khác, những người còn lại trong Quang Minh môn, hoặc là có cùng nhiệm vụ với Lữ Hồng Mậu, hoặc là đang âm thầm chờ lệnh. Cái này cho chúng ta tranh thủ một đến hai ngày thời gian." Cung Khuynh chỉ vào một thành trì trên bản đồ, "Nếu như chúng ta sắp xếp thoả đáng, như vậy chúng ta liền vững vàng chiếm cứ tiên cơ."

Chu Sâm lắng nghe Cung Khuynh phân tích. Bởi vì Cung Khuynh đã đem thế lực khắp nơi sắp xếp qua mấy lần, sau khi nắm được đầu manh mối là Lữ Hồng Mậu, một vài vấn đề lúc trước nàng không hiểu, hiện tại cũng đã hiểu rõ, bởi vậy có thể từ đầu manh mối này, trực tiếp phân cấp mức độ tín nhiệm với rất nhiêu người.

Người như Tiên hoàng... Người như Thái hậu... Trong lòng Chu Sâm đã dâng lên một chút suy nghĩ không thích hợp. Lúc trước hắn cũng từng là thiếp thân bảo vệ Kiền Khánh đế, bỏ qua phần hào quang do "Hoàng quyền thiên thụ", Chu Sâm cảm thấy trên nhiều khía cạnh Tiên hoàng cũng không sánh nổi Thái hậu. Chu Sâm thực sự không phải cố ý muốn chê bai Tiên hoàng, chẳng qua là nếu như Thái hậu là nam nhi, là Hoàng thượng, mà Tiên hoàng là nữ nhân, là Hoàng hậu, này càng trở thành phu thê xứng đôi hơn.

Chẳng trách Thái hậu muốn xuất tường a... Nam nhi đều có thể tam thê tứ thiếp, nữ tử không tầm thường như Thái hậu, tam phu tứ tế cũng không có gì. Trong đầu Chu Sâm toát ra một ý tưởng thập phần đại nghịch bất đạo. Hắn lắc đầu, vội vàng đem lực chú ý của mình một lần nữa tập trung đến trên bản đồ.

Buổi tối hôm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Người của Lữ Hồng Mậu cùng người của Nha Cửu gây ra động tĩnh dẫn tới một vài người đến kiểm tra. Cung Khuynh đi ra ngoài lộ diệnt, cho thấy nàng cũng không có gặp chuyện gì không may. Sau tình huống Thái hậu suýt chút nữa bị người khác bắt làm con tin, vào lúc này cũng không có ai dám nghi vấn bên người Thái hậu tại sao lại xuất hiện thêm một đội tư binh. Đối với những người cầm quyền kia mà nói, hiện tại vấn đề cần giải quyết nhất chính là Thái hậu sẽ vấn trách như thế nào vì chuyện của Lữ Hồng Mậu!

Cung Khuynh chỉ làm ra một bộ dạng mệt mỏi, rất nhanh trở về lều. Bình Quả lại đem tất cả mọi người ở bên ngoải đuổi đi.

Ngọn nến yên tĩnh cháy lên.

Bởi vì chỉ thắp lên hai tiểu ngọn nến, trong phòng vẫn có chút tối.

Nha Cửu và Chu Sâm vẫn còn đang cúi đầu nghiên cứu bản đồ trên bàn, hai người thỉnh thoảng sẽ trao đổi một chút về cái nhìn của bản thân. Cung Khuynh lần nữa gia nhập cùng với bọn họ, ba người cùng nhau nghiêm túc thảo luận. Trong ba người này, Cung Khuynh là người am hiểu bố cục nhất, Chu Sâm am hiểu dẫn binh nhất, mà Nha Cửu lại am hiểu chuyện dùng người nhất. Bọn họ không ngừng suy diễn tình hình chiến đấu, lại không ngừng đưa ra phương án ứng đối, mãi cho đến khi trời sắp sáng, mới lấy được kết quả vừa lòng.

"... Bên này, còn có bên này. Như vậy, Nha Cửu ngươi mang người theo dõi chặt chẽ hai nơi này." Cung Khuynh chỉ vào hai cái điểm nhỏ trên bản đồ nói.

Nha Cửu hầu như lập tức hiểu rõ ý tứ của Cung Khuynh: "Ta sẽ cùng bọn họ hảo hảo chơi đùa một chút." Quan có quan đạo, phỉ có phỉ đạo, nếu như bây giờ nàng còn là sơn đại vương, dưới tay nàng cũng đều là chút ít "Thổ phỉ", như vậy nàng hoàn toàn có thể hợp tình hợp lý mà dùng tới chút ít thủ đoạn phi thường độc đáo.

Có người đến cửa đốt giết bắt người cướp của? Vậy chúng ta liền đốt giết bắt người cướp của lại!

"Về phần Chu Sâm, ngươi trấn thủ ở chỗ này là được rồi." Ngón tay Cung Khuynh theo địa đồ chuyển động xuống, sau đó rơi vào một chỗ khác. Người của Quang Minh môn đã là đàn chó điên, kỳ thật ai cũng không biết khi bọn hắn phát điên sẽ làm ra chuyện gì, Cung Khuynh tất nhiên cũng không tính ra được mỗi một bước đi của bọn hắn, nhưng mà nàng có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Vị trí Cung Khuynh an bài cho Chu Sâm có tiến có lui, chỉ cần hắn bảo trì bình ổn, đều có thể tùy cơ ứng biến.

Chu Sâm đối với Cung Khuynh ôm quyền, liền đáp ứng sắp xếp của Cung Khuynh.

Bình Quả thân là trợ lý đặc biệt của Cung Khuynh, phi thường có nhãn lực, thấy mọi người vừa kết thúc thảo luận, ngay lập tức đem lên ba chén canh có nhiệt độ thích hợp. Chén canh này là dùng phương pháp đặc thù để ninh thành, nghe có chút vị đắng của thuốc, nhưng uống vào trong miệng lại không có mùi vị gì cả.

Cung Khuynh tiếp nhận một chén, cúi đầu, chia làm mấy lần, từng ngụm nhỏ uống cạn. Nàng phải để cho bản thân mình giữ được trạng thái tinh thần thật tốt.

Chu Sâm cảm thấy chén canh này là Thái hậu ban thưởng, không thể phụ hảo ý của Thái hậu, vì vậy uống một hơi cạn sạch.

Chỉ có Nha Cửu, bưng chén canh khoa trương mà ngửi ngửi mấy lần, mới tựa tiếu phi tiếu nhìn Bình Quả, nói: "Đều nói thức đêm tổn thương khí huyết, chén canh này là bổ khí, ngươi thật ra là có lòng rồi. Bất quá, nghe nói ăn nhiều nhân sâm dễ bốc hỏa, nếu ta vì cái này mà bị khô nóng, nên làm thế nào đây?"

Vậy thì nhảy sông tự vận để thanh nhiệt làm đầu óc tỉnh táo là được rồi!

Trong lòng Bình Quả nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại là một bộ dáng cười tủm tỉm, nói: "Trong chén canh này chính là đảng sâm, dược tính bình thản, sẽ không khiến người dễ phát hỏa. Nô tài hầu hạ Thái hậu nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều chỉ thấy chủ tử khen ngợi, ngay cả Thục Thái phi đều khen nô tài hầu hạ rất tốt."

Cung Khuynh không biết là xuất phát từ tâm lý gì, đúng là chủ động giúp Bình Quả, nói: "Nàng nói không sai. Vân Chỉ là người hay bắt bẻ a, cho tới bây giờ đối với Bình Quả cũng không thiếu bộ dáng tươi cười. Nàng vẫn cảm thấy Bình Quả là một người thập toàn." Khi Cung Khuynh nói xong lời này, trong giọng nói còn mang theo một chút cưng chiều.

Thấy Cung Khuynh nhớ tới Tô Vân Chỉ, Nha Cửu lập tức cúi đầu xuống thành thật ăn canh. Nữ nhân chưa thỏa mãn dục vọng là không chọc nổi!

Khi canh vừa vào miệng đặc biệt đắng chát, toàn thân Nha Cửu hơi cứng ngắt, khó khăn nuốt xuống. Rất tốt, xem ra trong bát canh này bị bỏ thêm nguyên liệu khác. Sắc mặt Nha Cửu không thay đổi, kiên quyết không cho những người khác chê cười. Nếu như Bình Quả chẳng qua là người của Cung Khuynh, Nha Cửu còn có thể khi dễ nàng một chút. Chỉ là nếu như Bình Quả cũng đã khiến cho Tô Vân Chỉ hài lòng... Nha Cửu càng muốn khi dễ nàng. Nàng đảo tròng mắt, ánh mắt nhìn Bình Quả có chút ý vị thâm trường.

Trước khi sắc trời sáng rõ, Chu Sâm lặng yên không một tiếng động rời đi.

Trong gió Tây Bắc luôn cuốn theo cát đất, gió kia gào thét thổi qua, đem góc cạnh bên người Chu Sâm bào mòn một chút. Nhưng ngày ở Tây Bắc hoàn toàn khác biệt với những ngày ở trong kinh. Lão nhân đã mất đi nhi tử, nữ nhân đã mất đi trượng phu, hài tử đã mất đi phụ thân, bọn họ khó khăn mà sinh sống trên mảnh đất này. Trong ánh mắt của bọn họ lại không chết lặng. Bọn họ còn giữ lấy hy vọng. Người có lương tri đều không nỡ cướp đoạt đi hy vọng của bọn họ.

Thái hậu... Thái hậu rất tốt, cho nên Chu Sâm lựa chọn trấn áp ván quan tài của Tiên hoàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi